Thẩm Trạch Thiên cười giải thích: “Tiểu sư đệ, tất cả Nghị Trưởng đều có thể tới xem khảo nghiệm, anh xem ngày rồi đến để cổ vũ cho cậu!”
Giờ Lâm Mộc mới vỡ lẽ.
Phó minh chủ Hồ cũng nói: “Khi trước hầu hết tất cả Nghị Trưởng đều tới quan sát thử thách dành cho Nghị Trưởng mới, có điều hiện nay nhiều Nghị Trưởng bận trấn giữ Thành phố an toàn, tôi tin họ sẽ theo dõi khảo nghiệm Nghị Trưởng qua Kênh cộng đồng liên minh. Minh chủ trấn giữ Đế Đô cũng xem khảo nghiệm Nghị Trưởng từ xa.”
“Minh chủ cũng xem ư?” Lâm Mộc kinh ngạc.
Advertisement
Anh vào liên minh lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy Minh chủ lộ diện.
“Đúng rồi Sư huynh, đây là sư muội Trần Uyển Nhi, khi trước em đã nhắc tới cô ấy rồi đấy!” Lâm Mộc giới thiệu.
Advertisement
“Chào Sư huynh Thẩm Trạch Thiên!” Trần Uyển Nhi lập tức hành lễ.
“Sư muội Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc nhắc tới em nhiều lắm đấy, sau này anh và Lâm Mộc đều sẽ quan tâm giúp đỡ em, có cần gì cứ tìm một trong hai người tụi anh nhé!” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Cảm ơn Sư huynh!” Trần Uyển Nhi hành lễ.
Sài Thiệu bước lên nói: “Yên tâm, Trần Uyển Nhi là đệ tử của tôi, tôi sẽ quan tâm tới cô ấy!”
“Chào Đạo Sư!” Trần Uyển Nhi lập tức hành lễ.
“Lâm Mộc, đi nào, chúng ta đi tới phía trước!” Phó minh chủ Hồ gọi.
“Rõ!”
“Uyển Nhi, em qua đứng cạnh Sư huynh Thẩm Trạch Thiên, tôi đi cùng Phó Minh chủ!”
Nói rồi Lâm Mộc theo Phó minh chủ Hồ đi lên phía trước.
Trần Uyển Nhi trả lời xong cũng bước tới chỗ Thẩm Trạch Thiên.
Đương nhiên, Sài Thiệu cũng đứng ở bên cạnh Thẩm Trạch Thiên.
“Sư huynh Thẩm Trạch Thiên, thật sự Lâm Mộc có nhắc đến em với anh không?” Trần Uyển Nhi tò mò.
“Đương nhiên, có lẽ Lâm Mộc thích em.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Câu nói này làm cho Sài Thiệu đứng bên cạnh cũng sửng sốt một chút.
Lần trước hỏi cụ thể Lâm Mộc, anh ta khẳng định hai người không phải tình nhân!
Trần Uyển Nhi nghe đến đây cũng sững sờ.
"Sư huynh Thẩm Trạch Thiên, nhất định là không thể! Tên này luôn coi thường em, nếu thích em, mặt trời mọc đằng tây luôn. Hơn nữa, cho dù anh ấy thích em, em... em cũng không chấp nhận anh ta đâu. ”Trần Uyển Nhi bĩu môi.
Người nói không có chủ ý, nhưng người nghe cũng có chủ ý, sau khi Sài Thiệu ở bên cạnh nghe được lời này, trái tim vừa treo lơ lửng cũng trùng xuống.
Anh ta hoàn toàn yên tâm khi được tận tai nghe Trần Uyển Nhi nói câu này.
Đối diện
Lâm Mộc đi theo Phó