LÀM NAM PHỤ SI TÌNH CHO BA VỊ NAM CHÍNH

Trước ánh mắt kinh ngạc đến chấn động của ba người, Nam Bùi vui vẻ nhận lấy đồ ăn sáng Hoắc Nghiêu mua cho mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt là cảm xúc chỉ đối phương mới hiểu, nhất thời, xung quanh như được bầu không khí ấm áp bao trùm.

Tống Cảnh Sâm mở to mắt, cảnh tượng này kí..ch thích thần kinh hắn, khiến hắn thiếu chút nữa ném đi bó hoa trong tay.

Đoàn Hành siết chặt nắm tay, mắt nhìn chằm chằm hai người kia, nhíu mày, gấu bông đang ôm trong lòng cũng suýt rơi xuống đất.

Vẻ ấm áp, ôn hòa trong mắt Lục Bách Nhiễm đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là sửng sốt, ghen tị không cách nào khống chế.

“Hoắc Nghiêu?!” Tống Cảnh Sâm nhịn không được nhíu mày, tức giận hô, “Anh tới đây làm gì?!”

Đoàn Hành nhìn về phía Nam Bùi, giọng điệu căng thẳng, cảnh giác hỏi, “Nam Bùi, anh……thân thiết với Hoắc Nghiêu như vậy từ bao giờ?”

Trong ấn tượng của cậu ta, hai người này cùng lắm chỉ là bạn bè thôi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như không đơn giản như thế.

Lục Bách Nhiễm mím môi, tuy không nói gì, nhưng mắt cũng nhìn thẳng vào hai người, như đang đợi lời giải thích của Nam Bùi.

“À, tôi và Hoắc Nghiêu……” Hầu kết Nam Bùi trượt lên trượt xuống, để lộ ra ánh mắt hoảng loạn, thậm chí không dám nhìn thẳng vào ba vị nam chính, “Thật ra chúng tôi là……”

Hoắc Nghiêu trông thấy biểu cảm này của Nam Bùi, khóe môi nhịn không được cong lên —- Anh biết vì sao Nam Bùi lại muốn anh đóng giả làm người yêu mình, mà lúc này, ở trước mắt anh, Nam Bùi đang thể hiện diễn xuất tinh xảo của cậu.

Vì thế, Hoắc Nghiêu cũng rất ăn ý bắt đầu phối hợp. Anh nhìn về phía Nam Bùi, dịu dàng lại kiên định nói, “Bùi Bùi, em nói cho họ biết quan hệ của chúng ta, để họ chết tâm đi.”

Vừa nghe câu này, trong đầu ba vị nam chính đồng loạt vang lên hồi chuông cảnh báo. Mỗi người đều không nhịn được tiến lên một bước, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Nam Bùi.

“Nam Bùi, tên này nói vậy rốt cuộc là có ý gì?”

“Hoắc Nghiêu không phải là bạn của anh à, còn có thể có quan hệ gì được chứ?!”

“Nam Bùi, anh còn giấu tôi chuyện gì nữa??”

Ba người nỗ lực bảo trì một tia lý trí cuối cùng, có thể nhìn ra được, dây thần kinh của họ đều đã căng chặt, chuẩn bị đứt phựt tới nơi rồi.

“Tôi…Tôi……” Nam Bùi cụp mắt, giọng có chút run run, “Tôi không ngờ hôm nay mọi người lại đến đây……”

Cậu càng ngập ngừng lại càng khiến ngọn lửa ghen tuôn trong lòng ba vị nam chính bùng lên dữ dội hơn.

Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Nam Bùi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Không ngờ bọn tôi lại đến đây?!”

Đoàn Hành siết chặt nắm tay, giọng điệu chua lét, “Sao thế, anh và Hoắc Nghiêu có quan hệ gì không thể để người biết à?!”

“Nam Bùi, tôi biết anh tức giận.” Lục Bách Nhiễm hít một hơi thật sâu, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng nói, “Nhưng anh không nên hai lần ba lượt dùng loại thủ đoạn này chọc tức tôi.”

Hoắc Nghiêu đứng một bên, khẽ nhíu mày, mím môi, nhìn Nam Bùi rầu rĩ nói, “Bùi Bùi, lẽ nào ở trong mắt em, tôi còn không quan trọng được bằng ba người này?” Trong giọng nói ẩn ẩn lộ ra mấy phần ấm ức.

Tống Cảnh Sâm nhất thời tức nổ đom đóm mắt, “Tất nhiên là không rồi!”

Đoàn Hành trừng mắt nhìn, “Anh có ý gì hả?!”

Lục Bách Nhiễm cũng không khống chế được tính tình, “Hoắc Nghiêu, anh nói chuyện chú ý chút đi!”

Lúc này, Nam Bùi bị vây giữa bốn người rốt cuộc có phản ứng.

Cậu nâng mắt nhìn về phía Hoắc Nghiêu, khẽ cắn môi, ngón tay siết chặt, dùng giọng điệu tra nam nói, “Anh Hoắc Nghiêu, em chỉ không muốn sự thật này làm họ đau lòng thôi, dẫu sao họ cũng chưa biết chuyện mà……”

Tống Cảnh Sâm, Đoàn Hành, Lục Bách Nhiễm, “???”

Một câu nói đơn giản ấy của Nam Bùi khiến ba vị nam chính cùng không nhịn được lửa giận, đồng thanh thốt lên, “Sự thật gì cơ?!”

Hệ thống vỗ tay khen hay, “Ký chủ, chồng chồng hai người giỏi chọc tức người khác thật đấy.”

Giây tiếp theo, Hoắc Nghiêu ở ngay trước mặt ba vị nam chính, vươn tay ôm eo Nam Bùi, thân mật ghé sát tai cậu, dùng âm lượng mọi người đều nghe rõ nói, “Vậy thì đừng phí nước bọt với họ nữa. Lên xe nào, bảo bối.”

“Bảo bối?!” Bó hoa trong tay Tống Cảnh Sâm sắp bị siết đến nát vụn rồi, hai mắt hắn đỏ rực, nhìn Hoắc Nghiêu bằng ánh mắt như muốn giết người, giọng điệu âm trầm đến đáng sợ, “Anh dựa vào cái gì mà gọi cậu ta như thế hả??”

“Đương nhiên là vì —-” Hoắc Nghiêu kéo dài âm cuối, mang theo mấy phần khoe khoang nói, “Nam Bùi thích tôi gọi như vậy rồi.”

Nam Bùi hơi hơi cụp mắt, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng.

Đoàn Hành giận không chịu được mắng, “Họ Hoắc kia, anh có biết xấu hổ không thế?!”

Lục Bách Nhiễm cũng mở miệng, “Hoắc Nghiêu, anh có tư cách, thân phận gì mà gọi anh ta như vậy hả?!”

“Ồ, mấy người không nhìn ra được à?”  Hoắc Nghiêu khẽ nhướn mày, bình tĩnh nói, “Tôi là —- bạn trai của Bùi Bùi nha.”

Lời này vừa ra, ba người kia liền như bị sét đánh, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác. Ngọn lửa giận vừa rồi vào giây phút này cũng tắt lụi, sắc mặt ba người đều trắng đến phát sợ.

So với đố kị, giận dữ, lúc này trong lòng họ càng nhiều là kinh ngạc, không thể tin nổi.

Trong lúc bọn họ ngơ ngẩn, Nam Bùi đã được Hoắc Nghiêu ôm lên xe, chiếc xe sang trọng nổ máy, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt ba người.

Tống Cảnh Sâm ngây người tại chỗ, đợi lấy lại tinh thần, Nam Bùi đã không thấy còn bóng dáng.

Bấy giờ hắn mới phát hiện ngón tay mình đang run rẩy.

Hoa lưu ly trong tay rơi rớt không ít, nhưng hắn không kịp thương tiếc, chỉ cảm thấy phần ngực như bị thanh đao sắc bén đâm một nhát thật mạnh.

Nam Bùi…… thế mà lại có bạn trai, hơn nữa bạn trai còn là người khác???

Tống Cảnh Sâm nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm khô khốc nói, “Không thể nào, chuyện này không thể nào……”

Nói xong, hắn lập tức chạy trở về xe, hét lên với Candy, “Mau, lái xe đuổi theo bọn họ, tôi muốn xem Nam Bùi và Hoắc Nghiêu rốt cuộc là quan hệ gì!”

Candy chứng kiến toàn bộ quá trình, lấy lại tinh thần từ cơn chấn động, run giọng nói, “Tống…Tống tổng, tôi…tôi không biết xe của Nam Bùi đi hướng nào……”

“Rầm!”

Tống Cảnh Sâm nện thật mạnh lên ghế ngồi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Sao cậu ta có thể……có bạn trai được chứ?!”

Nam Bùi rõ ràng thích hắn đến vậy mà!

Candy bị dọa, vội vàng nói, “Tống tổng, ngài bình tĩnh lại đi! Tuy tôi cũng cảm thấy không quá có khả năng……”

“Chắc chắn không thể.” Tống Cảnh Sâm hít một hơi thật sâu, không quan tâm đau đớn trên tay, hung dữ nhấn từng câu từng chữ, “Nhất định là Nam Bùi muốn chọc tức tôi, hoặc là bị Hoắc Nghiêu lừa gạt thôi! Đều nói người nhà họ Hoắc rặt một đám hồ ly, bây giờ thấy được, quả nhiên chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”

Candy cũng nghĩ mãi không ra, mới mấy ngày trước Nam Bùi còn tặng quà cho Tống Cảnh Sâm, sao bây giờ đã thân thiết với Hoắc Nghiêu như vậy rồi?

Hôm qua Nam Bùi bị gán cho cái mác ‘nghi ngờ bắt cá nhiều tay’, hôm nay lắc mình một cái, lại biến thành ‘tra nam’ là thế nào??

Nhưng đối diện với một Tống tổng đang tức đến nổ đầu, Candy chỉ có thể an ủi, “Đúng vậy, Tống tổng, tôi cũng cảm thấy chuyện này không thể nào. Dẫu sao, Nam Bùi cũng đã làm nhiều chuyện vì ngài như thế, đầu tư mười mấy hạng mục của tập đoàn Tống thị liền, sao có thể nói tìm người khác là tìm người khác ngay được.”

Tuy là nói vậy, nhưng lửa giận trong người Tống Cảnh Sâm lại mãi vẫn không thể vơi bớt, tâm trí không ngừng tái hiện cảnh tượng Hoắc Nghiêu ôm eo Nam Bùi, khiến hắn hận không thể đè Hoắc Nghiêu ra đánh một trận.

Candy nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nói, “Tống tổng, chiều nay chúng ta còn phải tham dự cuộc họp bàn về mấy hạng mục quan trọng nữa đó, ngài nhất định phải điều chỉnh lại tâm tình……”

“Không tham dự!” Tống Cảnh Sâm cáu kỉnh nới lỏng cà vạt, “Hôm nay tôi không thể bàn chuyện công việc được đâu, tạm gác lại hết đi!”

Cùng lúc đó.

“Bạn trai? Hoắc Nghiêu?” Đoàn Hành đã tức đến nói năng lộn xộn rồi, “Nam Bùi… Tôi… Anh ta rốt cuộc là có ý gì, vì sao lại làm như vậy?!”

Đoàn Hành làm sao cũng không thể chấp nhận, mình chẳng qua chỉ muốn chọc tức Nam Bùi một chút thôi, Nam Bùi lại trực tiếp kiếm người khác làm bạn trai!!

Tặng sai quà Đoàn Hành còn có thể an ủi bản thân, rằng đó chẳng qua là vì Nam Bùi sơ suất, tặng cả hai người kia cũng chỉ là bởi bọn họ cố tình bám lấy Nam Bùi thôi.

Nhưng mà hành động thân mật của Hoắc Nghiêu với Nam Bùi, lại khiến Đoàn Hành không cách nào thuyết phục chính mình.

Đoàn Hành càng nghĩ càng giận, vung nắm tay đám vài cái lên con gấu bông chưa tặng đi được kia.

Quản lý Nguyễn vội ngăn cậu ta lại, “Tổ tông ơi là tổ tông, vẫn còn trận đấu phải tham gia đó, đừng làm tay mình bị thương chứ!”

“Hai cái tên ngu ngốc Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm kia cản trở tôi thì cũng thôi đi…” Đoàn Hành không đấm gấu bông nữa, nhưng nắm tay lại vẫn hơi hơi run rẩy, giọng nói cũng lộ ra không cam tâm dày đặc, “Hoắc Nghiêu dựa vào cái gì? Anh ta thân với Nam Bùi lắm à? Sao lại dám…Sao lại dám……ôm eo Nam Bùi, còn gọi Nam Bùi là bảo bối chứ!”

Nói tới đây, cậu ta không khống chế được, lại phát tiết giận dữ lên con gấu đồ chơi.

Quản lý Nguyễn thấy thế, một bên hoảng hốt ngăn cậu ta lại, một bên nghĩ cách ứng phó.

Nói thật, ông vốn cho rằng hôm nay Đoàn Hành có thể thuận lợi dỗ dành Nam Bùi quay về, không ngờ sự tình lại diễn tiến tới mức độ này.

“Tiểu Đoàn, đây chắc chắn không phải ý định ban đầu của Bùi tổng.” Nghĩ tới nghĩ lui, quản lý Nguyễn chỉ đành nói như thế, “Cậu phải tin một điều, cậu ấy nhất định không muốn khiến cậu đau lòng.”

Vành mắt Đoàn Hành đỏ lên, trên khuôn mặt anh tuấn sớm đã không còn vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt thường ngày.

Cậu ta nỗ lực khống chế cảm xúc, cắn răng nói, “Ông nói đúng, Nam Bùi sao có thể ở bên cái tên Hoắc Nghiêu kia được…… Đây chắc chắn là âm mưu của tập đoàn nhà họ Hoắc!  Anh ta cũng giống Tống Cảnh Sâm, đều là một lũ khốn hám lợi thôi!”

Quản lý Nguyễn thuận theo lời cậu ta, nói, “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Đoàn trước hết phải bình tĩnh lại đã, chúng ta sắp sửa bước vào chung kết rồi, không thể để chuyện này làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu được. Dẫu sao, Bùi tổng cũng hy vọng được thấy cậu giành cúp quán quân mà.”

Trong nguyên tác, sau khi cốt truyện bắt đầu không lâu, Đoàn Hành sẽ dẫn dắt đội ngũ của mình giành được giải á quân, đồng thời để vụt mất cúp vàng quán quân, có như vậy mới tạo được động lực để Đoàn Hành cùng thụ chính Mạc Tử Quân cùng nhau phấn đấu.

Nhưng dưới sự nỗ lực của Nam Bùi, chiến đội TKT hiện giờ đã hoàn toàn có đủ năng lực để giành cúp quán quân.

Vì thế, quản lý Nguyễn dĩ nhiên hy vọng TKT sẽ đạt được danh hiệu cao nhất rồi.

Đoàn Hành nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lại vẫn không sao bình phục được cảm xúc dao động cuồn cuộn trong lòng.

Nếu Nam Bùi không còn thích cậu ta nữa……thì liều mạng giành cúp quán quân cũng còn ý nghĩa gì đâu?

Trong một chiếc xe khác.

Trần Tự Hiểu nhìn sắc mặt âm trầm của Lục Bách Nhiễm, sợ đến không dám mở miệng nói nửa chữ.

Anh ta chưa từng thấy sắc mặt Lục Bách Nhiễm khó coi như vậy bao giờ, cho dù có bị đạo diễn hô NG hai mươi mấy lần liên tiếp, Lục Bách Nhiễm vẫn có thể bảo trì khuôn mặt ôn hòa như nước của mình.

Nhưng hành động của Hoắc Nghiêu, lại có thể dễ dàng phá vỡ lớp mặt nạ của y, có ghép cũng không thể ghép lại được.

“Hoắc Nghiêu……” Lục Bách Nhiễm mím mím môi, sắc mặt âm trầm, giọng điệu ghen tị nói, “Anh ta vừa mắt Nam Bùi từ bao giờ vậy? Rõ ràng hai người bọn họ chẳng tiếp xúc được mấy lần mà……”

Ấn tượng duy nhất của y với Hoắc Nghiêu là lần anh cõng Nam Bùi xuống núi kia.

Nhưng tình huống lúc ấy, Hoắc Nghiêu là người phụ trách của khu du lịch, gameshow lại đang trong quá trình ghi hình, nên Lục Bách Nhiễm cũng không nghĩ nhiều.

Lẽ nào chính là bởi chuyện ngày đó, mà hai người trộm nảy sinh tình cảm với nhau?!

Hoắc Nghiêu quả thật có thể vì chuyện ấy mà thích Nam Bùi.

Nhưng Nam Bùi liệu có thích Hoắc Nghiêu không……

Lục Bách Nhiễm nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng, người Nam Bùi thích là y cơ mà, sao có thể chuyển qua thích người khác nhanh như vậy được?!

Là vì y từ chối không nhận quà của Nam Bùi à?!

Lục Bách Nhiễm càng nghĩ càng giận, đồng thời không ngừng hối hận vì hành động trước đây của mình.

Nếu như y không lợi dụng Cố Thành Nguyên để k.ích thích Nam Bùi……

Nếu như y không từ chối món quà của cậu……

Có phải mọi chuyện sẽ khác đi không?

Lúc này, Trần Tự Hiểu ở bên cạnh rốt cuộc mở miệng, “Tiểu Nhiễm, có lẽ chuyện này không phải như chúng ta nghĩ đâu, dẫu sao cũng quá đột ngột. Anh Nam rất chung tình với cậu mà, cậu phải tin điều này.”

Câu nói này của Trần Tự Hiểu, đã giúp Lục Bách Nhiễm lấy lại được không ít tự tin.

Đúng thế, Nam Bùi trước giờ……vẫn luôn chung tình với y. Trong chuyện này, nhất định còn ẩn tình gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi