LÀM NAM PHỤ SI TÌNH CHO BA VỊ NAM CHÍNH

Tống Cảnh Sâm kêu tài xế lái xe, còn không ngừng thúc giục.

Tốc độ xe cực nhanh, xuyên qua từng con từng con đường một, nhanh như chớp hướng về phía nhà họ Nam.

Candy bị dọa ngu người, mấy lần cua quẹo khiến cô suýt chút nôn cả ra ngoài.

Nhưng Tống Cảnh Sâm lại không chút phản ứng, sắc mặt xanh xám, đáy mắt chỉ có phẫn nộ, giận dữ, tay siết chặt di động, gửi từng tin từng tin nhắn cho Nam Bùi, lại mãi vẫn không nhận được hồi âm, gọi điện cũng không ai nhấc máy.

Vài phút sau, xe đã tới trước biệt thự nhà họ Nam.

Tống Cảnh Sâm nhanh chóng xuống xe, dùng sức đóng sầm cửa lại.

Hắn khống chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, đi đến trước cửa nhà họ Nam, hít một hơi thật sâu, vươn tay nhấn chuông.

Chuông kêu lên vài tiếng, Nam Bùi mới ra mở cửa.

Nam Bùi hình như vừa tắm xong, trên người còn mang theo hơi nước, da dẻ trắng nõn, chỉ một cái liếc mắt đã khiến lửa giận trong người Tống Cảnh Sâm vơi đi không ít.

Trông thấy là Tống Cảnh Sâm, Nam Bùi rõ ràng rất kinh ngạc, “Anh Cảnh Sâm, sao anh lại tới đây?”

“Không phải cậu nói vẫn luôn đợi tôi tới à?” Tống Cảnh Sâm hồi thần, nhớ lại mục đích mình tới đây, nhíu mày nói, “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu!” Giọng điệu có chút hung dữ.

Nam Bùi mờ mịt nhìn hắn, “Chuyện gì vậy?”

Thấy Nam Bùi một bộ cái gì cũng không biết, ngón tay Tống Cảnh Sâm co chặt, giơ hộp quà trong tay tới trước mặt Nam Bùi, lạnh giọng hỏi, “Cậu tặng tôi cái này là có ý gì?!”

Nam Bùi nghe vậy, khẽ cụp mắt, đáp, “Em đã lựa chọn từ bỏ anh rồi, nên món quà này, cứ xem như quà tạm biệt em dành tặng anh đi……”

“Cậu từ bỏ cái gì? Ai cho phép cậu từ bỏ hả?!” Tống Cảnh Sâm nghe Nam Bùi nói xong, tức không có chỗ phát tiết, “Còn nữa, cậu xác định đây là quà tặng tôi à??”

Nói rồi, Tống Cảnh Sâm lôi lọ nước hoa ra, đưa tới trước mặt Nam Bùi, nghiến răng, chua lè chua lét nói, “Tôi có dùng mùi nước hoa này bao giờ đâu, chữ cái khắc dưới đáy lọ cũng không phải tên tôi…… LBR là ai hả? Cậu tốt nhất là giải thích rõ ràng cho tôi!”

Nam Bùi trông thấy lọ nước hoa, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, nuốt một ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp nói, “Anh… Anh Cảnh Sâm, anh nghe em giải thích đã, nước hoa này là… là……”

Thấy điệu bộ thất kinh của Nam Bùi, lửa giận trong lòng Tống Cảnh Sâm càng đốt càng vượng.

Hắn vốn tưởng Nam Bùi sẽ giống như trước đây, cho hắn được một lời giải thích hợp lý, nhưng bây giờ xem ra, Nam Bùi quả thật có tật giật mình rồi!

Candy bên cạnh chứng kiến một màn này, không khỏi ngu người —-

Cái gì? Nước hoa Nam Bùi tặng không phải là chuẩn bị cho Tống tổng ấy hả?

Dưới đáy lọ còn khắc tên người khác nữa??

Cú twist này khiến Candy vô thức mím môi, hai mắt mở to, hít ngược một ngụm khí lạnh!

