LÂM MỘC BÁO THÙ

“Đương nhiên.” Lâm Mộc mỉm cười.  

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Mộc thở ra một hơi dài, rốt cuộc Trần Uyển Nhi cũng không có trách anh.  

Advertisement

Cốc cốc cốc.  

Mới vừa cúp điện thoại, bên ngoài liền vang lên tiến gõ cửa.  

Advertisement

“Chắc là giao hàng.” Lâm Mộc nhanh chóng đứng dậy mở cửa.  

Ngoài cửa.  

“Thanh tra Lâm, đây là đồ của anh.” Một cậu trai trẻ tuổi đưa chiếc hộp đang nâng trên tay cho Lâm Mộc.  

“Cảm ơn.”   

Lâm Mộc nói lời cảm ơn, sau đó nhận lấy chiếc hộp rồi quay trở lại trong phòng.  

Trong Tổng bộ của Liên Minh, người giao hàng ban nãy coi như thuộc nhóm thành viên tầng lớp cấp thấp nhất, mà Lâm Mộc là Thanh tra, bình thường khi cậu ta đi giao hàng cho những người khác, cho dù chỉ là thành viên bình thường trong Liên minh thôi cũng chưa từng có ai khách khí với cậu ta như vậy.  

Bên trong gian phòng.  

Lâm Mộc mở hộp ra, Bồi Nguyên Đan lọt vào trong tầm mắt của Lâm Mộc.  

“Cuối cùng cũng tới tay, đây chính là hy vọng để bước vào cảnh giới Kết Đan Cảnh!” Lâm Mộc nhìn Bồi Nguyên Đan trong hộp, ánh mắt nóng cháy.  

Chỉ cần có thể bước vào Kết Đan Cảnh là có thể xem như hoàn toàn bước vào một thế giới mới.  

Cũng tuyên cáo, Lâm Mộc trở thành thành viên cấp cao của Liên minh, bước vào tầng lớp quyết định cuuar Liên minh, đây là một bước tiến lớn.  

Đương nhiên Lâm Mộc cũng biết không chỉ cứ ăn Nồi Nguyên Đan là có thể trăm phần trăm bước vào Kết Đan Cảnh.  

“Đợi sau khi kết thúc thăm dò di tích lần này, mình sẽ toàn tâm toàn ý tu luyện cảnh giới.” Trong lòng Lâm Mộc hạ quyết tâm.  

Lâm Mộc đã nhận được danh ngạch thăm dò di tích lần này, hơn nữa sẽ lên đường vào bảy ngày sau, thừa dịp bản thân chưa bế quan tu luyện, Lâm Mộc đương nhiên không thể bỏ qua danh ngạch thăm dò di tích lần này.  

Cho nên Lâm Mộc đã quyết định, đợi kết thúc đợt thăm dò di tích lần này mới bắt đầu bế quan trùng kích Kết Đan Cảnh.  

Sau đó Lâm Mộc gọi điện thoại cho sư huynh Thẩm Trạch Thiên.  

Lâm Mộc nóng lòng muốn chia sẻ tin tức tốt này với sư huynh.  

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.  

“Sư huynh, em đã đổi được Bồi Nguyên Đan rồi.” Bên kia vừa nhận điện thoại, Lâm Mộc liền vội vàng báo tin vui cho sư huynh.  

“Cái gì? Cậu đổi được Bồi Nguyên Đan rồi? Thật hay đùa đó? Cậu còn thiếu mấy trăm nghìn Liên minh tệ nữa cơ mà? Sao đột nhiên lại đổi được rồi?” Thẩm Trạch Thiên cảm thấy vô cùng khó tin.  

Trước đó thẩm Trạch Thiên vẫn còn kề vai chiến đấu với Lâm mộc, anh ta đương nhiên biết tình trạng của Lâm Mộc, bọn họ còn chưa xa nhau đến một ngày, thế mà tự dưng hiện giờ anh lại nhận được tin Lâm Mộc đã đổi được Bồi Nguyên Đan rồi.  

“Em lập được công lớn cho Liên minh, thế nên được thưởng hai trăm nghìn Liên minh tệ.” Lâm Mộc nhếch miệng cười, nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi