*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chưởng môn Thanh Thương Phái, ông đấu với sư đệ của tôi thì không sao, nhưng Cảnh Giới của ông cao hơn cậu ấy, tuổi cũng lớn hơn, ông đây là đang bắt nạt người nhỏ tuổi hơn, đây là một trận chiến không cân sức, ông đấu với tôi mới gọi là bình đẳng, nhưng nếu ông vẫn muốn đánh, tôi sẽ đưa ra một số yêu cầu. ”Thẩm Trạch Thiên nói.
"Yêu cầu? Yêu cầu gì?" vẻ mặt chưởng môn Thanh Thương Phái trở nên ảm đạm.
“Nếu trong vòng ba phút ông không thể đánh bại Lâm Mộc, thì sẽ cho là ông đã thua và trận đấu sẽ kết thúc!” Thẩm Trạch Thiên nói.
Advertisement
“Được!” Chưởng môn Thanh Thương Phái không chút do dự đồng ý.
Dù sao ông ta cũng là Linh Phách Cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn với tư cách là chưởng môn Thanh Thương Phái, ông ta vẫn còn rất nhiều thủ đoạn.
Thậm chí ông ta rất tự tin có thể đánh bại Lâm Mộc chỉ trong một phút!
Nếu hôm nay Thẩm Trạch Thiên không có mặt, anh nhất định sẽ không đồng ý yêu cầu bổ sung, ông ta sẽ trực tiếp ra tay với Lâm Mộc.
Nhưng bây giờ, tình hình đã khác rồi.
Nếu như Thẩm Trạch Thiên nhất định muốn bảo vệ Lâm Mộc, nên ông ta cũng không còn cách nào khác, việc báo thù Lâm Mộc chỉ có thể tạm thời gác lại.
Hiện tại Thẩm Trạch Thiên đã đưa ra một số yêu cầu, nhưng dù sao ông ta vẫn có thể đánh bại Lâm Mộc.
Mặc dù thời gian có hạn, nhưng chưởng môn Thanh Thương Phái vẫn nghĩ, chỉ cần không hạn chế thực lực thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Chưởng môn Thanh Thương Phái nói tiếp: "Nếu tôi thắng, Lâm Mộc cậu phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người ở đây, và bồi thường cho Thanh Thương Phái ít nhất năm vạn Liên Minh tệ! Đó sẽ được tính là chi phí xây dựng lại võ quán. "
Lâm Mộc tiến lên, lớn tiếng nói: "Được rồi, nếu trong vòng ba phút ông không đánh bại tôi, ông phải cho tôi năm vạn Liên Minh tệ! Thế nào? Nếu ông đồng ý, chúng ta sẽ so tài!"
“Không vấn đề!” Chưởng môn Thanh Thương Phái cười lạnh nói.
“Tốt.” Lâm Mộc cười gằn, anh như đã nhìn thấy năm vạn Liên Minh trong tài khoản.
Bây giờ Lâm Mộc đang rất thiếu Liên Minh tệ.
Lần này anh nhận nhiệm vụ đến Ninh Đô, chỉ là để kiếm được Liên Minh tệ.
“Tiểu sư đệ, cẩn thận một chút, dù sao ông ta cũng nằm trong top mười ở nhóm Linh Phách Cảnh đỉnh phong ở vòng loại đấy.” Sư huynh dặn dò.
“Em biết rồi.” Lâm Mộc cười gật đầu.
Sư huynh lại dặn dò: "Tiểu sư đệ, có anh ở đây, ông ta sẽ không dám dùng thủ đoạn đâu, anh sẽ nghiêm túc quan sát, chỉ cần qua ba phút anh sẽ lập tức bảo dừng lại ngay."
"Lão La, lùi lại nhường chỗ cho bọn họ."
Sư huynh nói xong liền cùng La Văn Thành lùi lại.
Mọi người có mặt thấy hai bên sắp đánh nhau đều lùi lại nhường chỗ cho hai người.
"Không ngờ cuối cùng vẫn đánh nhau."
"Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là lúc sư huynh của Lâm Mộc tới, anh ta đã nói sẽ giúp Lâm Mộc tránh khỏi trận chiến này, nhưng sau đó Lâm Mộc lại thực sự chủ động ra trận?"
"Đúng vậy, cảnh giới của Lâm Mộc cũng không cao bằng chưởng môn Thanh Thương Phái, theo lý mà nói, sư huynh của cậu ta giúp cậu ta ngăn cản chuyện này sẽ tốt hơn. Tại sao cậu ta lại chủ động ra trận chứ? Đây không phải đang tìm phiền phức sao?"