Tống Cảnh Sâm trừng mắt nhìn Nam Bùi, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Lúc này, một chiếc xe từ cách đó không xa lái tới, thu hút sự chú ý của mọi người.

Lục Bách Nhiễm sau khi phát hiện Nam Bùi tặng nhầm quà, lại đọc xong bức thư kia, lập tức kêu Trần Tự Hiểu lái xe tới tìm cậu.

Dọc đường đi, Lục Bách Nhiễm đọc đi đọc lại bức thư kia nhiều lần, xác nhận người được viết trong thư đúng là Đoàn Hành. Nhất thời, phẫn nộ, ghen tị xâm chiếm cõi lòng y, khiến y không còn giữ được hình tượng dịu dàng như nước thường ngày nữa.

Trần Tự Hiểu không rõ vì sao Lục Bách Nhiễm lại sốt ruột tới gặp Nam Bùi như thế, nhưng anh ta không hỏi nhiều, tăng tốc lái tới trước cửa biệt thự nhà họ Nam.

Xe vừa dừng, hai người đã phát hiện có một hàng người dàn trận trước nhà họ Nam.

Lục Bách Nhiễm nhanh chóng xuống xe, lúc thấy là Tống Cảnh Sâm, đáy mắt y ánh lên nét kinh ngạc —- Sao Tống Cảnh Sâm cũng ở đây?

Mà Tống Cảnh Sâm nhìn thấy Lục Bách Nhiễm, ngón tay lập tức siết chặt thành quyền, trong mắt đều là địch ý.

Lúc Lục Bách Nhiễm bước nhanh như bay tới trước cửa nhà họ Nam, Tống Cảnh Sâm nhíu mày, không chút che giấu ghen tị đầy ngập trong lòng, lạnh giọng hỏi, “Cậu tới đây làm gì?”

Lục Bách Nhiễm mờ mịt nhìn Tống Cảnh Sâm một cái, không hiểu vì sao địch ý của người này với mình lại lớn như thế.

Y vẫn luôn nhìn Tống Cảnh Sâm không thuận mắt, vì thế không chút khách khí bật lại, “Liên quan gì tới anh?”

Sắc mặt Tống Cảnh Sâm cứng đờ, đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên chú ý thấy hộp quà trong tay Lục Bách Nhiễm, nhất thời hiểu ra —-

Lục Bách Nhiễm hẳn là nhận được món quà vốn chuẩn bị cho hắn, nên bây giờ mới tới đây chất vấn Nam Bùi đây mà.

Vì thế, Tống Cảnh Sâm tạm thu lại địch ý trong mắt, cùng Lục Bách Nhiễm nhìn về phía Nam Bùi.

“Tiểu…Tiểu Nhiễm?” Nam Bùi lùi ra sau một bước, trông có vẻ còn hoảng loạn hơn vừa nãy, “Sao em cũng tới đây vậy…… Cũng là vì chuyện món quà à?”

“Không phải anh nói vẫn luôn đợi tôi à?”  Lục Bách Nhiễm nói ra một câu y chang Tống Cảnh Sâm mấy phút trước.

Tống Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, không khỏi nhìn Lục Bách Nhiễm một cái. Ghen tị trong mắt lại tăng thêm một phần —- Nam Bùi đang đợi Lục Bách Nhiễm ấy hả??

“Tôi chỉ cảm thấy lần trước chưa chào tạm biệt được tử tế.” Nam Bùi mím mím môi, trên mặt bày ra vẻ thương cảm nói, “Nên mới muốn gặp em một lần, nói với em tiếng tạm biệt thôi.”

“Tạm biệt?!” Lục Bách Nhiễm mở to hai mắt, trên mặt đều là vẻ không dám tin, “Tôi nói là muốn tạm biệt bao giờ?”

Nam Bùi mê man nhìn y, “Lần trước không phải ý em là vậy à?”

“Tôi căn bản không hề có ý đó!” Giây tiếp theo, Lục Bách Nhiễm giận dữ giơ hộp quà lên, “Còn nữa, nếu như anh muốn tạm biệt, vậy thì đây là cái gì, thứ để chọc tức tôi hả?”

Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, nói năng cũng không được lưu loát nữa rồi, “Có lẽ… Có lẽ là có chút hiểu lầm nhỏ……”

Tống Cảnh Sâm biết, quà trong cái hộp này nhất định là chuẩn bị cho mình, do Nam Bùi không cẩn thận nên mới để nhầm.

Còn tạm biệt mà Nam Bùi nói, hẳn ý là muốn huỷ hợp đồng với Lục Bách Nhiễm.

Vì thế, Tống Cảnh Sâm nhìn Lục Bách Nhiễm, giọng điệu trào phúng nói, “Đây rõ ràng không phải dành cho cậu, thứ không thuộc về mình vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về mình được đâu.”

Lục Bách Nhiễm nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, “Này chú, chuyện này thì có quan hệ gì với chú vậy?”

Tống Cảnh Sâm đang định nói đó là quà Nam Bùi tặng cho mình thì ngay sau đó, đã trông thấy Lục Bách Nhiễm lôi từ trong hộp ra……

Một cái tai nghe esport.

Tống Cảnh Sâm ngây người tại chỗ, trong mắt phủ đầy kinh ngạc, khó hiểu.

Candy bên cạnh vốn tưởng đây là một vụ nhầm lẫn đơn giản thôi, nhưng khi trông thấy cái tai nghe được lấy ra kia, cô dường như đã nhận ra, chuyện này phức tạp hơn xa những gì mình tưởng tượng.

“Tôi có chơi game bao giờ đâu, anh tặng tôi tai nghe esport là có ý gì hả?” Lục Bách Nhiễm siết chặt tai nghe trong tay, câu chất vấn mang theo mùi chua nồng nặc, “Đến cả bức thư bên trong cũng không phải gửi cho tôi nữa, anh không giải thích một chút đi à?!”

Nam Bùi có vẻ đang nỗ lực giữ cho mình bình tĩnh, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói, “Tiểu Nhiễm, cái này…cái này… chắc là tôi không cẩn thận nhầm lẫn……”

Trần Tự Hiểu đứng bên cạnh, hai mắt mở to —-

Trời đất, Nam Bùi……đem quà chuẩn bị cho người khác tặng cho Lục Bách Nhiễm ấy hả??

Anh ta vẫn luôn cho rằng Nam Bùi một lòng một dạ với Lục Bách Nhiễm, sao lại có thể phạm phải loại sai lầm này được cơ chứ?!

Bầu không khí lạnh xuống, mấy ánh mắt đều đổ dồn lên người Nam Bùi.

Không lâu sau, lại một chiếc xe nữa xuất hiện trước cửa nhà họ Nam.

Lần này, người lái xe là quản lý Nguyễn.

Sau khi trông thấy cặp tài liệu cùng bức thư kia, kinh ngạc, giận dữ khiến Đoàn Hành gần như không khống chế nổi cảm xúc, lập tức bảo quản lý Nguyễn đưa mình tới nhà họ Nam.

Quản lý Nguyễn vốn cho rằng Đoàn Hành tới tìm Nam Bùi là để làm hoà, không ngờ, sắc mặt Đoàn Hành còn âm trầm hơn cả lúc thua trận đấu nữa.

Đoàn Hành xuống xe xong liền đóng sầm cửa lại, đi thẳng tới chỗ Nam Bùi.

Lục Bách Nhiễm trông thấy Đoàn Hành, lập tức nhíu mày, “Cậu tới đây làm gì?”

“Đây là nhà anh chắc?” Đoàn Hành dùng giọng điệu khó chịu đáp lại, “Tôi tới đương nhiên là vì có chuyện tìm Nam Bùi rồi!”

Nói xong, Đoàn Hành hung ác trừng Tống Cảnh Sâm bên cạnh một cái.

Tống Cảnh Sâm bị Đoàn Hành trừng như thế, không khỏi nhíu mày, hai mắt hiện lên vẻ khó hiểu, sao cái tên nhóc này chẳng lễ phép chút nào vậy.

“Tiểu Đoàn……” Sắc mặt Nam Bùi có chút tái nhợt, căng thẳng nhìn ba người trước mắt, “Sao……Sao mọi người đều đến đây hết thế này……”

“Không phải anh nói vẫn luôn đợi tôi à?!”

Đây đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay Nam Bùi nghe được câu hỏi này rồi.

Hai người còn lại đồng thời ngây người.

Nam Bùi ngắc ngứ nói, “Tiểu Đoàn, tôi…tôi mong em sau này chăm chỉ huấn luyện, đừng để tôi trong lòng nữa……”

Đoàn Hành không có kiên nhẫn nghe cậu giải thích, trực tiếp đưa hộp quà tới trước mặt cậu, “Đây là có ý gì?”

Khoảnh khắc Đoàn Hành lôi hộp quà ra, Tống Cảnh Sâm nháy mắt như hiểu ra gì đó.

Còn Lục Bách Nhiễm nhìn hộp quà Đoàn Hành cầm kìa, vẫn cho rằng bên trong là quà Nam Bùi chuẩn bị cho mình.

Y đang định nói gì đó, lại thấy hộp quà được mở ra, bên trong là một chiếc cặp tài liệu từ thương hiệu đỉnh cấp, rõ ràng cho tộc đi làm dùng.

“Tôi rõ ràng không hề đi làm, anh có chắc đây là quà tặng tôi không thế?!” Đoàn Hành nhíu chặt mày, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nam Bùi, anh đưa nhầm quà thì thôi đi, nhưng bức thư kia lại là ý gì hả?!” Ghen tị trong giọng nói như sắp tràn ra ngoài tới nơi vậy.

Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm nhìn cái cặp tài liệu kia, đáy mắt đều loé lên tia kinh ngạc.

Quản lý Nguyễn ở bên cạnh sửng sốt hỏi, “Gì cơ? Đưa nhầm quà á? Đây nhất định là hiểu nhầm rồi?!”

Candy và Trần Tự Hiểu lại ngơ ngác đến không nói thành lời, họ vốn cho rằng chỉ nhầm lẫn hai món quà với nhau thôi, ai ngờ tận ba món lận, còn nhầm thành một vòng tròn khép kín luôn!

Đoàn Hành nhìn chằm chằm Nam Bùi, đợi cậu đưa ra lời giải thích.

Ngón tay Nam Bùi hơi hơi run rẩy, đến cả giọng nói cũng có chút run run, “Hiểu nhầm, đây quả thật là một hiểu nhầm……”

“Được lắm, Nam Bùi, cậu không chỉ tặng nhầm quà……” Tống Cảnh Sâm trầm mặt, từng câu từng chữ nói, mang theo mùi chua nồng nặc, “Còn tặng nhầm tới ba món lận? Cậu chuẩn bị quà cho cả hai tên kia ấy hả?”

Đoàn Hành thoáng ngây người, nhíu mày nói, “Gì cơ, ba món quà á?!”

Lục Bách Nhiễm trông thấy hộp quà trên tay hai người kia, nhất thời cũng phản ứng lại, không dám tin nhìn Nam Bùi, “Anh chuẩn bị quà cho cả ông chú Tống Cảnh Sâm kia á? Nam Bùi, anh —-”

Tống Cảnh Sâm bị Lục Bách Nhiễm trào phúng, tức đến bật cười, nhìn y nói, “Lục Bách Nhiễm, tôi cũng lấy làm lạ khi Nam Bùi chuẩn bị quà cho đám người làm công các cậu đấy, một lọ nước hoa rẻ tiền, đáng thương thật.”

“Làm công? Tống Cảnh Sâm, anh tưởng mình ngon lắm chắc?” Đoàn Hành bị đá xéo, liền như con mèo xù lông, tức tối bật lại, “Quà đắt tiền cũng có nghĩa lý gì chứ? Anh nhìn thử cái cặp tài liệu Nam Bùi tặng anh xem, có quê một cục không, mấy người thật sự cho rằng Nam Bùi dụng tâm chuẩn bị quà cho mình à?”

Lục Bách Nhiễn thấy dáng vẻ đắc ý của Đoàn Hành, lửa giận công tâm, cười lạnh một cái, nói, “Họ Đoạn kia, tai nghe của cậu mới là rẻ nhất đó, thứ đồ vào cửa hàng đồng giá mười tệ là mua được mà cũng xứng được gọi là quà hả?!”

“Đừng chó chê mèo lắm lông nữa đi, lọ nước hoa của cậu chẳng lẽ lại không mua được ở cửa hàng đồng giá mười tệ đấy?”

“Cười chết tôi, cái cặp tài liệu này của anh phối với đồ Heilan Home* hợp phết nhỉ?”

*Heilan Home: một thương hiệu thời trang nội địa Trung

“……”

Ba người bị ghen tuông mụ mị đầu óc, điên cuồng công kích lẫn nhau, ai cũng đều muốn chứng minh quà Nam Bùi tặng cho mình là tốt nhất, quý giá nhất.

Candy, Trần Tự Hiểu, quản lý Nguyễn, “………”

Ba người này trông chẳng khác gì ba con gà chọi hết.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng Nam Bùi là người đáng thương vừa si tình lại chung thuỷ.

Giờ phút này, thế giới quan của họ phải chịu đả kích cực mạnh.

Đương nhiên, bộ dạng mất hết phong độ vì ghen tuông của ba vị nam chính, cũng khiến họ kinh ngạc đến không nói nên lời.

Sau một hồi tranh cãi đến miệng khô lưỡi rát, cuối cùng ba người cũng chuyển tầm nhìn về phía Nam Bùi.

Ba vị nam chính đồng thanh chất vấn, “Nam Bùi! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!” Giấm ba người đổ ra có thể tích được thành một vại rồi đấy.

Nam Bùi co quắp người lại một chút, nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng giải thích “Thì……nước hoa là tặng cho Tiểu Nhiễm, tai nghe là tặng cho Tiểu Đoàn, cặp tài liệu là tặng cho anh Cảnh Sâm……”

“Anh Cảnh Sâm?” Đoàn Hành sửng sốt, mặt đầy kinh ngạc nhìn Nam Bùi, ghen tức nói, “Anh gọi cái tên tự cho mình là đúng này là anh Cảnh Sâm á? Nam Bùi, anh không thấy gớm hả?”

“Cậu nói ai gớm cơ?” Tống Cảnh Sâm tức đến phát run, xắn tay áo muốn đánh một trận với Đoàn Hành, “Nam Bùi thích gọi tôi như thế đấy, cậu có ý kiến gì?!”

Đột nhiên, Tống Cảnh Sâm không cẩn thận tuột tay làm rơi lọ nước hoa, vỡ ra đầy đất.

Hương nước hoa mùi gỗ lập tức lan toả trong không khí.

“Tống Cảnh Sâm, anh có bệnh đúng không?!” Lục Bách Nhiễm mở to hai mắt, trong mắt là không thể tin nổi, “Dám làm rơi vỡ lọ nước hoa Nam Bùi tặng tôi à?!”

Tống Cảnh Sâm cũng hơi hơi ngẩn người, không ngờ tới chuyện này. Hắn cười lạnh, nói, “Quà cậu ta tặng quan trọng lắm à? Vỡ thì làm sao?”

Nghe vậy, Lục Bách Nhiễm vốn đang sốt ruột không chịu nổi nghiến răng một cái, ném mạnh tai nghe đang cầm trong tay xuống đất.

Tai nghe lập tức vỡ thành năm bảy mảnh.

Đoàn Hành kinh ngạc nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, “Họ Lục kia! Anh cmn có ý gì?! Tống Cảnh Sâm làm vỡ lọ nước hoa của anh, anh đập tai nghe của tôi làm gì hả? Đó là Nam Bùi tặng cho tôi đấy!!”

Nói xong, cậu ta để lộ ra ánh mắt hung ác, cầm cặp tài liệu lên.

Tống Cảnh Sâm mở to hai mắt, sốt ruột nói, “Thằng nhóc kia cậu cmn dừng tay cho tôi —-”

“Roẹt —-”

Giây tiếp theo, Đoàn Hành dùng hết sức bình sinh, kéo mạnh khoá cặp tài liệu!

Hệ thống nhìn một màn này, kinh ngạc nói, “Ký chủ, một chiêu này của cậu……quả thật khiến các nam chính hoàn toàn phát điên rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi