Ngày ấy Liễu Vô Song bị Lâm Mộc đánh bại, mặt mũi quăng sạch xuống sông. Nói không hận Lâm Mộc thì là giả!
“Tranh cãi cái gì?” Sài Thiệu trừng mắt với Lâm Mộc và Liễu Vô Song.
Advertisement
Sau đó anh ta nói: “Nếu đổi tuyến đường thì thời gian tới sa mạc lại tăng thêm vài ngày nữa, chặng đường cũng xa xôi hơn, đường càng xa bất trắc và nguy hiểm càng nhiều, không phải cứ đổi tuyến đường là chắc chắn không gặp phải Thể biến dị cấp A hoặc A+ trên đường mới!”
“Chỉ cần rời khỏi Tổng bộ của Liên minh và Thành phố an toàn, dù đi chấp hành nhiệm vụ, kiểm kê tiêu diệt Thể biến dị hay đi thám hiểm di tích, luôn có khả năng chạm trán Thể biến dị cấp A và A+, mọi con đường đều tồn tại hiểm nguy rình rập!”
“Cho nên chúng ta đi theo lộ trình trong kế hoạch, tất cả lên xe!”
Advertisement
Dứt lời, Sài Thiệu quay người đi về hướng con xe phía sau.
Liễu Vô Song nhìn Lâm Mộc, cười nói: “Lâm Mộc, cậu sợ thì có thể về Tổng bộ của Liên minh, đương nhiên cũng có thể tách khỏi Đoàn thám hiểm, tìm một chiếc xe mà đi tuyến đường khác!”
Dứt lời, anh ta cũng đi về hướng chiếc xe phía sau.
Các thành viên khác lần lượt lên xe.
Các thành viên đều muốn đi theo con đường trong kế hoạch ban đầu.
Dù sao ai cũng hiểu đạo lý đường càng xa càng có khả năng đương đầu với hiểm nguy bất ngờ.
Hơn nữa, có ai không muốn nhanh chóng đặt chân tới Di tích Tak đâu!
“Bỏ đi!” Thấy các thành viên đã yên vị trên xe sau, Lâm Mộc chỉ đành quay lại xe trước.
Đương nhiên anh không thể tự ý tách khỏi Đoàn thám hiểm rồi đơn phương độc mã hành động.
Đoàn xe lại tiến về phía trước.
“Coi như nghiệm chứng tính chân thực của bản đồ tình báo này vậy!” Lâm Mộc thầm nghĩ.
Hơn nữa diện tích khu vực bị khoanh đỏ này quá lớn, dù có tồn tại Thể biến dị cấp A hay A+ thì chưa chắc Đoàn thám hiểm đã chạm trán phải.
Lâm Mộc chỉ đành nghĩ vậy cho yên lòng.
Chặng đường tiếp theo vẫn thuận buồm xuôi gió!
Sau ba giờ đồng hồ.
“Khoảng một giờ nữa đoàn xe có thể rời khỏi khu vực khoanh đỏ rồi!” Lâm Mộc lầm bầm.
“Thanh tra Lâm, hoặc là anh lo lắng quá, hoặc là bản đồ tình báo không chính xác rồi.” Đội viên lái xe nói.
“Chắc vậy!” Lâm Mộc đáp.
An toàn rời khỏi khu vực này cũng là chuyện tốt, cứ coi như anh lo lắng thừa đi.
Liễu Vô Song ngồi trên xe sau cười khinh bỉ: “Sài nghị trưởng, người xem chúng ta đi được ba giờ đồng hồ rồi mà có gặp nguy hiểm gì đâu, tôi thấy Lâm Mộc chỉ biết bắn tiếng đe dọa, một tấm bản đồ tình báo đã hù cậu ta sợ đến dường này, đúng là lộ bản tính thỏ đế mà! May sao Sài nghị trưởng người kiên trì lựa chọn tuyến đường ban đầu!”
Liễu Vô Song vừa dứt lời, xe bỗng dừng lại.
“Sao lại dừng xe? Lẽ nào Lâm Mộc kia lại giở trò gì tiếp?” Liễu Vô Song chau mày.