LÂM MỘC BÁO THÙ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được, tôi chờ cô ở Tổng bộ của Liên minh!” Lâm Mộc gật đầu.  

Sau đó anh kể Trần Uyển Nhi nghe những chuyện liên quan tới Khâu Anh ở Thành phố Bình Phụng.  

Advertisement

“Thực ra mẹ của cô để lộ sơ hở trước mặt tôi vì cô đấy!” Lâm Mộc nói.  

Advertisement

“Vì tôi ư? Ý gì đó?” Trần Uyển Nhi hồ nghi ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.  

“Tôi nhắc tới cô mới có thể công phá phòng tuyến tâm lý của bà ấy, điều này chứng tỏ trong lòng bà ấy có cô!” Lâm Mộc đáp.  

“Hừ, mẹ tôi còn muốn nổ du thuyền cho tôi chết theo đó thôi, còn lâu tôi mới tin bà ấy quan tâm tới tôi nhé, mẹ tôi còn muốn hại chết anh nữa, chỉ riêng chuyện này đã khiến tôi không thể tha thứ cho bà ấy rồi, ra khỏi Quang Minh Hội thì đã sao, dù làm gì chuộc tội thì cả đời tôi cũng không tha thứ cho bà ấy đâu!” Ánh mắt Trần Uyển Nhi lóe lên vẻ kiên định.  

Nghĩ tới những chuyện Khâu Anh làm trước đây, trái tim Trần Uyển Nhi như đã chết.  

Sự phản bội của người thân chính là điều khiến người ta khó lòng chấp nhận nhất.  

“Cho Dì Khâu một cơ hội chuộc lỗi đi, thực ra tôi biết rõ, cô không hề bỏ mặc bà ấy như nói miệng, bằng không tại sao hôm qua tôi nói xong mọi chuyện, cô lại lo lắng liệu liên minh có xử phạt tội chết cho bà ấy hay không.” Lâm Mộc nói.  

“Lâm Mộc, tính chất hai việc này khác nhau mà, tóm lại tôi không muốn tranh luận chuyện này với anh đâu!” Trần Uyển Nhi không chịu nghe theo.  

Thấy vậy, Lâm Mộc cũng không tiện nói thêm điều gì.  

“Đúng rồi Uyển Nhi, tôi còn vài vạn Liên minh tệ, cho cô hết nhé, cố gắng phục dùng tài nguyên để tu luyện!” Lâm Mộc nói.  

“Tôi không cần, Liên minh tệ là thứ quá quan trọng, anh cũng cần tiền để đổi tài nguyên rồi tu luyện chứ!” Trần Uyển Nhi kiên quyết từ chối.  

“Tôi là Sư huynh của cô, vốn nên giúp đỡ cô nhiều mà. Lẽ nào cô không muốn nhanh chóng đuổi kịp bước chân của tôi ư? Với thực lực của cô bây giờ, muốn kiếm được nhiều Liên minh tệ như này cũng chẳng dễ gì!”   

Lâm Mộc nhìn cô nàng, nói tiếp: “Chuyện của Dì Khâu cô không cho tôi tranh luận tiếp, chuyện này tôi cũng không cho cô từ chối!”  

Sau đó Lâm Mộc chuyển hết bốn vạn Liên minh tệ còn trong tài khoản cho Trần Uyển Nhi.  

“Sư huynh Lâm Mộc, cảm ơn anh nha!” Trần Uyển Nhi nhoẻn cười.  

Cô nàng không cố chấp chối từ nữa, dù sao cô nàng cũng muốn sớm ngày kề vai chiến đấu cùng Lâm Mộc.  

“Không sao, tối nay mời tôi bữa cơm là được, yêu cầu này

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi