LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi người của Ngũ Hành phái cảm nhận được cảnh giới của Thẩm Trạch Thiên, tất cả bọn họ đều sợ hãi đến mức trợn to hai mắt như thể bị sét đánh.  

Kết Đan Cảnh là cảnh giới gì chứ!  

Đây là cảnh giới mà hầu hết các ẩn môn đều chưa có được!  

Advertisement

Loại cảnh giới này ở trong Liên minh Tu Hành Giả cũng là cảnh giới của Nghị trưởng, đủ để bảo vệ cho một thành phố an toàn!  

Có lẽ nào... đây là Nghị trưởng của Liên minh Tu Hành Giả sao?  

Advertisement

Bọn họ vừa cảm nhận được cảnh giới thì ngay lập tức cảm thấy choáng ngợp, khó thở.  

La Văn Thành nói: "Quên giới thiệu với các anh, đây là Thẩm Trạch Thiên, một Nghị trưởng của Liên minh Tu Hành Giả, về phần tôi và người bên cạnh này, đều là thanh tra viên."  

Người của Ngũ Hành phái nghe xong, bọn họ thậm chí còn không thể đứng yên được nữa!  

Một Nghị trưởng của liên minh, cộng thêm hai thanh tra viên, một đội hình mạnh mẽ như vậy.  

Đặc biệt là Nghị Trưởng, cho dù chưởng mô bọn họ có ở đây thì cũng phải cúi đầu hành lễ, cung kính vạn phần!

Đến cả đám tán tu cũng đều trợ tròn mắt.  

Kết Đan cảnh, loại tồn tại cấp bậc này, trước đây bọn họ thậm chí còn chẳng dám nghĩ rằng bản thân có thể được nhìn thấy tận mắt.  

Người ra mặt thay bọn họ thế mà lại là cường giả Kết Đan Cảnh?  

“Thẩm nghị trưởng, hai vị Thanh tra, chúng tôi có tội, chúng tôi có tội!  

Tên đàn ông trước đó còn vô cùng ngạo nghễ, bụp một tiếng quỳ xuống, cuống quýt dập đầu với ba người Lâm Mộc, cả người run lên cầm cập.  

Những kẻ theo sau cũng nhanh chóng quỳ xuống, cuống quít dập đầu xin lỗi.  

“Có tội? Vậy cậu nói thử xem, các cậu có tội gì?” Thẩm Trạch Thiên nhìn bọn họ, hỏi.  

“Chúng tôi…chúng tôi không nên làm càn trước mặt nghị trưởng.”  

“Hừ, đến lúc này rồi mà các người vẫn chưa tự ý thức được lỗi lầm của bản thân.”  

Giọng Thẩm Trạch Thiên càng lạnh: “Các người không nên cướp đoạt chiến lợi phẩm của những tán tu này!”  

Người đàn ông tóc dài và đám người Ngũ Hành Phái đều ngẩn ra, lúc này mới kịp phản ứng lại.  

Ngay từ đầu bọn họ căn bản không ngờ tới đám tán tu này lại có thể kéo đến ba vị đại lão lợi hại đến như vậy.  

Bọn họ càng không ngờ tới, ba vị đại lão này sẽ bỏ công sức ra giúp đỡ đám tán tu này.  

“Chúng tôi lập tức trả lại chiến lợi phẩm cho bọn họ! Lập tức!” Người đàn ông tóc dài vội vàng nói.  

“Đưa nhẫn trữ vật của các người ra đây.” Thẩm Trạch Thiên chìa tay.  

“Thẩm nghị trưởng, trong nhẫn trữ vật còn…còn chiến lợi phẩm của chúng tôi.” Tóc dài yếu ớt ngẩng đầu.  

“Bảo các người lấy ra, không nghe thấy à?” Thẩm Trạch Thiên xòe tay ra.  

“Vâng vâng vâng.”   

Người đàn ông tóc dài cùng đám người Ngũ Hành Phái không dám nói thêm gì nữa, cả bọn vội vàng lấy nhẫn trữ vật ra đưa cho Thẩm Trạch Thiên.  

“Bên trong là chiến lợi phẩm của mấy người đúng không? Tôi đoạt! Đây coi như là một bài học dành cho mấy người, hiểu chưa?” Ánh mắt Thẩm Trạch Thiên đảo qua đám người.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi