LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc gọi được kết nối: “Vũ nghị trưởng, con vừa chuyển cho người số tiền mười sáu vạn Liên minh tệ mượn tạm khi trước, cảm ơn người đã giúp đỡ con.” Lâm Mộc nói.  

<

“Tôi đang thắc mắc sao tự dưng lại có mười sáu vạn đổ về tài khoản đây, hóa ra là cậu chuyển.” Vũ nghị trưởng nói.  

Advertisement

“Khi trước tôi đã nói đây là tiền thưởng cậu đoạt giải quán quân, không cần trả lại mà.”   

“Vũ nghị trưởng, lúc ấy con chủ động mượn tiền từ người, nếu không trả lại thì lòng con không thoải mái.” Lâm Mộc giải thích.  

“Được, cậu đã nói thế thì tôi nhận số tiền này trước.” Vũ nghị trưởng đáp.  

Ông cụ nói tiếp: “Lâm Mộc, bây giờ nhiều người đang bàn luận về cậu trên Kênh cộng đồng đấy, hồi nãy tôi lên Bảng Chiến Thần xem thử, quả nhiên cậu lên đầu bảng rồi, lợi hại lắm, đánh bại được cả Liễu Vô Song!”   

“Vũ nghị trưởng quá khen rồi!” Lâm Mộc cười nói.  

Nghe lời khen từ Đạo Sư của mình, Lâm Mộc đương nhiên phấn chấn.  

Vũ nghị trưởng nói: “Lâm Mộc, khi trước cậu thông qua thử nghiệm của tôi, tôi đã biết cậu là nhân tài hiếm có khó tìm.”  

“Bây giờ xem ra, cậu còn xuất sắc hơn đánh giá khi đó của tôi, mới gia nhập liên minh chưa đầy một năm mà đã trùng kích lên vị trí thứ nhất Bảng Chiến Thần rồi, cậu đã phá kỷ lục của liên minh, sẽ được ghi nhớ trong sách ghi chép của liên minh, chúc mừng cậu!”   

“Cảm ơn Vũ nghị trưởng!” Lâm Mộc đáp.  

“Lâm Mộc, tôi không thể không dội gáo nước lạnh này, rất nhiều nhân vật thiên tài sau khi đạt tới một trình độ nhất định đều tự kiêu tự đại một cách mù quáng, cậu phải nhớ kỹ điều đó,  không được tự mãn! ” Vũ nghị trưởng dặn dò.  

“Vũ nghị trưởng, con nhất định khắc cốt ghi tâm lời dạy của người!” Lâm Mộc đáp.  

“Ừ, tôi mong chờ ngày cậu trở thành Nghị Trưởng, thậm chí vượt qua tôi, tôi tin sẽ có ngày đó!” Vũ nghị trưởng nói.  

Sau khi cúp điện thoại.  

Thành phố Lăng Dương.  

“Lâm Mộc này thật thú vị, tặng không Liên minh tệ cũng không chịu nhận!”  Vũ nghị trưởng nở nụ cười.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi