LÀM NAM PHỤ SI TÌNH CHO BA VỊ NAM CHÍNH


"Thế nào, đầu tư thất bại quá nên ngại không dám nói à?" Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, trào phúng.
Nam Bùi gật đầu, "Thất bại lắm, bất kể là câu lạc bộ esport hay công ty giải trí, đều thất bại toàn tập."
Tống Cảnh Sâm biết lời Nam Bùi nói là thật, dựa vào đầu óc cậu ta, nhất định sẽ phá nát hai hạng mục kia.
Hắn không có hứng đồng thời cứu vớt cả hai hạng mục, suy nghĩ giây lát, nói với Nam Bùi, "Nếu đã như vậy, tôi sẽ đầu tư vào câu lạc bộ esport giúp cậu, đỡ cho cậu lỗ chổng vó lên."
Nam Bùi, "......"
Đối diện với sự chấp nhất của Tống Cảnh Sâm, Nam Bùi đột nhiên cảm thấy, người với người có đôi lúc không cách nào câu thông được.
Dù cậu có từ chối thế nào, Tống Cảnh Sâm dường như vẫn nhận định, cậu cần sự giúp đỡ của hắn.
Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, chờ cậu bày ra vẻ mặt mừng rỡ.
Nam Bùi lại cười không nổi, chỉ có thể giả vờ do dự, nói với Tống Cảnh Sâm, "Anh Cảnh Sâm, em rất vui khi anh đồng ý giúp em.

Nhưng trừ câu lạc bộ esport của em, anh không còn hạng mục nào muốn đầu tư nữa à? Trước mắt công ty đang trên đà phát triển, kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất......"
"Việc này cậu không cần phải lo." Tống Cảnh Sâm khẽ nhướn mày, tự tin nói, "Cái chuyện kiếm tiền ấy mà, tôi thành thạo hơn cậu nhiều, không cần cậu phải nhắc nhở.

Tôi chỉ muốn đầu tư vào câu lạc bộ esport, trả lại ân tình của cậu thôi."
Nam Bùi biết một khi tổng tài bá đạo đã nhận định cái gì, thì có làm cách nào cũng không khuyên nổi.
Hơn nữa, đứng trước đề nghị giúp đỡ của người trong lòng, Nam Bùi nếu còn tiếp tục từ chối, không chỉ có nguy cơ phá vỡ thiết lập nhân vật, mà còn có thể khiến Tống Cảnh Sâm nảy sinh nghi ngờ nữa.
Đến lúc đó, tổng tài bá đạo sẽ không chỉ dừng ở câu lạc bộ esport thôi đâu, mà cả công ty giải trí cũng sẽ gặp họa.
Nam Bùi nhất thời chìm trong suy nghĩ ----
Bây giờ rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Lúc này, hệ thống nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, "Ký chủ, giờ là thời điểm quan trọng để Tống Cảnh Sâm kiếm tiền, có lẽ để anh ta đầu tư vào câu lạc bộ TKT cũng là một lựa chọn không tồi đâu."
Nam Bùi kinh ngạc nói, "Mi điên rồi à?! Để Tống Cảnh Sâm đầu tư vào TKT á......!Đó là câu lạc bộ của nam chính tiểu thuyết esport đó!"
Hệ thống lại nghĩ sâu xa hơn Nam Bùi, nó phân tích, "Tống Cảnh Sâm tự mình hỏi cậu thế này, chứng tỏ anh ta đã điều tra qua rồi, cũng sinh lòng hiếu kì với hạng mục cậu đầu tư.

Cho dù hôm nay cậu có từ chối đi nữa, anh ta cũng sẽ không bỏ qua đâu."
Bởi vì quá căng thẳng, nên Nam Bùi chưa suy nghĩ tới điểm này.
Bây giờ vừa nghe hệ thống nói xong, cậu lập tức phản ứng lại.
Không sai, Tống Cảnh Sâm nhất định đã điều tra về cậu rồi, nếu không cũng sẽ không hỏi thẳng cậu như thế.
"Ta thừa nhận nếu xét trên phương diện kiếm tiền, để Tống Cảnh Sâm đầu tư vào câu lạc bộ TKT quả thật là một giả thiết không tồi." Nam Bùi hít một hơi, chầm chậm nói với hệ thống, "Không bao lâu nữa, anh ta sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát."
Chớ nhìn dáng vẻ lụn bại của câu lạc bộ TKT bây giờ, đây chính là câu lạc bộ của nam chính tiểu thuyết esport đó.
Chỉ cần qua vài trận đấu thôi, họ sẽ tỏa sáng, thu hút được vô số fan thể thao điện tử, độ nổi tiếng cũng theo đó nước lên thuyền lên.
Càng không cần nói, trong giải đấu tới đây, họ sẽ đại sát tứ phương.
Sau khi giành được cúp, giá trị con người của tất cả tuyển thủ đều sẽ tăng lên vô số lần.
Đặc biệt là Đoạn Hành, những lời mời hợp tác, đại diện thương hiệu hay tiền thưởng đều lên tới hàng chục triệu.
Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, nhịp tim không ngừng tăng lên.
Nếu đã không cách nào từ chối Tống Cảnh Sâm, vậy cậu chỉ có thể đến đâu hay đến đó, lợi dụng câu lạc bộ TKT thúc đẩy tuyến sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm thôi.
Tuy làm như vậy nguy hiểm sẽ rất lớn, nhưng bây giờ có vẻ Nam Bùi không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.
Quyết định mạo hiểm này khiến Nam Bùi có chút hít thở không thông.
Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi không nói gì, không khỏi nhíu mày, hỏi, "Nam Bùi, cậu đang nghĩ gì thế?"
Ngón tay Nam Bùi siết chặt, nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, sử dụng kỹ thuật diễn tinh xảo nhất từ trước tới giờ, bày ra một nụ cười, nói với hắn, "Anh Cảnh Sâm, em không ngờ anh lại đồng ý giúp em đầu tư, vừa nãy em còn nghĩ mình đang nằm mơ chứ."

Giọng cậu đong đầy vui mừng, kinh ngạc, giống hệt như suy đoán của Tống Cảnh Sâm.
"Có điều, dù anh có đầu tư vào câu lạc bộ đi nữa......" Nam Bùi chuyển chủ đề, khẽ cụp mắt, nói, "Bất kể thế nào, em vẫn hy vọng học được chút ít kinh nghiệm từ lần đầu tư này, với cả em mong có thể kiếm được tiền dựa vào chính năng lực của mình, chứ không phải chỉ biết dựa dẫm vào sự giúp đỡ của anh......"
Ý tứ trong lời nói của Nam Bùi đã rất rõ ràng: Cậu có thể nhận đầu tư từ Tống Cảnh Sâm, nhưng không hy vọng Tống Cảnh Sâm tham dự quá nhiều.
Điểm này không ngoài dự liệu của Tống Cảnh Sâm.

Hắn đã sớm đoán được, Nam Bùi thay đổi như bây giờ là vì nhà họ Nam muốn bồi dưỡng cậu thành người thừa kế, thế nên cái tên cứng đầu này mới học cách đầu tư.
"Tôi sẽ không nhúng tay vào hạng mục cậu đầu tư đâu." Giọng điệu Tống Cảnh Sâm mang theo chút khinh thường nói, "Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn trả lại ân tình của cậu thôi."
Nam Bùi thở ra một hơi, "Anh sẽ không nhúng tay vào thật chứ?"
Tống Cảnh Sâm cảm thấy Nam Bùi thật kỳ cục.
Đổi thành lúc bình thường, Nam Bùi không phải nên cầu xin Tống Cảnh Sâm giúp đỡ mình à?
Dẫu sao, Nam Bùi cũng thích hắn như thế, chỉ mong sao kéo gần khoảng cách với hắn mà.
Có điều Tống Cảnh Sâm cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Nam Bùi muốn dựa vào năng lực của mình học cách đầu tư thôi.
Hắn nói với Nam Bùi, "Về việc kinh doanh câu lạc bộ, nếu có vấn đề gì cậu có thể hỏi tôi, nhưng tôi không có hứng thú gì với câu lạc bộ của cậu hết.

Dẫu sao, cũng chẳng phải hạng mục kiếm được bộn tiền gì."
Tống Cảnh Sâm đã từng điều tra về giới esport ở thành phố Lục Tấn rồi, mấy câu lạc bộ có chút thực lực đều đã bị người thu mua từ lâu, còn lại mấy câu lạc bộ có thể đầu tư, thực lực đều chẳng ra sao.
Cái kiểu cậu ấm nhà giàu như Nam Bùi, đầu tư vào một câu lạc bộ esport đại khái cũng chỉ giống như tìm một trò để chơi thôi, đầu tư vào giới giải trí hẳn cũng thế.
Tống Cảnh Sâm gia nhập đầu tư, vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, chỉ là muốn cho Nam Bùi đến cuối cùng không thua quá thảm thôi.
Tống Cảnh Sâm cảm thấy mình căn bản chính là một nhà từ thiện.
Nam Bùi nhìn Tống Cảnh Sâm, cẩn thận hỏi, "Vậy ngày thường anh đừng đến câu lạc bộ nhé, được không?"
Nghe vậy, Tống Cảnh Sâm có chút mất kiên nhẫn, "Không có việc gì thì tôi tới câu lạc bộ làm gì? Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn trả nợ ân tình của cậu thôi.

Với cả, tôi không muốn để người khác biết......"
Mấy chữ chuyện cậu theo đuổi tôi còn chưa kịp nói ra, Tống Cảnh Sâm mím mím môi, cuối cùng nuốt xuống.
Hắn sợ Nam Bùi nghe xong lại đau lòng bật khóc.
Nam Bùi thấy Tống Cảnh Sâm đồng ý sẽ không can thiệp vào việc điều hành câu lạc bộ, cũng không xuất hiện ở câu lạc bộ thì mới yên tâm, đồng ý để Tống Cảnh Sâm đầu tư vào TKT.
Lúc Tống Cảnh Sâm biết câu lạc bộ mà Nam Bùi đầu tư là TKT, hắn bật cười giễu cợt một tiếng, nói, "Cái câu lạc bộ rác rưởi này mà cũng rót nhiều tiền vào như thế, đầu óc cậu đúng là chẳng ra sao thật."
Đổi thành lúc bình thường, Tống Cảnh Sâm đến liếc cũng sẽ không liếc câu lạc bộ này một cái.

Nhưng vì muốn trả nợ ân tình, hắn vẫn đầu tư cho TKT năm trăm vạn (~ 17 tỷ VNĐ).
Dựa theo tính toán của Nam Bùi, sau khi chiến đội TKT một trận thành danh, Tống Cảnh Sâm ít nhất cũng có thể thu được lợi nhuận gấp năm lần.
Đến lúc đó Tống Cảnh Sâm nhất định sẽ hối hận vì chỉ đầu tư có năm trăm vạn.
Ngày hôm sau, Tống Cảnh Sâm ký thỏa thuận đầu tư với TKT, trở thành nhà đầu tư thứ hai của câu lạc bộ.
Sau khi ký xong thỏa thuận, Nam Bùi thấy trên màn hình hệ thống, thanh tiến độ sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm đã đạt tới 27%, sắp sửa phá 30% rồi.

Như vậy nghĩa là, để Tống Cảnh Sâm đầu tư vào câu lạc bộ TKT là một lựa chọn chính xác.
"Kích thích quá đi..." Ký thỏa thuận xong, Nam Bùi mắng thầm với hệ thống, "Ta thật không ngờ có ngày mình lại để Tống Cảnh Sâm đầu tư vào câu lạc bộ TKT.

Hơn nữa việc này lại còn khả thi nữa chứ."
Hệ thống trả lời, "Ký chủ, thế giới này do ba quyển tiểu thuyết hợp lại mà thành, nhân vật chính trong ba quyển tiểu thuyết nhất định có thể tạo thành ảnh hưởng lẫn nhau, chỉ cần phương hướng chính của cốt truyện không lệch quỹ đạo, hơn nữa sự nghiệp của các nam chính được phát triển, thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết."

Đồng thời, hệ thống cũng nhắc nhở Nam Bùi, nhất định không được để Tống Cảnh Sâm phát hiện quan hệ giữa mình và Đoạn Hành.
Nam Bùi lại không quá lo lắng về điểm này, bởi vì Tống Cảnh Sâm quả thật không có vẻ gì là có hứng thú với câu lạc bộ hết, càng không hứng thú gì với đời sống riêng tư của cậu.
Quả nhiên như lời hệ thống nói, sau khi Tống Cảnh Sâm đầu tư vào TKT, giá trị thương mại của câu lạc bộ lập tức tăng lên, thanh tiến độ sự nghiệp của Đoạn Hành cũng nhích lên một chút.

Tuy chưa đến 1% nhưng cũng đã chứng minh lời hệ thống nói ---- các nhân vật chính quả thật tạo thành ảnh hưởng lẫn nhau.
Sau khi ký thỏa thuận, Tống Cảnh Sâm đột nhiên đưa cho Nam Bùi một thứ, nói, "Cái này cho cậu."
Nam Bùi thoáng ngây người, nhìn thử, thứ Tống Cảnh Sâm đưa cậu là một tấm vé hòa nhạc.

Tấm vé này được làm rất tinh xảo, thoạt nhìn đơn giản lại tràn ngập cảm giác thời thượng, mà người biểu diễn trong buổi hòa nhạc là một nghệ sĩ nổi tiếng quốc tế.

"Anh đưa cho em cái này làm gì vậy?" Nam Bùi không hiểu hỏi.
"Đừng hiểu nhầm, cái này là người khác cho tôi." Tống Cảnh Sâm tùy tiện nói, giọng điệu lại có chút cứng nhắc, "Rất nhiều tai to mặt lớn giới kinh doanh cùng nhân vật nổi tiếng trong xã hội sẽ tới buổi hòa nhạc này, nên chắc hẳn sẽ giúp ích cho cậu một chút đấy."
Thâm tâm Nam Bùi muốn từ chối, nhưng ngoài vẫn vờ như rất kinh ngạc, mừng rỡ, "Cảm ơn anh Cảnh Sâm......"
Tống Cảnh Sâm bổ sung thêm, "Thừa một tấm thôi, vốn dĩ định vứt đi.

Đến lúc đó tôi cũng không định ngồi cùng với cậu đâu."
Hắn rất sợ Nam Bùi sẽ tự mình đa tình, coi buổi hòa nhạc này như lời mời hẹn hò, vì thế mới nói như vậy.
Nam Bùi nhận lấy tấm vé, nói với Tống Cảnh Sâm, "Em biết rồi, em sẽ trân trọng cơ hội này."
Thực ra trong lòng cậu đang nghĩ, nếu như đến lúc đó mình tìm một cái cớ không đi, Tống Cảnh Sâm chắc cũng không nói gì đâu nhỉ.
Buổi hòa nhạc này không xuất hiện trong cốt truyện, cậu không muốn tăng ca chút nào.
Tống Cảnh Sâm nghĩ trong lòng Nam Bùi lúc này chắc hẳn rất kích động, hắn cong khóe môi, nói, "Thời gian là tám giờ tối ba ngày nữa, đừng quên đấy."
Nam Bùi gật đầu, sau đó rời đi.
Sáng ngày diễn ra buổi hòa nhạc, Nam Bùi nhận được thông báo nhiệm vụ từ tiểu thuyết esport, giúp Đoạn Hành huấn luyện trước trận đấu.
Vòng đấu loại sắp sửa bắt đầu, ai ai trong câu lạc bộ TKT cũng đều rất lo lắng.
Lúc Nam Bùi tới trụ sở câu lạc bộ, có thể cảm nhận được bầu không khí hết sức căng thẳng ở đó.
Khác hoàn toàn với TKT ngày trước.
Trước kia thực lực của chiến đội TKT rất tệ, thế nên cũng không có bao nhiêu tâm lý hiếu thắng trước mỗi trận đấu.
Nhưng mà bây giờ, chiến đội TKT từng không được người ta xem vào mắt thực lực đột nhiên tăng mạnh, ai cũng mong đợi được thi đấu để chứng minh bản thân.
Trong đó, Đoạn Hành là người hiếu thắng nhất, ngày nào cũng luyện tập mười mấy tiếng đồng hồ không biết mệt.
Từ ngày được Nam Bùi tặng chiếc áo da báo kia, cậu ta luôn nghĩ, không thể phụ sự kỳ vọng Nam Bùi dành cho mình được.
Suy nghĩ này rất kỳ quái, cũng chưa từng xuất hiện trong đầu Đoạn Hành bao giờ.
Lúc mới xuất hiện suy nghĩ này, Đoạn Hành có chút mất tự nhiên...
Sao cậu ta lại để tâm tới kỳ vọng của Nam Bùi như thế chứ?
Có điều, Đoạn Hành rất nhanh đã nghĩ ra.
Cậu ta chỉ muốn chứng minh với Nam Bùi, rằng đầu tư vào TKT là lựa chọn chính xác, có thể giúp Nam Bùi thu được món lợi lớn thôi.
Nam Bùi kiếm được tiền từ câu lạc bộ TKT thì cũng sẽ không còn ai nói Đoạn Hành mắc nợ cậu nữa.
Chỉ vậy mà thôi.
Ngày hôm đó, lúc Đoạn Hành đang nghỉ ngơi giữa những giờ huấn luyện, tiếng của quản lý Nguyễn đột ngột truyền tới, "Ồ, Bùi tổng, ngài cuối cùng cũng đến rồi, mọi người đều đợi ngài đến ổn định lòng quân đó......"
Cậu ta không kiềm được liếc mắt về phía cửa.

Nam Bùi vẫn là bộ dạng lúc bình thường, nho nhã, cấm dục.
Có điều, việc đầu tiên Nam Bùi làm sau khi bước vào câu lạc bộ lại không phải là tìm Đoạn Hành.
"Quản lý Nguyễn, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Nam Bùi dẫn quản lý Nguyễn sang một bên, nhỏ giọng nói với ông ta, "Câu lạc bộ TKT của chúng ta lại nhiều thêm một nhà tài trợ, người này là bạn của tôi, anh ta không muốn bị phát hiện, nên ông đừng rêu rao việc này ra ngoài nhé."
Quản lý Nguyễn thoáng ngây người, nhưng rất nhanh đã để lộ vẻ mặt hiểu rõ, nói, "Tôi hiểu tôi hiểu, câu lạc bộ này vẫn do ngài toàn quyền quyết định."
Nam Bùi nghe vậy mới yên tâm.
Để giúp chiến đội TKT huấn luyện, Nam Bùi đặc biệt kêu tổ huấn luyện viên lập kế hoạch luyện tập, hơn nữa còn phân tích ưu khuyết điểm của các đối thủ có thể đụng mặt trong vòng đấu loại.
Nam Bùi rất quan tâm tới thắng bại của chiến đội TKT, vì vậy rất nhiều chuyện cậu đều đích thân giám sát, tần suất tới câu lạc bộ dạo này rất cao.
Nhưng điều khiến Đoạn Hành quan tâm là, đã rất lâu Nam Bùi không qua đêm ở câu lạc bộ.
Hình như cậu còn bận gì đó khác thì phải.
Đoạn Hành từng hỏi quản lý Nguyễn, đối phương chỉ bảo cậu ta tập trung vào trận đấu, đừng suy nghĩ nhiều.
Dưới sự dìu dắt của Nam Bùi, tốc độ tiến bộ của chiến đội TKT vượt xa mong đợi của mọi người.

Thái độ của mọi người trong câu lạc bộ với Nam Bùi tự nhiên cũng thay đổi theo, nếu như lúc đầu mọi người đều cho rằng Nam Bùi không hiểu gì về esport, thì lúc này đều nhận định cậu là một nhà đầu tư xuất sắc.
Mọi người cũng không còn nói những lời nịnh nọt khách sáo với Nam Bùi nữa, mà đều tôn trọng tự tận đáy lòng.

Điểm này, từ phản ứng của mọi người lúc Nam Bùi bước vào phòng huấn luyện là có thể nhìn ra được.
"Bùi tổng, giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, anh có muốn đánh một ván với bọn tôi không?"
"Đúng đó Bùi tổng, khó lắm mới có lúc rảnh rỗi!"
"Tôi còn chưa được chơi cùng Bùi tổng bao giờ, muốn chơi một ván với Bùi tổng ghê."
Mọi người đều thật lòng muốn chơi game cùng Nam Bùi, khoảng cách của Nam Bùi với họ không biết đã kéo gần lại từ lúc nào.
"Chơi game hả?" Nam Bùi thoáng ngây người, vô thức liếc mắt về phía Đoạn Hành.
Cậu nghĩ, Đoạn Hành chắc hẳn sẽ từ chối nhỉ?
Thành viên ngồi cạnh nhỏ giọng nói với Đoạn Hành, "Nếu cậu không chơi thì để tôi thay vị trí của cậu cho, tôi cũng muốn chơi cùng Bùi tổng."
Đoạn Hành rõ ràng nhíu mày.
Mọi người lại lý giải phản ứng của cậu ta thành không muốn chơi cùng Nam Bùi.
Nhưng mà, ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm đã xảy ra.
Đoạn Hành nhìn về phía Nam Bùi, tầm mắt không dừng lại lâu đã lập tức rời đi.
Sau đó, cậu ta nhìn vào màn hình của mình, đầu cũng không nâng, giọng điệu bình thản nói, "Chơi một ván cũng không phải không được."
Mọi người, "???"
Đoạn Hành sao thế này?!
Lần trước cậu ta bị Nam Bùi hại phải treo danh hiệu trên đầu, thế mà giờ lại đồng ý ấy hả?
Chẳng giống tính khí cậu ta lúc bình thường chút nào.
Nam Bùi nhìn thử thời gian.
Nếu lúc này bắt đầu chơi game, vậy chắc chắn sẽ không đến kịp buổi hòa nhạc mà Tống Cảnh Sâm nói.
Có điều, dẫu sao buổi hòa nhạc cũng chẳng có trong cốt truyện, đi hay không đi đều không sao hết, nhưng nếu cậu từ chối chơi cùng Đoạn Hành, thiết lập nhân vật sẽ bị phá hủy.
Vì thế, Nam Bùi đồng ý với lời đề nghị kéo cậu chơi game của các thành viên TKT, trước khi vào trận nói một tiếng với Tống Cảnh Sâm, câu lạc bộ có việc cần giải quyết, cậu không thoát thân được, nên hôm nay không thể tới buổi hòa nhạc.
Lần này, biểu hiện của Đoạn Hành không đầy vẻ kháng cự như lần trước.
Lúc chọn tướng, Nam Bùi vẫn chọn vị trí phụ trợ thích hợp ôm đùi nhất.
Đoạn Hành là người chọn cuối cùng, tướng cậu ta chọn ngoài dự liệu của mọi người ---- Báo săn.
Khoảnh khắc trông thấy hình vị tướng kia, Nam Bùi không khỏi ngây người, sau đó vô thức nhìn sang Đoạn Hành bên cạnh, lại phát hiện Đoạn Hành cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc, Đoạn Hành mím mím môi, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt.
"Lâu lắm chưa chơi rồi, muốn thử một chút." Sau vài giây im lặng, Đoạn Hành tùy tiện giải thích.
Nam Bùi cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy chắc là cái áo da báo kia đã gợi lại hồi ức của Đoạn Hành.
Ván game này êm đềm hơn Nam Bùi tưởng tượng nhiều, trải nghiệm chơi game của cậu cũng thích thú chưa từng có.
Tuy cậu là phụ trợ, nhưng mấy tuyển thủ chuyên nghiệp kia vẫn sẵn lòng cho cậu thêm buff.


Quan trọng hơn là, cậu vẫn luôn đi theo Đoạn Hành, mà cậu ta lại không hề có ý muốn đuổi cậu đi, biểu hiện tốt hơn lần trước nhiều.
Đặc biệt lúc đánh đến một nửa, Đoạn Hành còn chủ động nói chuyện với cậu nữa:
"Thăm dò mấy bụi cỏ đi."
"Đừng đi lên trước."
"Anh về nhà trước đi......"
Tuy Đoạn Hành nói rất ngắn gọn, giọng điệu cũng lạnh nhạt, nhưng vẫn khiến đám người xung quanh kinh ngạc đến ngơ ngác.
Đoạn Hành đổi tính rồi à?
Cậu ta thế mà lại không bán đứng Nam Bùi, còn dạy Nam Bùi cách chơi nữa chứ?!
Ván này, dưới sự bảo vệ của mọi người cùng chỉ đạo của Đoạn Hành, Nam Bùi không chết một lần nào.
Đánh xong một ván, mọi người lại lôi kéo cậu chơi thêm vài ván nữa, mà Đoạn Hành cũng không từ chối, thậm chí trạng thái còn có vẻ rất tốt, lấy được vài lần quadra kill, penta kill ngay trước mặt Nam Bùi.
"Tiểu Đoạn, em lợi hại thật đấy......" Nam Bùi thật lòng tán thưởng.
Đoạn Hành nghe vậy, khóe môi cong lên khẽ đến không thể phát hiện, chớp mắt đã vụt tắt.

Đồng thời, khóe mắt cậu ta không tự chủ lướt qua mặt Nam Bùi.
Lúc chơi xong, trời đã tối muộn.
Nam Bùi chơi đến tận hứng, chuẩn bị rời câu lạc bộ.
Đúng vào lúc này, cậu đột nhiên trông thấy không lâu trước đó, Tống Cảnh Sâm gửi cho cậu mấy tin nhắn liền, nội dung cơ bản đều là hỏi cậu vì sao không tới buổi hòa nhạc.
[Bận vậy cơ à?]
[Buổi hòa nhạc này hiếm có lắm đấy, cậu không nên bỏ phí một tấm vé.]
[......]
Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây hai mươi phút, nội dung là: [Tôi tới câu lạc bộ TKT tìm cậu.]
Hai mắt Nam Bùi lập tức trợn to ----
Đã nói sẽ không tới câu lạc bộ rồi mà?!
Cậu muốn nhắn cho Tống Cảnh Sâm, nói mình không còn ở câu lạc bộ nữa, một tin nhắn đúng lúc này lại nhảy ra: [Tôi sắp đến rồi.]
Giọng điệu sặc mùi tổng tài bá đạo, không cho phép người ta từ chối.
Nam Bùi nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng đến mức da đầu run lên.
Cậu nhất định phải lập tức rời khỏi chỗ này, nếu không đợi đến lúc Tống Cảnh Sâm tới câu lạc bộ......
Nam Bùi nhìn Đoạn Hành một cái, thanh thanh cổ họng, vờ ra vẻ trấn định nói, "Tôi còn có việc, hôm nay chơi đến đây thôi, đi trước đây."
Đoạn Hành nhíu mày khẽ đến khó phát hiện, ánh mắt u ám hơn mấy phần.
Lại bỏ đi trước......!Đã muộn như vậy rồi, rốt cuộc Nam Bùi còn bận chuyện gì nữa?
Lúc này, quản lý Nguyễn đột nhiên nói với Đoạn Hành, "Tiểu Đoạn, cậu tiễn Bùi tổng một đoạn đi."
Nam Bùi vừa mới nhấc chân định đi, nghe được lời quản lý Nguyễn nói, thiếu chút nữa té ngã sấp mặt.
Cậu vội vàng nói, "Không cần tiễn tôi đâu, thật đấy......"
Cũng may Nam Bùi biết, Đoạn Hành chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Ngoài dự liệu của Nam Bùi và quản lý Nguyễn, Đoạn Hành lại bỏ tai nghe xuống, dứt khoát đứng dậy.
Đôi mắt hẹp dài của cậu ta thoáng cụp xuống, nhìn Nam Bùi, giọng nói thanh lãnh, dễ nghe, "Đi thôi, tôi tiễn anh ra cửa."
Nam Bùi kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin vào tai mình!
Mà lúc này, di động của cậu lại rung lên hai cái.
Là tin nhắn Tống Cảnh Sâm gửi tới ----
[Tôi đến trước cửa rồi.]
[Ra đi.]
- --------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Bùi: Hai người muốn tiễn tôi xuống địa ngục thì có..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi