“Không sao đâu ba, con tin rằng ngày chúng ta quay lại đỉnh cao sẽ đến sớm thôi!” – Lâm Mộc mỉm cười nói.
Trong một góc xó xỉnh của sảnh tiệc, Chu Khôn và Hàn Mộng Lan đang ngồi ở đó.
Chu Khôn đã từng tham gia rất nhiều bữa tiệc tương tự như vậy, khi đó xung quanh anh ta rất ồn ào, những lời nịnh bợ, a dua cứ liên tục văng vẳng bên tai không dứt: cái gì mà doanh nhân trẻ tuổi nhất ở Kim Châu, cái gì
mà thiên tài trong giới kinh doanh ngàn năm có một,…
Vậy mà hôm nay, bây giờ, ngay lúc này,...!không một ai quan tâm đến sự tồn tại của anh ta, thậm chí đến một câu chào hỏi cũng không có.
Bởi lẽ, tập đoàn Chu thị của Chu Khôn đã bị giới kinh doanh ở Kim Châu bài xích, cô lập hoàn toàn.
Trước đó, Chu Khôn cũng từng nhờ cậy Tôn gia giúp đỡ nhưng bọn họ từ chối.
Tôn gia cho rằng những gì họ cam kết với anh ta, bọn họ đều đã thực hiện xong còn tất cả những vấn đề còn lại là chuyện riêng của Chu
Khôn, anh ta tự mà xoay sở.
Ngày hôm nay, mục đích Chu Khôn tham dự bữa tiệc này chính là muốn nhìn xem ông chủ đứng sau tập đoàn Thiên Mộc, kẻ đã đánh sập tất cả công sức của anh ta, cuối cùng tên đó là ai!
“Chồng, mau nhìn bên kia xem!” – Hàn Mộng Lan đột nhiên chỉ về hướng nào đó, kinh ngạc lớn tiếng nói.
“Mộng Lan, hôm nay khác với mọi khi, ở bữa tiệc sang trọng thế này em đừng lớn tiếng như vậy nữa.”
Chu Khôn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mộng Lan chỉ.
“Lâm…Lâm Mộc!”
Khi Chu Khôn thấy Lâm Mộc, anh ta đột ngột đứng lên, sắc mặt trở nên tái mét, tim đập vừa nhanh vừa mạnh.
Lâm Mộc chẳng phải đã chết rồi sao? Chính đại thiếu gia của Tôn gia đã đích thân khẳng định như vậy với Chu Khôn cho nên anh ta hoàn toàn tin tưởng, không một chút nghi ngờ!
Thế thì tại sao bây giờ Lâm Mộc lại xuất hiện tại bữa tiệc thượng lưu này?
Chu Khôn luôn cho rằng Lâm Mộc đã chết, đột nhiên bây giờ Lâm Mộc lại xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta làm sao có thể không kinh ngạc và sợ hãi được?
“Chồng, tại sao lại như vậy, anh nói Lâm Mộc đã chết rồi mà!” – Hành Mộng Lan kinh ngạc nói.
“Lẽ nào…Chẳng lẽ đại thiếu gia Tôn gia lại lừa anh? Nhưng quả thật với Tôn gia để nghiền chết Lâm Mộc thì chỉ đơn giản như đạp chết một con kiến thôi, búng tay một cái là xong, họ cần gì phải lừa gạt anh?” – Chu Khôn kinh ngạc nói.
Dù cho Chu Khôn đoán già đoán non thế nào thì có một sự thật không thể phủ nhận đó là Lâm Mộc vẫn còn sống, đó là điều chắc chắn!
“Chờ bữa tiệc kết thúc, anh sẽ lập tức gọi điện cho đại thiếu gia Tôn gia! Nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này!” – Chu Khôn quả quyết nói.
Bên kia.
Lâm Mộc cũng chú ý tới Chu Khôn.
“Không ngờ anh ta lại có thể cử động lại được!” – Lâm Mộc thấy Chu Khôn có thể đứng dậy thì có một chút kinh ngạc thốt lên.
“Tập đoàn Mỹ Linh, Hâm tổng đến!”
Khi những nhân vật quan trọng của thương giới Kim Châu bước vào, ban tổ chức sẽ giới thiệu tên của các khách mời này và tập đoàn của họ để chào mừng sự xuất hiện của các vị khách quý.
Lúc này, đang tiến vào cửa là một nhân vật tương đối máu mặt ở Kim Châu, âm thanh giới thiệu vang lên, sau đó một người đàn ông trung niên bụng phệ xuất hiện, bên cạnh ông ta là mấy ông chủ nào đó, bọn họ vừa nói
vừa cười dắt nhau bước vào sảnh tiệc.
“Ôi, Lâm Đại Sơn!”
Tên bụng phệ, đầu hói này vừa khéo thấy được nhà Lâm Mộc đang đứng cách lối vào không xa.
Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn, người đàn ông trung niên bụng phệ với mái đầu hói, đó chẳng phải là ba của Hâm Thiếu, Hâm tổng sao?
Hâm tổng cùng mấy ông chủ khác sãi bước tiến về phía Lâm gia đang đứng.
“Ba, bọn họ lại đây chắc chắn không có ý tốt gì.” – Ánh mắt Lâm Mộc híp lại.
“Không sao, hôm nay ba dám đến đây thì đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp mấy chuyện này rồi.”
Lâm Đại Sơn sống lưng thẳng tắp, kiên định nói: “Dù Lâm Đại Sơn này không còn được như xưa nhưng ba sẽ không khom lưng, cúi đầu trước tên mập đó.”
Đám người Hâm tổng nháy mắt đã đứng trước mặt nhà Lâm Mộc.
Hâm tổng nhìn Lâm Đại Sơn tươi cười nói: “Lâm tổng, không đúng, bây giờ tôi hẳn phải gọi ông là Lâm què quặt mới thích hợp, không ngờ hôm nay ông cũng tới đây.
Dù sao chúng ta cũng xem như bạn cũ, hôm nay rất vui được gặp lại ông.”
“Hâm tổng à, có câu “lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” cho nên ông đừng nói chuyện khó nghe như vậy nữa.” – Lâm Đại Sơn khiêm tốn đáp lại.
Hâm tổng cười nói: “Tôi có nói gì sai sao, rõ ràng ông là Lâm què quặt đúng chứ? Ông tưởng rằng bản thân mình vẫn còn ở thời kỳ đỉnh cao à? Nhìn lại mình ngày hôm nay đi, ông chỉ như một con chó thấp kém, tôi bảo ông quỳ thì ông phải ngoan ngoãn quỳ xuống mà liếm chân tôi! Bằng không chỉ với một câu nói của tôi cũng khiến cuộc sống về sau của ông ở Kim Châu gặp nhiều khó khăn đấy, tùy ông lựa chọn!”
“Lâm Đại Sơn, Hâm tổng bảo ông quỳ xuống kìa, không nghe rõ à!” – Một ông chủ đứng sau Hâm tổng cười cợt, thừa cơ chơi xấu muốn khiến ba Lâm Mộc mất mặt.
Cuộc chạm trán giữa Hâm tổng và Lâm Đại Sơn đã thu hút sự chú ý của mọi người trong bữa tiệc, ai ai cũng hóng hớt.
“Hâm tổng và Lâm Đại Sơn, trước kia chính là đối thủ của nhau đúng không?”
“Hai người bọn họ tranh đấu nhiều năm, đa phần toàn là Hâm tổng chịu thua thiệt.
Bây giờ, Lâm Đại Sơn đã tay trắng, lần này bọn họ chạm mặt nhau e rằng Hâm tổng sẽ cố ý gây khó dễ cho Lâm Đại Sơn.”
“Đương nhiên rồi, tôi tò mò không biết Lâm Đại Sơn sẽ ứng phó thế nào đây?”
Rất nhiều ông chủ của các công ty tụ tập lại vừa hóng hớt kịch hay vừa bàn luận rôm rả.
… "Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất."
Quay trở lại hiện trường cực căng giữa Hâm tổng và Lâm Đại Sơn.
“Chúng ta đi thôi, đừng so đo với những người vô tri này nữa.”
Lâm Đại Sơn nói xong liền dẫn người nhà đi ra chỗ khác, hiển nhiên ông từ chối tiếp tục cuộc nói chuyện này với Hâm tổng.
“Lâm Đại Sơn, chúng ta dù sao cũng là bạn cũ lâu ngày mới gặp mặt, còn chưa nói được mấy câu sao ông đã vội vã rời đi rồi?”
Hâm tổng tiến lên lấy tay ngăn cản Lâm Đại Sơn.
“Hâm Khôi, cuối cùng ông muốn gì ở tôi?” – Lâm Đại Sơn lạnh lùng chất vấn.
“Không phải tôi mới nói đấy sao? Tôi muốn ông quỳ xuống, trước bàn dân thiên hạ khẳng định ông đã thua tôi.
Chúng ta đấu đá nhiều năm như vậy, ông lúc nào cũng trên cơ tôi cho nên hôm nay tôi muốn một lần tận hưởng cảm giác của kẻ chiến thắng, tôi thật sự rất mong chờ đấy.” – Lời nói và hành động của Hâm Khôi tràn đầy sự đắc ý và kiêu ngạo.
“Ông…, tôi đã muốn rời đi rồi, ông đừng thấy tôi nhịn mà hiếp người quá đáng!” – Lâm Đại Sơn giận xanh mặt.
Ông ta rõ ràng muốn trước mặt mọi người nhục nhã Lâm Đại Sơn khiến Lâm Đại Sơn mất thể diện, bị sỉ nhục mãi mãi không ngóc đầu lên được!
“Quả nhiên Hâm tổng muốn gây khó dễ Lâm Đại Sơn, không biết Lâm Đại Sơn sẽ xử lý như thế nào đây? Lâm Đại Sơn cũng từng là nhân vật có máu mặt trong thương giới khiến nhiều người phải e dè, nếu hôm nay ông ấy quỳ xuống thì chắc chắn sẽ trở thành nhân vật bị chê cười nhiều nhất trong thương giới Kim Châu.”
“Bây giờ, Lâm Đại Sơn đã trắng tay, lấy cái gì để đấu với Hâm tổng đây.
Nếu ông ấy ngoan ngoãn quỳ xuống thì cùng lắm chỉ mất thể diện thôi còn nếu không quỳ xuống chắc chắn Hâm tổng sẽ có biện pháp trừng trị ông ấy!”
Mọi người đều rất tò mò không biết Lâm Đại Sơn, người đã từng làm mưa làm gió trong thương giới Kim Châu sẽ lựa chọn thế nào?
Tại vị trí của chị họ Lâm Mộc, Thẩm Tư Tư.
“Thẩm Tư Tư, mau nhìn xem, ba tôi đang kiếm chuyện với gia đình của cậu cô kìa.”
“Ba Hâm thiếu muốn gây khó dễ cho Lâm gia, chuyện này chẳng phải dễ như ăn bánh sao.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Lâm Đại Sơn bây giờ chả là cái thá gì cả! Hâm tổng muốn hầm, muốn luộc hay muốn làm gì ông ta mà không được.”
Nhóm phú nhị đại bao quanh Hâm thiếu rối rít phụ họa.
“Thật là xấu hổ quá đi mất, nhà dì không biết tự lượng sức mình gì cả.
Loại tiệc sang chảnh này đáng lẽ bọn họ không nên đi, cho dù có được mời thì cũng nên biết điều mà ở nhà chứ!” Thẩm Tư Tư xụ mặt lẩm bẩm.
Thẩm Tư Tư mừng thầm trong bụng, thật may vừa nãy cô ta kịp thời cách xa nhà Lâm Mộc, nếu bây giờ cô ta vẫn còn ngây ngô ở chung với nhà họ thì mặt mũi của cô ta mất hết rồi!
Trong sảnh tiệc.
“Lâm Đại Sơn, lấy thân phận bây giờ của ông mà có thể quỳ trước tôi, ông phải coi đó là một niềm vinh dự đấy, cho nên biết điều chút đi! Tất nhiên, ông được quyền từ chối không làm nhưng tôi nói trước cho ông biết, sự an toàn của người nhà ông…sắp tới thật sự khó mà đảm bảo được.” – Trong lời nói của Hâm tổng tràn đầy uy hiếp.
“Ông…”
“Hâm Khôi, trước kia quả thật hai ta là kẻ thù của nhau trong kinh doanh nhưng chuyện này không hề liên quan đến vợ con của tôi, ông chơi bẩn như vậy chẳng lẽ không thấy bản thân rất quá đáng sao?” – Sắc mặt Lâm Đại Sơn trầm xuống..