LÂM MỘC BÁO THÙ

Đến Minh chủ còn chấn động trước thành tích của Lâm Mộc.  

Khi trước Lâm Mộc đánh bại Sài Thiệu, nhưng hai người cùng một cảnh giới..  

Bây giờ hoàn toàn khác, Lâm Mộc và Tôn nghị trưởng cách biệt cả một cảnh giới nhỏ trong Kết Đan Cảnh!  

Kiên trì mười phút đã không dễ, giành chiến thắng lại càng khó hơn!  

Advertisement

Minh chủ phải nhìn Lâm Mộc bằng con mắt khác xưa rồi!  

“Nhóc Lâm Mộc này tiến bộ không ít nha!” Sư phụ Lâm Mộc cười hài lòng.  

Biểu hiện của Lâm Mộc cũng khiến ông cụ cực kỳ bất ngờ.  

Advertisement

Từ khi Lâm Mộc xuất sư, Sư phụ anh gần như không giúp anh thêm nữa, Lâm Mộc luôn tự mình xông pha.  

Sau đó Sư phụ Lâm Mộc nhìn Minh chủ nói: “Sao nào Sài Minh chủ, đệ tử của tôi lợi hại chứ hả? Giờ ông phục chưa?”  

Minh chủ không khỏi cảm khái: “Thôi vậy, thực lực của Lâm Mộc nằm ngoài dự đoán của tôi, nói đi, lần này ông có yêu cầu gì?”  

“Chuẩn bị một Bồi Nguyên Đan cho Trần Uyển Nhi!” Sư phụ Lâm Mộc cười híp mắt nói.  

“Sao làm thế được? Bồi Nguyên Đan chỉ còn ba viên, trân quý vô cùng, nếu vô duyên vô cớ đưa cho con bé, các thành viên khác trong liên minh sẽ nghĩ thế nào? Đến tôi còn phải tránh tị hiềm điều tiếng bằng cách tổ chức Thi đấu tuyển chọn rồi tặng Bồi Nguyên Đan cho con trai tôi đấy!”  

“Vậy đổi yêu cầu khác, tặng cho Trần Uyển Nhi năm mươi vạn Liên minh tệ, thế đã được chưa nào?” Sư phụ nói.  

“Được, tôi có chơi có chịu, Lâm Mộc tạo nên kỷ lục mới trong liên minh, tôi thua cược cũng đáng!” Lần này Minh chủ phóng khoáng đồng ý.  

“Sài Minh chủ, Lâm Mộc là đồ đệ của tôi, đâu phải của ông, ông vui như thế làm gì?” Sư phụ cười nói.  

Minh chủ cười đáp: “Lão quái, không thể nói vậy được, Lâm Mộc là đồ đệ của ông, nhưng cũng là một thành viên của liên minh tôi. Dù hận tôi thế nào đi chăng nữa, ông vẫn đưa đệ tử của mình gửi tới chỗ tôi, không phải sao?”  

“ n oán giữa hai chúng ta không liên quan tới tiểu bối, chúng đâu có vướng bận gì mà không thể tới liên minh chứ? Tôi đâu thể ích kỷ vì bản thân mình mà làm ảnh hưởng tới tiền đồ của tụi nó!” Sư phụ Lâm Mộc trừng mắt với Minh chủ.  

Tổng bộ của Liên minh.  

Trước võ đài.  

Tôn nghị trưởng bị đánh cho rớt đài vẫn đang thở hồng hộc.  

Tuy ông cụ không bị trọng thương, nhưng lục phủ ngũ tạng bị xung kích đến khó chịu.  

Theo quy định giao đấu, rớt đài là thất bại, đây đâu giống với thực chiến.  

“Tôn nghị trưởng, đắc tội rồi, tôi chỉ muốn thông qua khảo nghiệm, không hề có ác ý!” Lâm Mộc chắp tay nói.  

“Tôi hiểu, Lâm Mộc, hôm nay tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác xưa rồi, một Kết Đan Cảnh sơ kỳ mà có thể đánh bại Kết Đan Cảnh trung kỳ là tôi, tôi thua cũng tâm phục khẩu phục! Nhân tài như cậu mới là tương lai của liên minh, Tôn Mỗ bái phục!” Dứt lời, Tôn nghị trưởng cũng chắp tay.  

Biểu hiện của Lâm Mộc hoàn toàn chinh phục ông cụ.  

Phó minh chủ Hồ đứng đằng xa lên tiếng: “Lâm Mộc, chúc mừng cậu thông qua khảo nghiệm cấp năm và sáu, cậu đã lập nên kỷ lục mới của thử thách nghị trưởng, trở thành người duy nhất hoàn thành khảo nghiệm cấp sáu, đây là một vinh dự  tối cao!”  

“Cảm ơn lời chúc của Phó minh chủ Hồ!” Lâm Mộc cười chắp tay.  

“Phó minh chủ Hồ, giờ người có thể thông báo nội dung khảo nghiệm cấp bảy chưa? Không lẽ lại yêu cầu tôi phải giao đấu với Kết Đan Cảnh đỉnh phong?” Lâm Mộc tò mò hỏi.  

“Cậu là Kết Đan Cảnh sơ kỳ, quả thực cách biệt quá nhiều với Kết Đan Cảnh đỉnh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi