LÀM NŨNG - THỜI TINH THẢO

Edit: Đá Bào

Beta: Gió

Ảnh: Pinterest

Bên trong xe im ắng một lát, chỉ có tiếng nhạc êm dịu vang lên.

Nguyễn Khinh Họa nhận ra ý tứ trong lời nói của Giang Hoài Khiêm, thấp giọng: “Trợ lý Lưu cũng không đến nỗi mà?”

Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái.

Nguyễn Khinh Họa hơi rụt cổ, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa kính xe: “Giang tổng, anh cũng không lo lắng trợ lý Lưu nghe được lời này sẽ từ chức à?”

Giang Hoài Khiêm không lên tiếng, ánh mắt dừng trên gò má cô, lẳng lặng nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt ấy dò xét từng li từng tý, như muốn tìm hiểu, phân tích toàn bộ con người cô.

Nguyễn Khinh Họa mắt hấp háy, nhìn hình ảnh phản chiếu của anh qua tấm kính cửa xe.

Một lúc sau, cô dời mắt đi chỗ khác.

Giang Hoài Khiêm thấy bộ dạng né tránh của cô, không muốn làm cô khó xử nữa.

“Sẽ không.” Giang Hoài Khiêm trả lời câu hỏi trước đó của cô.

Nguyễn Khinh Họa: “Ồ.”

Thực ra cô cũng không quan tâm lắm.

Giang Hoài Khiêm: “Ừm” một tiếng, thuận miệng hỏi “Cuối tuần em có dự định gì không?”

Nguyễn Khinh Họa: “Vẽ bản thảo thiết kế và làm giày.”

Giang Hoài Khiêm nghiêng đầu nhìn cô nói: “Ở nhà?”

Nguyễn Khinh Họa trầm mặc một hồi, gật đầu: “Ừm.”

Như để khẳng định điều này một lần nữa, Nguyễn Khinh Họa lặp lại: “Ở nhà.”

Giang Hoài Khiêm không nói gì nữa.

Nguyễn Khinh Họa cũng trước sau như một mà im lặng.

Không bao lâu, xe dừng lại.

Nguyễn Khinh Họa nhìn lối vào tiểu khu vẫn đang sáng đèn, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Sư huynh, cảm ơn anh đã đưa em về nhà.”

Cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Anh trở về chú ý an toàn.”

Giang Hoài Khiêm: “Ừ”.

Sau khi xuống xe, Nguyễn Khinh Họa đi thẳng về phía căn hộ, cũng không có quay đầu lại.

Khi đi làm trang phục mà cô mặc đậm chất công sở. Đều là áo len mỏng mặc cùng váy bút chì, phối với giày cao gót, khi trời lạnh thì sẽ mặc thêm áo khoác.

Bề ngoài trông cô rất gầy và yếu đuối. Nhưng thật ra bên trong là một cô gái kiên cường, mạnh mẽ.

Điểm này, Giang Hoài Khiêm đã biết từ lâu. Thậm chí cũng biết, một khi anh biểu hiện ra điều gì đó quá lộ liễu, cô sẽ lại chạy trốn mất.

Nhìn theo bóng lưng của cô dần biến mất, Giang Hoài Khiêm thu hồi tầm mắt, lái xe rời đi.

Khi Nguyễn Khinh Họa về đến nhà, Phùng Xảo Lan đang ngồi ở trên sô pha video call với ai đó.

“Chị gái con còn chưa về, chờ chị con về mama sẽ về nhà với con.”

“Ngoan một chút, hôm nay đi ngủ sớm đi nha.”

“Không thích.” Giọng điệu làm nũng của một cậu bé vang lên rõ ràng bên tai Khinh Họa.

“Mama, con muốn mama về ngay bây giờ.”

Bà Phùng nhíu mày, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn thằng bé: “Không nghe lời có phải không? Ngày mai mama không đưa con đi chơi nữa.”

“Không chịu, mama đã hứa đưa con đi chơi rồi thì phải giữ lời chứ.”

Phùng Xảo Lan cười tủm tỉm dỗ dành: “Được rồi, tiện thể mẹ rủ chị con đi cùng, được không?”

Nguyễn Khinh Họa hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào phòng.

Nhiều năm như vậy, cô vẫn khó có thể quen được với cảnh tượng mẫu tử tình thâm này.

Một lúc sau, có người đi tới gõ cửa phòng.

Phùng Xảo Lan đẩy cửa vào, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô đang nằm trên bàn, nhíu mày: “Khinh Họa.”

Nguyễn Khinh Họa nhẹ giọng: “Mẹ.”

Bà Phùng nhìn cô, lặp lại câu nói cũ: “Tăng ca rất mệt sao? Nếu mệt cứ nói với …”

Còn chưa nói hết câu, Nguyễn Khinh Họa đã ngắt lời bà: “Mẹ, mẹ tới tìm con có chuyện gì sao?”

Bà Phùng sắc mặt hơi đanh lại, liếc mắt: “Sao, không có việc gì thì mẹ không thể qua xem con gái mẹ thế nào sao?”

“Không phải.”

Nguyễn Khinh Họa không biết nói thế nào: “Con không có ý đó.”

Bà Phùng hừ nhẹ: “Mẹ nghe nói Lưu Tuấn đang làm cùng công ty với con.”

“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa mặt không biểu cảm nói: “Anh ta là trợ lý cho Tổng giám đốc mới của công ty con.”

Phùng Xảo Lan: “……  Vậy con và cậu ấy có khả năng tiến triển mối quan hệ?”

Nguyễn Khinh Họa: “Không có.”

“Sao không thử xem?” Phùng Xảo Lan nói: “Hai đứa hiện tại ở cùng một công ty, hẳn là sẽ có nhiều điểm chung, con không muốn thử tìm hiểu một chút à?”

Nguyễn Khinh Họa nhắm mắt lại, có chút phiền muộn: “Mẹ, có thể đừng nhắc đến chuyện này nữa được không. Hiện tại con chưa muốn nghĩ tới chuyện yêu đương hay kết hôn, con chỉ muốn tập trung vào công việc thôi.”

Phùng Xảo Lan không nói nên lời, bị thái độ của con gái làm cho tức giận: “Công việc, công việc, con lúc nào cũng chỉ nhớ đến công việc. Mẹ đã nói với con là công việc này của con không có một chút tương lai nào. Vừa mệt lại không có tiền, cả đời cũng không bao giờ khá lên được. ”

“Vậy thì sao.”

Nguyễn Khinh Họa ngước mắt lên nhìn bà: “Đây là công việc con yêu thích, bất luận tương lai có thế nào, cũng là lựa chọn của con.”

Phùng Xảo Lan bị cô làm cho bốc hỏa, không kiềm chế được: “Con giống y đúc người bố vô tích sự kia của con, cố chấp như trâu.”

*Trong quan niệm của người Trung Quốc, trâu không chỉ tương trưng cho đức tính siêng năng cần cù mà còn là đại diện của sự bướng bỉnh, cố chấp. Chẳng hạn như câu “Ngưu tâm cổ quái” dùng để chỉ người có tính tình cổ quái, lại cực kỳ cố chấp bướng bỉnh.

Nhắc tới bố Nguyễn, đôi mi của Nguyễn Khinh Họa run lên, bướng bỉnh nói “Đúng thế, con là như vậy đấy.”

Cô đối diện với mẹ mình, nhỏ giọng nói: “Điều này không phải mẹ đã biết từ trước rồi sao.”

Phùng Xảo Lan dừng lại, cố đè nén lửa giận, đứng dậy đi ra ngoài, lạnh lùng mà ném xuống một câu: “Được thôi, mẹ cũng chẳng quản con nữa.”

Nguyễn Khinh Họa nghe tiếng đóng cửa ‘sầm’ một cái, khẽ nhếch khóe môi, cười tự giễu.

Đêm nay, Nguyễn Khinh Họa trằn trọc không ngủ được.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô đang muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại không thể lấy được gì.

Ngày hôm sau, mưa lớn đã gột rửa sạch thành phố.

Nguyễn Khinh Họa dậy sớm, xách theo một chiếc túi đựng các dụng cụ dùng cho thiết kế, một mình xuất hiện ở ga tàu điện ngầm.

Vẫn còn một chút thời gian trước khi tàu chạy, cô đi mua một ly cà phê đen, sau khi uống xong đầu óc mới tỉnh táo được một chút.

Nguyễn Khinh Họa mua vé tạm thời, nhưng chỉ còn lại ghế ở khoang hạng nhất.

Sau khi lên tàu, cô cất hành lý đi, định chợp mắt một giấc.

Nhưng bên cạnh lại có tiếng sột soạt truyền đến, làm quấy rầy giấc ngủ của cô.

Nguyễn Khinh Họa nhíu mày, mở mắt ra nhìn về phía lối đi nhỏ bên kia đang có mấy người đang trò chuyện.

Khi nhìn thấy một người trong số họ, Nguyễn Khinh Họa hơi thất thần.

Cô có cảm giác, người đó có chút quen mắt. Nhưng lại quên mất đã nhìn thấy anh ta ở đâu.

Đang nghĩ ngợi, người kia đột nhiên quay đầu, nhìn về phía của cô ở bên này.

Hai người nhìn nhau, Nguyễn Khinh Họa lẳng lặng quay đi, nhân tiện đeo tai nghe lên tai.

Có lẽ là cô nhận nhầm người.

Chu Nghiêu đang cùng một cô gái ở bên cạnh khoác lác, cô gái kia thấy vậy đẩy cánh tay anh ta, thấp giọng hỏi: “Mỹ nhân kia biết anh sao?”

Chu Nghiêu nhướng mày, quay đầu nhìn, cẩn thận nhớ lại: “Không quen biết.”

Cô gái kia không vui, hừ nhẹ nói: “Chắc không?”

Chu Nghiêu: “Đương nhiên.”

Anh ta nói thẳng: “Nếu đã từng gặp một mỹ nữ như vậy thì hẳn đã không thể quên được. “

Lời nói vừa dứt, cô gái bên cạnh lại càng không vui.

Chu Phán ngồi ở phía sau nghe được, trợn tròn mắt: “Anh, anh nói nhảm cái gì vậy?”

Chu Nghiêu nhún vai, chẳng ngại ngùng mà nói: “Anh mày chỉ đang nói sự thật thôi.”

Chu Phán nhìn cô gái ngồi bên cạnh Chu Nghiêu, cười khanh khách nói “Chị, chị đừng để ý đến anh ấy. Anh ấy là thẳng nam nên mới nói vậy.”

Cô gái kia thực ra cũng không thực sự tức giận. Cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Nghiêu: “Nếu Phán Phán đã nói như thế, vậy thì em tha cho anh lần này.”

Chu Nghiêu khịt mũi, tầm mắt lại theo bản năng dừng ở trên người Nguyễn Khinh Họa.

Tuy nói không ấn tượng, nhưng lúc này anh ta lại phát hiện ra hình như đã gặp cô ở đâu rồi.

Chu Nghiêu còn chưa kịp nhớ ra thì Chu Phán đã vỗ đầu anh: “Anh, sao anh Hoài Khiêm không cùng đi chơi với chúng ta?”

Nghe vậy, Chu Nghiêu cười cười “Anh Hoài Khiêm của em bận rồi, không rảnh.”

“Bận cái gì chứ?” Chu Phán tò mò; “Không phải anh ấy mới vừa về nước sao?”

Chu Nghiêu và Triệu Hoa Cảnh đang ngồi ở ghế đối diện nhìn nhau, cười mờ ám:  “Bận bịu lừa tiểu sư muội của cậu ta đến nhà hàng của khách sạn ăn cơm rồi. “

Chu Phán: “……”

Cô bất lực nói: “Nhàm chán. Anh đừng có mà làm hỏng danh tiếng của anh Hoài Khiêm, anh ấy khác với anh. “

Chu Nghiêu “ha hả” cười, quay đầu lại nhìn cô em gái của mình, nghiêm túc nói: “Phán Phán à, đừng có tôn sùng anh Hoài Khiêm của em quá, tâm tư cậu ta thế nào anh của em hiểu rõ hơn ai hết.”

“……”

Mấy người ngồi ở xung quanh đang thì thầm nói chuyện với nhau, Nguyễn Khinh Họa cắm tai nghe. dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi đồng hồ báo thức của điện thoại rung lên, cô mới mở mắt và tháo tai nghe ra. Đúng lúc này, đài phát thanh ở ga tàu cũng vang lên.

Nguyễn Khinh Họa xoa xoa cần cổ đau nhức, đứng dậy thu dọn hành lý trên giá.

Cô còn chưa với tay đến chỗ hành lý, phía sau vang lên một giọng nam xa lạ: “Mỹ nữ, để tôi giúp cô.”

Nguyễn Khinh Họa đang định từ chối, Chu Nghiêu tiến đến trước một bước giúp cô đem hành lý xuống.

Cô ngẩn ra, nở nụ cười “Cảm ơn.”

Chu Nghiêu nhìn cô, chủ động hỏi: “Mỹ nữ cũng đến Nam An du lịch sao?”

Nguyễn Khinh Họa: “Không phải.”

Chu Nghiêu còn muốn hỏi, nhưng Chu Phán đã ngắt lời anh ta.

Chu Phán nhìn chằm chằm Nguyễn Khinh Họa một lúc, sau khi xác định đó là một mỹ nữ xinh đẹp đúng gu của cô, cô nghiêng người mỉm cười hỏi: “Chị ơi, chị là người ở Nam An phải không?”

Nguyễn Kinh Họa nhìn cô và gật đầu: “Ừm, tôi là người Nam An.”

Mắt Chu Phán sáng lên, chủ động nói: “Vậy thì ở Nam An có đồ ăn gì ngon và địa điểm nào để vui chơi, chị có thể giới thiệu cho chúng em một chút được không?”

Nguyễn Khinh Họa “……”

Cô nhìn Chu Phán khuôn mặt phúc hậu, trông có vẻ vô hại, thật sự là không nỡ từ chối.

“Mọi người muốn chơi cái gì.”

Chu Phán: “Em nghe nói Nam An có rừng cây bạch quả đẹp nhất, cố ý tới đây xem, nhưng lại chưa có kế hoạch gì khác.”

Nguyễn Khinh Họa đã hiểu.

Nam An là một thị trấn nhỏ, không quá nổi tiếng.

Tốc độ phát triển của nơi này cũng chậm và không có nhiều điểm tham quan du lịch. Điểm độc đáo nhất có lẽ là những cây bạch quả vào cuối mùa thu, hàng năm có thể thu hút một lượng khách du lịch nhất định.

Ngoại trừ điều này ra, thì chỉ còn có leo núi và du lịch ở hồ nước là có thể coi như một phần của danh lam thắng cảnh.

Cô nghĩ nghĩ, giới thiệu với Chu Phán một vài nhà hàng và mấy nơi có cảnh quan đẹp ở địa phương.

Sau khi xuống tàu, mấy người họ có đứng lại cùng nhau một lúc.

Chu Phán nhìn cô rồi chủ động: “Chị ơi, nhà chị ở đâu, có cần chúng em đưa về không?”

Nguyễn Khinh Họa liếc mắt, thấy có người đến gần đưa cho Chu Nghiêu một chùm chìa khóa xe.

Cô cười cười, thấp giọng nói: “Không cần đâu, mọi người đi chơi vui vẻ, tôi có người đón rồi.”

Chu Phán tiếc nuối, ngọt ngào nói: “Chị ơi, chị xinh đẹp thật đấy, chúng ta kết bạn WeChat nhé?”

Cô chớp chớp mắt: “Có gì không biết em nhắn tin hỏi chị, được không?”

Nguyễn Khinh Họa không nỡ từ chối cô ấy, chỉ có thể đồng ý.

Sau khi thêm WeChat, cô tạm biệt đám người Chu Phán, tách khỏi họ rồi bắt taxi về nhà.

“Chu Phán, cho anh xem qua WeChat của mỹ nữ đó.”

Chu Phán: “Anh, anh đừng có ý đồ gì với chị ấy, chị ấy quá đơn thuần, không thích hợp với anh đâu.”

Chu Nghiêu “Anh không có ý đó.”

Chu Phán hừ nhẹ: “Tốt nhất là thế.”

Chu Nghiêu nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Em có phải đang có âm mưu quỷ dị gì hay không?”

Chu Phán cười hì hì, cô đang có một ý nghĩ trong đầu.

Chu Nghiêu: “Em sẽ không tự nhiên thân thiện với một người lạ như thế.”

Cô em gái này nghĩ gì trong đầu, người làm anh như anh đã quá hiểu.

“……”

Chu Phán ngây thơ, tròn mắt nói: “Em chỉ là thấy chị ấy thật xinh đẹp, đặc biệt thích hợp làm người mẫu cho mấy thiết kế của em.”

Chu Phán học thiết kế thời trang, ánh mắt cũng đặc biệt tinh tường.

Chu Nghiêu “……”

Anh ta nhìn cô, nhắc nhở nói: “Đừng làm khó người ta.”

Chu Phán gật đầu: “Sẽ không.”

Nguyễn Khinh Họa cũng không biết Chu Phán còn có ý nghĩ này, trực tiếp gọi xe trở về nhà.

Khi cô về đến nhà, trong nhà không có ai.

Hàng xóm thấy cô, thân thiết mà hỏi thăm: “Khinh Họa đã về rồi à.”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu, “Chào dì, đã lâu không gặp.”

Người hàng xóm cười cười, khen một câu: “Một thời gian không gặp, Khinh Họa hình như càng xinh đẹp hơn đấy.”

Không đợi Nguyễn Khinh Họa hỏi, bà ấy nói thẳng: “Dì vừa từ cửa hàng của bố cháu trở về, ông ấy cũng không biết là cháu sẽ về sao?”

“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng nói: “Cháu muốn cho ông ấy một bất ngờ.”

Dì hàng xóm hiểu ra: “Được, vậy cháu cứ bận việc, dì đi chơi mạt chược đây.”

“Vâng.”

Nguyễn Khinh Họa vào nhà, nhìn xung quanh một vòng, mở tủ lạnh nhìn qua một cái, rồi lại cầm chìa khóa ra cửa.

Khi cô đến cửa tiệm đóng giày của ông Nguyễn, bên trong vẫn còn có khách.

Bố cô đang yêu cầu khách hàng ướm chân lên tờ giấy để đo kích thước.

Nguyễn Khinh Họa ngó nhìn, nhưng không đi vào quấy rầy.

Ở trước cửa tiệm có mấy chiếc ghế dựa dùng cho khách ngồi đợi, cô kéo nó ra và ngồi xuống.

Cô nhìn ông Nguyễn vẫn đang bận rộn ở bên trong, thất thần.

Bố mẹ của Nguyễn Khinh Họa ly hôn năm cô học lớp sáu.

Sau khi ly hôn, Nguyễn Khinh Họa sống với bố ở Nam An, còn bà Phùng thì đến Nam Thành.

Chỉ mấy năm sau, bà Phùng đã có một gia đình mới và một đứa con trai. Mà ông Nguyễn thì cùng Nguyễn Khinh Họa sinh sống ở Nam An, ông cũng không có tái hôn mà ở vậy nuôi con gái.

Nhiều năm như vậy rồi, Nguyễn Khinh Họa giờ đã trưởng thành, có lúc cô cũng thúc giục ông lập gia đình mới nhưng ông đều từ chối.

Có đôi lúc Nguyễn Khinh Họa nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất chua xót.

“Nguyễn Nguyễn.”

Nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa, ông Nguyễn kích động bước ra ngoài: “Về sao không nói với bố một tiếng?”

Nguyễn Khinh Họa cố đè nén cảm xúc, cười đáp lại: “Không phải con đang ở đây rồi hay sao?”

Cô chào hỏi qua người khách trong tiệm rồi quay lại nhìn bố: “Bố sắp xong việc chưa? “

Ông Nguyễn gật đầu “Con ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ.”

“Vậy bố đưa con đi ăn gì đó nhé.”

“Được ạ.”

Ông Nguyễn không quan tâm cửa tiệm còn có khách hay không, trực tiếp đóng cửa lại, đưa Nguyễn Khinh Họa đi ăn cơm.

Hai bố con lâu ngày không gặp, có rất nhiều chuyện để nói.

Ăn cơm xong, Nguyễn Khinh Họa cùng ông Nguyễn quay lại cửa hàng, cô tranh thủ ngồi vẽ bản thảo thiết kế, mọi ý tưởng đã có trong đầu nên cô thực hiện khá là thuận lợi.

Lần này trở về, ngoài việc gặp ông Nguyễn, cô còn muốn luyện tập thêm việc đóng giày. Trong cửa tiệm giày của bố, cô dường như được tiếp thêm cảm hứng cũng như nguồn năng lượng tích cực.

Hai ngày trôi qua một cách nhanh chóng, tối chủ nhật trước khi trở lại thành phố, Nguyễn Khinh Họa đã đóng xong đôi giày.

Cô đã làm một đôi giày cao gót có thể đi được dưới nhiều loại thời tiết.



Thứ hai đi làm, mọi người đều có chút chán nản.

Nguyễn Khinh Họa cũng vậy, vừa mở máy tính lên, một người trợ lý ở đối diện liền chạy lại, thở phì phò nói “Trời ạ, tôi vừa mới thấy Giang tổng, sợ muốn chết.”

Từ Tử Vi nhướng mày “Sao vậy?”

Trợ lý nói nhỏ: “Giang tổng hôm nay tâm trạng có vẻ không tốt. Anh ấy cứ lạnh như băng, vô cùng đáng sợ.”

Từ Tử Vi nghe thế, cười cười: “Giang tổng ngày thường cũng vậy mà.”

Cô ấy nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, trực tiếp hỏi “Khinh Họa, bản thiết kế của cậu đã hoàn thành chưa?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu “Xong rồi.”

Từ Tử Vi kinh ngạc, mỉm cười nói “Tôi mong chờ tới thứ sáu để được chiêm ngưỡng nha.”

Nguyễn Khinh Họa: “Được.”

Một buổi sáng bận rộn trôi qua, đến giờ ăn trưa, Nguyễn Khinh Họa cùng Mạnh Dao đi ăn với nhau.

Trong lúc đang ăn, Mạnh Dao ở dưới gầm bàn đá cô một cái.

“Giang tổng, ở phía sau kìa.”

Nguyễn Khinh Họa thậm chí không thèm ngẩng đầu: “Ừ, liên quan gì đến chúng ta?”

Mạnh Dao nghẹn lại, nhìn cô chằm chằm: “Cậu không muốn dùng mối quan hệ để giành lấy lợi thế à?”

“Không được.” Nguyễn Khinh Họa bình tĩnh nói: “Cậu không thấy tâm tình hôm nay của Giang tổng sao?”

Mạnh Dao “?”

Mạnh Dao hoàil nghi, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Sao vậy, hai người cãi nhau à?”

Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa nhíu mày: “Đừng nói những từ mơ hồ dễ gây hiểu lầm như vậy, từ cãi nhau không thích hợp dùng cho mối quan hệ giữa tớ và Giang tổng đâu?”

Mạnh Dao hơi nghẹn.

Rốt cuộc là ai đang nói chuyện mơ hồ ở đây vậy?

“Vậy sao cậu biết tâm trạng Giang tổng không được tốt.”

Nguyễn Khinh Họa không chắc chắn nói: “Thứ sáu tuần trước tớ đã lừa anh ấy, hình như đã bị phát hiện.”

Mạnh Dao “……?”

Trong chốc lát, đáy mắt Mạnh Dao hiện lên một tia tò mò: “Nói cụ thể.”

“……”

Nguyễn Khinh Họa thật sự không muốn nhớ lại, nhưng lại không thể dấu được Mạnh Dao.

Đêm qua lúc xuống tàu, cô hình như đã thấy Giang Hoài Khiêm, nhưng không chắc lắm.

Nguyễn Khinh Họa lúc đó cũng không nghĩ nhiều, bởi vì đột nhiên trời đổ mưa nên cô đã nhanh chóng bắt xe về nhà.

Sau khi về đến nhà, cô cũng bỏ chuyện đó sang một bên.

Đến khi cô vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi ngủ, liền nhận được tin nhắn từ Giang Hoài Khiêm.

Giang Hoài Khiêm: [Ở nhà? ]

Nguyễn Khinh Họa cảm thấy có gì đó hơi lạ, chần chừ mà trả lời: [Vâng.]

Giang Hoài Khiêm: [Ừ. ]

Nguyễn Khinh Họa: [? Sư huynh tìm em có chuyện gì sao?]

Giang Hoài Khiêm: [Không có gì, nghỉ ngơi đi. ]

Nguyễn Khinh Họa cảm thấy anh đột nhiên trở nên kì lạ, nhưng cũng không nói thêm gì.

Đến buổi sáng hôm nay, khi ra khỏi nhà, nhân viên bảo vệ ở cửa gọi cô lại hỏi: “Cô Nguyễn, cô đã tính thuê chỗ đậu xe chưa?”

Nguyễn Khinh Họa ngạc nhiên: “Tôi không có xe.”

Nhân viên bảo vệ nhìn cô: “Không phải bạn trai của cô có sao?” Anh ta nói: “Tôi thấy tối nào anh ấy cũng dừng ở trước căn hộ của cô, như thế có phải hơi bất tiện không?”

Nguyễn Khinh Họa nghĩ ngay tới Giang Hoài Khiêm.

Cũng mấy lần cô được anh lái xe đưa về nhà.

Nguyễn Khinh Họa trả lời đối phó với người bảo vệ vài câu, rồi tới công ty.

……

Nghe cô nói xong, Mạnh Dao bật cười.

“Cho nên…… Cuối tuần cậu đã trở về Nam An, nhưng hôm thứ sáu Giang tổng hỏi cậu cuối tuần định làm gì, cậu lại nói ở nhà thiết kế bản thảo?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu.

Mạnh Dao lắc đầu, chống cằm nhìn Giang Hoài Khiêm sắc mặt lạnh lùng ở cách đó không xa, nói: “Thành trì này, lại có thêm người bị lừa rồi.”

“……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi