LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trong khoảng thời gian này, dưới sự “trợ giúp” của Quang Minh Hội, rất nhiều quốc gia nước ngoài cũng đã thành lập khu an toàn, có thể nói giai đoạn thứ nhất của kiếp nạn Thể biến dị đã qua đi, hiện tại đang bước vào giai đoạn thứ hai.” Thẩm Trạch Thiên đáp.  

<

Anh ta tiếp tục nói: “Quang Minh Hội dựa vào những thứ vũ khí kia để xây dựng thành phố an toàn, số lượng còn nhiều hơn cả chúng ta, lúc bắt đầu chúng ta nhờ vào việc có người tu hành mà trở thành quốc gia đầu tiên xây dựng lên thành phố an toàn, là nước đầu tiên khôi phục trật tự. Thế nhưng bây giờ tình hình các quốc gia khác lại tốt hơn chúng ta.”  

Advertisement

Giai đoạn thứ nhất đương nhiên là giai đoạn mà Thể biến dị bắt đầu bạo phát, đây cũng là giai đoạn hỗn loạn nhất, có nhiều người tử vong nhất. Mọi người không có chỗ để đi, khắp nơi đều là Thể biến dị, trật tự hoàn toàn bị phá vỡ.  

Kể từ sau khi có thành phố an toàn, khu vực an toàn, lúc này mọi người mới xem như là có một chốn dung thân trong kiếp nạn lần này, đây được coi là giai đoạn thứ hai, là giai đoạn xây dựng lại trật tự.  

“Đây cũng coi như là một chuyện tốt, chí ít có thể khiến cho người thường có được một chốn nương thân.” Lâm Mộc nói.  

Sư huynh mặt mày nghiêm túc, nói: “Nhưng có một vấn đề, những khu vực an toàn, thành phố an toàn này đều do một tay Quang Minh Hội xây lên, phòng ngự xung quanh thành cũng do Quang Minh Hội hoàn toàn phụ trách.”  

“Nói cách khác, Quang Minh Hội có quyền khống chế tuyệt đối, quyền thống trị tuyệt đối với những thành phố an toàn này mà không phải do chính các quốc gia kia quản lý.”  

“Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.”  

“Những người ở trong khu an toàn, thành phố an toàn nếu muốn ở lại thì phải nghe theo mệnh lệnh của Quang Minh  Hội, thậm chí còn phải ủng hộ Quang Minh Hội.”  

Sau khi Lâm Mộc nghe đến đó thì gật đầu: “Đứng dưới góc độ của chúng ta mà nói, đây quả thực không phải là một dấu hiệu tốt, thậm chí em còn cảm thấy Quang Minh Hội có dã tâm vô cùng lớn!”  

Thẩm Trạch Thiên cũng gật đầu: “Đúng vậy, có thể nói hiện giờ trên thế giới Quang Minh Hội sở hữu quyền lực khủng bố, lực ảnh hưởng vô cùng to lớn, chỉ có đất nước chúng ta là vẫn chưa chịu sự ảnh hưởng của Quang Minh Hội.”  

“Quang Minh Hội nhiều lần chủ động tỏ thái độ muốn tới nước chúng ta, giúp chúng ta xây dựng nhiều thành phố an toàn hơn nữa, giúp chúng ta đối phó với Thể biến dị, chẳng qua vẫn luôn bị chúng ta từ chối.”  

“Mà gần đây thái độ của Quang Minh Hội đột nhiên trở nên cường ngạnh hơn, bọn họ tỏ rõ thái độ nếu chúng ta tiếp tục từ chối thì bọn họ sẽ trở mặt với chúng ta, đây cũng là vấn đề thảo luận trọng điểm trong hội nghị lần này.”  

Lâm Mộc cả kinh nói: “Cái gì? Quang Minh Hội vậy mà lại muốn ép chúng ta đồng ý? Đây không phải là hành vi bá đạo sao? Bởi vì chúng ta vẫn chưa chịu sự ảnh hưởng của Quang Minh Hội thế nên bọn họ quyết tâm muốn hạ được chúng ta, triệt để khuyếch đại sức ảnh hưởng ra toàn thế giới?”  

Theo Lâm Mộc thấy, dã tâm của Quang Minh Hội đã hoàn toàn lộ ra không chút che giấu, bọn họ muốn lợi dụng lần đại nạn này để thâu tóm toàn thế giới.  

Lâm Mộc thậm chí còn cảm thấy, lần đại nạn này quả thực chính là thời cơ phát triển của Quang Minh Hội.  

Chẳng lẽ…  

Thẩm Trạch Thiên nói: “Chúng ta đương nhiên không có khả năng đồng ý loại yêu cầu này, kể cả Quang Minh Hội có uy hiếp đi chăng nữa cũng thế thôi.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi