LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy sư phụ đã đồng ý sửa bảo đao giúp mình, lúc này Lâm Mộc mới thở phào nhẹ nhõm.  

<

Trước đó Lâm Mộc rất lo lắng, lỡ như sư phụ cũng không có cách thì anh quả thật không biết phải làm sao.  

Advertisement

Sau khi để cây bảo đao ở lại, Lâm Mộc tạm biệt sư phụ rồi rời khỏi đạo quán, quay trở lại trụ sở chính của Liên minh.  

Trụ sở chính Liên minh tu hành giả.  

Sau khi trở về, Lâm Mộc lập tức chạy tới phòng ngủ của sư huynh để chúc mừng.  

Khi Lâm Mộc tới đúng lúc Thẩm Trạch Thiên cũng đang sửa soạn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đây.  

“Sư huynh, chúc mừng anh đã bước vào Kết Đan Cảnh, con đường tu luyện của anh từ nay xem như đã bước sang một trang mới.” – Sau khi thấy Thẩm Trạch Thiên, Lâm Mộc liền nói lời chúc mừng.  

Thẩm Trạch Thiên đang thu dọn hành lý, nghe thấy âm thanh phía sau liền quay đầu nhìn về phía Lâm Mộc đang đứng.  

“Tiểu sư đệ về rồi à, anh mới là người phải cảm ơn cậu, nếu không nhờ vào món quà của cậu thì anh đây cũng không thể nhanh chóng bước Kết Đan Cảnh nhanh được như vậy.” – Thẩm Trạch Thiên nở nụ cười.  

“Sư huynh, Bồi Nguyên Đan chẳng qua chỉ có thể giúp xác suất đột phá trở nên cao hơn một chút còn lại đều phải dựa vào sức lực của bản thân mỗi người, chính vì anh luôn nỗ lực cố gắng nên mới có thể nhanh chóng đạt được thành tựu như vậy.” – Lâm Mộc cười nói.  

“Cái thằng này, cậu thật là dẻo miệng.” – Thẩm Trạch Thiên lắc đầu cười.  

“Đúng rồi sư huynh, em thấy anh đang thu dọn đồ đạc, chẳng lẽ anh sắp chuyển đi khỏi đây sao?” – Lâm Mộc nói.  

“Ừ, bây giờ anh đã được thăng chức lên làm Nghị Trưởng Liên minh cho nên được phân cho một căn biệt thự cá nhân, anh đang chuẩn bị để dọn qua đó đây.” – Thẩm Trạch Thiên nói.  

“Ra là vậy, nếu thế thì em dọn phụ giúp anh cho nhanh vậy.”  

Dứt lời, Lâm Mộc tiến lên giúp Thẩm Trạch Thiên thu dọn đồ đạc.  

Thẩm Trạch Thiên xoay người, kéo ghế ngồi xuống: “Không cần vội, trước tiên kể cho anh xem chuyến đi này, cậu có thu hoạch được gì hay không?”  

Thẩm Trạch Thiên vừa nói vừa kéo một chiếc ghế khác tỏ ý kêu Lâm Mộc mau ngồi xuống.  

Lâm Mộc đi tới trước mặt Thẩm Trạch Thiên, ngồi xuống nói: “Không giấu gì sư huynh, chuyến này đi em đã có được một thu hoạch cực lớn. Em phát hiện một cây bảo đao ở trong di tích nhưng bảo đao đã bị hư hại cho nên sau khi ra khỏi di tích, em đã tới tìm gặp sư phụ, hiện tại, bảo đao đang được sư phụ sửa chữa. ”  

“Hả? Tìm thấy một cây bảo đao sao? Phẩm cấp của nó như thế nào?” – Thẩm Trạch Thiên lộ ra vẻ hiểu kỳ.  

“Em cũng không rõ lắm nhưng sư phụ nói có thể nó là Thiên Giai, thậm chí có khi là Thiên Giai Thượng Phẩm.” – Lâm Mộc nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi