LÀM NŨNG - THỜI TINH THẢO

Khuôn viên trường vào những ngày cuối tuần mùa đông yên tĩnh lạ thường.

Hôm nay là một ngày trời nhiều mây, mặt trời ẩn sau những đám mây, trông khung cảnh càng có vẻ cô tịch.

Nơi Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm đang đứng, thậm chí còn ít người qua lại hơn cả.

Bọn họ đi trên một con đường mòn vắng. Chỉ có gió, cây cối cùng tiếng sột soạt phát ra khi bước chân giẫm lên những chiếc lá vàng rơi.

Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách rất gần, gần đến mức Nguyễn Khinh Họa có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh.

Là mùi hương mà cô vẫn luôn rất thích, còn có chút mê đắm.

Cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt anh.

Cảm xúc cũng như suy nghĩ trong đôi mắt anh, nghiêm túc mà nói, tất cả đều được thể hiện rõ.

Cô hiểu.

Nhưng Nguyễn Khinh Họa không ngờ anh lại hỏi thẳng như vậy.

Hai người đứng lặng im, không ai lên tiếng.

Nguyễn Khinh Họa mấp máy môi, suy nghĩ hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Em đâu có trốn tránh anh?”

“……”

Giang Hoài Khiêm không nói gì, ánh mắt như khóa chặt lấy cô.

Nguyễn Khinh Họa bị anh nhìn chằm chằm, trong đầu bỗng nhiên hiện lên giấc mộng đêm qua.

Trong mơ, cũng là hai người đang im lặng nhìn nhau.

Lát sau, anh bỗng nhiên cúi người xuống hôn cô.

Cô không đẩy anh ra, càng không có động thái bài xích hay cự tuyệt hành động đó. Cô thậm chí còn trở nên chủ động hơn, chủ động bám lấy anh, quấn quýt không muốn rời xa.

Không khí trong căn phòng trở nên ám muội, hơi thở của anh nặng nề, toàn bộ dừng bên đôi tai nhạy cảm của cô.

Đôi môi nóng bỏng của anh áp sát vào cô.

……

Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa không còn mặt mũi nào đối diện với Giang Hoài Khiêm nữa.

Cô không hiểu tại sao mình lại có một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy.

Cô đỏ mặt, tay cầm bình giữ nhiệt bỗng nhiên căng chặt, vội vàng cúi đầu nói: “Em không có trốn anh.” 

Cô sờ sờ chóp mũi, chột dạ lúng ta lúng túng: “Thật đấy.”

Giang Hoài Kiến thấy cô như vậy, ánh mắt anh bỗng tối sầm lại.

Anh trầm mặc một lát, lãnh đạm nói: “Đi thôi.”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, anh đã xoay người đi về phía trước rồi.

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Hoài Khiêm một hồi, rồi chậm rãi đi theo.

……

Hai người đi được một đoạn, Giang Hoài Khiêm đột nhiên dừng lại.

Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nhìn, “Làm sao vậy?”

“Tìm một nơi nghỉ ngơi chút.”

Giang Hoài Khiêm nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn đi nữa.” Nguyễn Khinh Họa “ồ” một tiếng: “Được.”

Cô hỏi anh, “Anh muốn nghỉ ngơi ở đâu?”

Giang Hoài Khiêm bước ra khỏi trường, liếc nhìn cô: “Bình thường sinh viên ở đây học xong thường đi đâu?”

“……?”

Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ: “Cái này, tiệm bánh ngọt ít người qua lại, tương đối thoải mái, chúng ta đến tiệm bánh ngọt nhé?”

Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”



Ra khỏi cổng trường, Nguyễn Khinh Họa quen đường quen nẻo dẫn anh tới tiệm bánh ngọt.

Tiệm bánh ngọt ở cách trường không xa, rẽ trái đi bộ khoảng 200 mét là tới rồi.

Đây là một cửa hàng hai tầng nằm ở bên đường, trang trí đơn giản, mang phong cách bình dân.

Hai người đi vào, Nguyễn Khinh Họa hỏi qua Giang Hoài Khiêm, sau đó cô gọi một cốc trà sữa và một ly cà phê, cộng thêm hai phần bánh ngọt tráng miệng.

Họ tìm thấy một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trên tầng hai, yên tĩnh hơn cả.

Ngoài hai người họ, ở trên tầng hai còn có hai ba bàn có khách, hình như đều là những người trẻ, chắc là sinh viên trường.

Giang Hoài Khiêm từ khi ngồi xuống không có nói lời nào, Nguyễn Khinh Họa có thể cảm giác được tâm trạng của anh không tốt lắm, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Cô biết nguyên nhân, nhưng không biết làm thế nào để xoa dịu.

Rốt cuộc, chính cô mới là người khiến tâm tình anh trở nên tồi tệ.

Nghĩ nghĩ, Nguyễn Khinh Họa liếc trộm anh một cái.

Giang Hoài Khiêm đang lướt điện thoại, vẻ mặt tập trung. Lông mi của anh rất dài, còn tạo nên một cái bóng nhỏ ở mí mắt phía dưới.

Ngũ quan thì tinh xảo, mũi cao, môi mỏng, quai hàm góc cạnh.

Không hiểu vì sao, Nguyễn Khinh Họa đột nhiên nghĩ tới mấy lời bàn tán hay được lan truyền trên mạng.

Có người nói, đàn ông môi mỏng thường bạc tình. Nhưng cô cảm thấy điều này không đúng với Giang Hoài Khiêm.

Anh không những không vô tâm mà còn có vẻ là người sống có tình cảm.

Có đôi khi Nguyễn Khinh Họa nghĩ, nếu Giang Hoài Khiêm có thể bạc tình một chút thì thật tốt. Như vậy, cô cũng không cảm thấy quá áy náy với anh.

Trải nghiệm thời thơ ấu của Nguyễn Khinh Họa cho cô biết rằng những người từ hai thế giới khác nhau thì hầu như là không thể. Mặc dù ban đầu là thích, là yêu, đến cuối cùng cũng sẽ nhận ra là không thích hợp.

Giống như bố mẹ cô: bà Phùng và ông Nguyễn.

Bà Phùng từ khi sinh ra gia cảnh đã vô cùng tốt, tuy không phải hào môn danh tộc nhưng vẫn là con nhà giàu.

Mẹ cô đã yêu bố cô ngay từ cái nhìn đầu tiên nên đã quyết định ở bên ông.

Hai người yêu nhau vài năm, sau những năm tháng mặn nồng cũng đã quyết định kết hôn.

Một khi cùng chung sống, sẽ nảy sinh những mâu thuẫn. Ông Nguyễn là người thích cuộc sống an nhàn, không có tham vọng gì quá lớn, chỉ có một niềm đam mê nho nhỏ là làm nên những đôi giày. Dù đắt hay rẻ, ông đều muốn làm ra nó một cách tốt nhất.

Ông cũng không có ý định đến những thành phố lớn xa hoa, nhưng bà Phùng thì có.

Bà Phùng không muốn sống cả đời ở một trấn nhỏ, bà thích sự nhộn nhịp, sôi động của thành phố phồn hoa.

Đương nhiên, bà càng thích tiền hơn, thích cuộc sống giàu sang và được cung phụng, chiều chuộng.

Mà những điều này, ông Nguyễn không thể cho bà.

Cũng bởi vì vậy, hai người bắt đầu cãi cọ, rồi ly hôn.

Sau khi ly hôn, bà Phùng vì theo đuổi những điều mình muốn, mấy năm liền cũng không có liên lạc gì với Nguyễn Khinh Họa.

Cũng chính lúc đó, Nguyễn Khinh Họa dần nhận ra rằng, tình yêu không phải là tất cả.

Ngay cả khi hai người phải chịu sự xa cách, quay lại tìm nhau, cuối cùng vẫn sẽ chia tay.

Nghiêm trọng hơn, cả đời sẽ không nhìn mặt nhau.

Đây đều là những điều cô không muốn nhìn thấy.

Càng không muốn kết cục của cô và Giang Hoài Khiêm sẽ như thế. Cho nên Nguyễn Khinh Họa lựa chọn trốn tránh, Giang Hoài Khiêm ưu tú như vậy, anh xứng đáng gặp được người tốt và phù hợp hơn cô.

Cô không xứng, cũng không dám mơ mộng xa vời.

Cô cảm thấy cứ làm cấp dưới, làm đồng nghiệp cả đời này với anh cũng tốt, là sư muội, thỉnh thoảng có thể cùng anh ăn bữa cơm, nói về chuyện thiết kế…….

……

Giang Hoài Khiêm không phải không nhận ra ánh mắt của người đối diện, mà anh lo lắng nếu lên tiếng sẽ phá ngang dòng suy nghĩ của cô.

Anh ngẩng lên nhìn lại cô, nhưng Nguyễn Khinh Họa không có phản ứng gì.

Giang Hoài Nam nhíu mày, vừa định lên tiếng, chuông điện thoại di động bên cạnh đã vang lên.

Tiếng chuông kéo Nguyễn Khinh Họa về thực tại, cô liếc nhìn màn hình điện thoại, hơi cau mày rồi bấm nút nghe.

“Alo.”

Nguyễn Khinh Họa thấp giọng nói.

“Khinh Họa.” Giọng bà Phùng vang lên từ đầu dây bên kia, bà hắng giọng, cố tỏ ra quan tâm hỏi: “Con ăn cơm chưa?”

Nguyễn Khinh Họa “ừm” một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Con chưa.”

Bà Phùng im lặng một lúc, “Sao con còn chưa ăn, con định tự làm hay đặt đồ ăn?”

Nguyễn Khinh Họa cười hỏi thẳng: “Mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”

Sau lần cãi vã lần trước, bà Phùng không tìm cô nữa, gọi điện thoại cũng không. Đột nhiên quan tâm thế này, chắc là lại gặp chuyện gì đó cần cô giúp đỡ.

Loại chuyện như này, Nguyễn Khinh Họa rõ hơn ai hết.

Phùng Xảo Lan bị con gái nói trúng tim đen, có chút xấu hổ.

“Không có gì to tát cả.” Phùng Xảo Lan khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Sáng mai mẹ cùng bố tiểu Lạc có việc ra ngoài một chuyến. Chắc buổi tối mới về, dì giúp việc chăm sóc tiểu Lạc cũng đã xin nghỉ, con có thể….”

Bà hơi dừng lại và nói: “Con giúp mẹ chăm sóc tiểu Lạc một ngày được không? “

Tiểu Lạc, là con trai của bà Phùng với người chồng thứ hai.

Nói cách khác chính là em trai cùng mẹ khác cha với Nguyễn Khinh Họa.

Nguyễn Khinh Họa nghe giọng nói ở đầu dây bên kia thấp thỏm cẩn trọng, cảm thấy trong lòng chua xót không nói nên lời.

Giống như chỉ khi cần cô giúp gì đó, Phùng Xảo Lan mới có biểu hiện như thế.

Nguyễn Khinh Họa im lặng một lúc, nói nhỏ: “Con không hợp với trẻ con cho lắm.” 

Hai mắt Phùng Xảo Lan sáng lên, vội vàng nói: “Con không cần lo lắng chuyện đó, chỉ cần sắp xếp cho tiểu Lạc ăn đủ ba bữa một ngày là được. Mẹq đã dặn dò thằng bé, nó sẽ không làm phiền nhiều đến con. “

“……”

Nguyễn Khinh Họa mím môi dưới, qua cửa sổ nhìn thấy cảnh hai mẹ con nào đó đang đứng bên đường, nhẹ chớp chớp mắt: “Được, ngày mai mẹ cứ đưa thằng bé qua chỗ con.”

Phùng Xảo Lan nhẹ nhàng thở phào: “Được.”

Nguyễn Khinh Họa: “Không có gì thì nữa con cúp máy trước.”

“Được, con nhớ ăn cơm nhé.”

……



Cúp máy, Nguyễn Khinh Họa hơi thất thần.

Khi cô rút lại suy nghĩ của mình, mới phát hiện Giang Hoài Khiêm đã không còn ở phía đối diện.

Nguyễn Khinh Họa giật mình, bất giác mà đứng dậy muốn đi tìm người.

Vừa đi đến đầu cầu thang, cô đã nhìn thấy bóng dáng của Giang Hoài Khiêm.

Hai người nhìn nhau.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm một lúc, mới nhấc chân tiếp tục đi lên: “Không muốn ở đây nữa sao?”

“Không phải.”

Nguyễn Khinh Họa trầm mặc nói: “Em tưởng rằng anh đã đi rồi.”

Giang Hoài Khiêm nghe giọng cô có gì đó không ổn, bình tĩnh hỏi: “Tôi trong lòng em là người như vậy sao?”

Nguyễn Khinh Họa: “……”

Giang Hoài Khiêm đi đến trước mặt cô, thấp giọng nói: “Tôi vừa mới đi  mua một vài thứ.”

“Ồ……” Nguyễn Khinh Họa gật đầu.

Giang Hoài Khiêm không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Khi nào đi tôi sẽ nói cho em biết, sẽ không rời đi mà không nói lời tạm biệt.”

Lời nói vừa dứt, biểu tình trên khuôn mặt hai người đã thay đổi.

Rõ ràng, cả hai đang cùng nghĩ đến một chuyện.

Giang Hoài Khiêm thấy bộ dạng cúi đầu của cô, có chút bất đắc dĩ: “Tôi chưa nói gì em mà.”

Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn anh, nghĩ nghĩ rồi nói: “Em cũng không phải rời đi mà không từ biệt.”

Giang Hoài Khiêm không lên tiếng. Nguyễn Khinh Họa đi theo anh trở lại chỗ ngồi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc ở sân bay em cũng đã nhắn tin cho anh, anh không thấy cũng không thể trách em được.”

“……”

Nhắc tới chuyện này, Giang Hoài Khiêm cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Sát giờ cô mới chịu nhắn tin, chỉ khoảng nửa tiếng trước khi máy bay cất cánh.

Hôm đó anh vừa lúc có việc, nhìn thấy tin nhắn của cô thì chuyến bay đã cất cánh rồi.

“Ai không thấy?”

Giang Hoài Khiêm đột nhiên muốn tính sổ với cô.

Nguyễn Khinh Họa nghẹn ngào liếc anh một cái: “Không kịp thời thấy.”

Giang Hoài Khiêm nghẹn lời.

Anh nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Sao em không gọi điện?”

Bây giờ, đến lượt Nguyễn Khinh Họa không trả lời được.

Cô chính là không dám nên mới gửi tin nhắn ngay trước khi cất cánh, nhưng ở trước mặt Giang Hoài Khiêm, cô sẽ không thừa nhận chuyện đó.

“Quên mất?.”

Nguyễn Khinh Họa cố gắng trấn tĩnh lại, cố tỏ ra không có chuyện gì, nói: “Em không thích gọi điện thoại.”

Giang Hoài Khiêm cạn lời.

“Là không thích gọi, hay không muốn gọi cho tôi?”. Anh bình tĩnh hỏi.

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, nhấp một ngụm trà sữa nóng vừa được mang lên, chậm rãi nói: “Đều không thích.”

Cô quả thật không thích gọi điện thoại.

Nguyễn Khinh Họa ghét phải giao tiếp với người khác, nhưng vì tính chất công việc, cô không thể không giao lưu với mọi người.

Giang Hoài Khiêm nghe vậy, không ép hỏi cô nữa.

Anh liếc nhìn chú *đà điểu ở đối diện, khóe môi hơi nhếch lên.

*đà điểu: ám chỉ người đang cố né tránh, che giấu điều gì, không dám đối diện với chuyện nào đó.

Tựa như tự giễu, cũng tựa như bất đắc dĩ.



Hai người ở trong cửa hàng bánh ngọt một lúc lâu, đến giờ ăn trưa, họ cùng đám Mạnh Dao tụ họp lại và đến một nhà hàng gần đó để ăn bữa cơm.

Đó không phải nhà hàng cao cấp, nó là một nhà hàng bình dị.

Nhưng rất sạch sẽ.

Mạnh Dao và mấy người đám Chu Nghiêu vừa xuất hiện, không khí liền trở nên sôi động.

Cô ấy cùng Chu Phán kẻ xướng người hoạ, lại thêm cái miệng của Chu Nghiêu, trên bàn bầu không khí tuyệt đối không sẽ không bị ngượng ngập.

Trong bữa ăn, Nguyễn Khinh Họa mấy lần bị họ chọc cho cười.

Đôi mi cong vút, khóe môi nở nụ cười, tâm trạng bị bà Phùng làm hỏng ban nãy đã được cải thiện khá nhiều.

Cô cũng rất tự nhiên khi thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Giang Hoài Khiêm.

Ăn cơm xong, thời gian vẫn còn sớm.

Chu Phán đề nghị đến một KTV gần đó hát một chút, những người muốn nghỉ ngơi cũng có thể nghỉ ngơi trong đó.

Ở đó vài tiếng, rồi qua trường là vừa kịp giờ.

Mọi người không có ai phản đối.

Mạnh Dao và Chu Nghiêu hứng thú bừng bừng, “Đợi lát nữa xem ai tranh được vị trí thần hát với tôi.”

“Dao tỷ tự tin thế sao?” Chu Nghiêu tiếp lời, “Vậy tôi cũng muốn PK với cô.”

Mạnh Dao: “Không thành vấn đề.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn hai người kia khoác lác, có chút khó hiểu.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng cạnh mình, trầm giọng hỏi: “Hôm nay không phải bọn họ mới gặp nhau sao?”

Giang Hoài Khiêm thản nhiên: “Ừm?”

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Như thế nào mà…… đã thân thiết như vậy?”

Giang Hoài Khiêm bật cười, cúi đầu nhìn cô: “Bình thường thôi mà.”

Anh nói: “Chu Nghiêu là người trẻ con, ham chơi. Mạnh Dao thì hòa đồng, hào sảng. Có thể thân thiết với nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên. “

“Ồ.”

Nguyễn Khinh Họa nghĩ ngợi, thấy cũng đúng.

Nhưng cô cứ cảm thấy, Chu Nghiêu có gì đó không vừa mắt cô.

Chú ý tới biểu cảm của cô, Giang Hoài Khiêm thấp giọng hỏi: “Em không thích Chu Nghiêu?”

“?”

Nguyễn Khinh Họa trầm mặc, ngước mắt nhìn anh: “Em có thích hay không, quan trọng lắm sao?”

Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”

Nguyễn Khinh Họa ngạc nhiên, vô thức hỏi: “Là sao?”

Giang Hoài Khiêm: “Nếu em không thích, lần sau không cho cậu ta tới nữa.”

Nguyễn Khinh Họa: “……”

Chu Nghiêu đang đi phía trước cùng Mạnh Dao ba hoa, đột nhiên hắt xì một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi