“Ba, đúng là có chuyện này.” Lâm Mộc gật đầu.
“Thằng nhóc này, con mới về Ninh Đô một ngày mà đã gây ra chuyện ầm ĩ thế rồi.” Lâm Đại Sơn cười khổ lắc đầu.
“Ba, nếu con không về thì còn không hay Thành phố an toàn tồn tại nhiều vấn đề như vậy đâu.” Lâm Mộc cảm khái.
Advertisement
“Lâm Mộc à, nơi nào con người sinh sống chẳng phát sinh vấn đề này kia, đây là điều không thể tránh khỏi. Huống chi Ninh Đô chứa hơn tám mươi triệu người, bây giờ thời buổi loạn lạc, đương nhiên vấn đề phát sinh sẽ nhiều hơn.” Lâm Đại Sơn nói.
Ông ấy nói tiếp: “Lâm Mộc, ba ở Ninh Đô một thời gian dài cũng biết Thanh Thương võ quán được coi như Võ Quán lợi hại, con đập phá như vậy liệu có chuốc phiền phức gì vào thân không đấy?” Biết được tin tức này, Lâm Đại Sơn vô cùng lo lắng cho Lâm Mộc.
“Ba cứ yên tâm, con có thể đối phó được.” Lâm Mộc mỉm cười nói.
Hôm nay anh lướt web thì phát hiện ra chuyện đập phá Thanh Thương võ quán vẫn tiếp tục được lan truyền rộng rãi như lên men.
Sau khi video của Lâm Mộc được đăng tải, ngày càng có nhiều người phản ứng trên mạng. Từ lúc các môn phái mở Võ Quán tại Thành phố an toàn, cùng với sự gia tăng số lượng tu sĩ thì chất lượng học viên ngày càng kém đi, nhiều Học Đồ trong các Võ Quán không hề có điểm gì hơn người nhưng ỷ vào thân phận Tu hành Giả, Võ Quán lại thiếu các quy định ràng buộc nên đám người này thường xuyên đàn áp dân thường.
“Xem ra chuyện lần này sẽ gây ra phản ứng dây chuyền khá lớn, thế này cũng tốt, nếu các Thành phố an toàn đều tồn tại vấn đề, lại được dư luận quan tâm thì chắc hẳn một cuộc cải cách bắt buộc sẽ nổ ra.” Lâm Mộc nở nụ cười.
Đúng lúc này, Di động Liên minh vang lên tiếng chuông.
Lâm Mộc liếc nhìn, là Lưu nghị trưởng – người trấn giữ Ninh Đô.
“Chào Lưu nghị trưởng.” Lâm Mộc nhận điện thoại.
“Lâm Mộc, cậu lập tức đến văn phòng của tôi ở Chi nhánh liên minh thành phố Ninh Đô nhé!” Lưu nghị trưởng nói.
“Được, tôi qua ngay đây!” Lâm Mộc đáp.
Sau khi cúp điện thoại.
“Ba, con ra ngoài một chuyến!” Lâm Mộc đứng dậy.
“Lâm Mộc, có liên quan tới chuyện hôm qua không thế? Con cẩn thận chút!” Lâm Đại Sơn dặn dò.
“Con biết rồi ba!” Lâm Mộc mỉm cười gật đầu rồi đi ra khỏi nhà.
Nhiệm vụ kiểm kê và dọn dẹp kho lương ngày mai mới bắt đầu. Lưu nghị trưởng bỗng nhiên giục anh qua gặp ông cụ, đương nhiên anh đoán được tám phần có liên quan tới chuyện hôm qua.
...
Chi nhánh liên minh thành phố Ninh Đô.
Lâm Mộc vừa bước vào sân chi nhánh đã phát hiện ra nơi này có rất nhiều Tu hành Giả, tất cả đều mặc áo choàng màu xanh lam.
Khi trước anh từng giao chiến với người của Thanh Thương Phái ở Hồ Thiên Sát, cho nên đương nhiên nhận ra đây là áo choàng tiêu chuẩn của môn phái này.
“Quả nhiên Thanh Thương Phái tới rồi.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Có điều anh không ngờ bọn họ lại tới nhanh đến vậy.
Sau đó Lâm Mộc sải bước vào văn phòng của Lưu nghị trưởng.
Trong văn phòng, ngoài Lưu nghị trưởng còn có hai người khác.
Hai người này vừa thấy Lâm Mộc, ánh mắt đã trở nên rét lạnh.