Căn phòng bỗng chốc im ắng.
Cửa sổ đã được đóng chặt, rèm cũng sớm được kéo lại, ánh trăng bên ngoài cũng không thể nhìn thấu.
Đèn dưới trần rất sáng, có một chút chói mắt.
Nguyễn Khinh Họa khẽ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô mím môi dưới, nắm chặt ga trải giường, nhỏ giọng hỏi: “Thế Giang Tổng có cần không?”
Giọng nói cô vừa bật ra, Giang Hoài Khiêm không cho cô cơ hội để tiếp tục lên tiếng.
Hơi thở của anh sát lại, ngậm lấy môi cô hôn thật sâu.
…
Mọi âm thanh của Nguyễn Khinh Họa đều bị anh cản lại.
Cô hoàn toàn không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, nụ hôn lần này của Giang Hoài Khiêm so với những lần khác quả thật rất khác.
Cả người cô trở nên mềm nhũn, phía sau cổ bị anh giữ lấy, ngón tay thô ráp của anh lướt trên mặt cô, bất cứ nơi nào bàn tay anh lướt qua, cơ thể cô đều run lên. Môi anh không bao giờ rời, từ bờ môi mềm mại, đến cằm, đến vành tai, xương quai xanh… Khiến cô bất giác phối hợp theo, càng tiến sát lại gần anh.
Đầu lưỡi lẫn cơ thể cô đều bị anh quấn lấy, hơi thở của cả hai dần hòa quyện vào nhau.
Nguyễn Khinh Họa không còn đường rút lui.
Giống như ánh sáng trong nhà và bóng đêm ngoài cửa sổ, dày đặc bao quanh đến mức người ta không thể chạy trốn.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy trái tim không còn thuộc về mình nữa, mọi suy nghĩ của cô đều bị Giang Hoài Khiêm dẫn dắt.
Nhất cử nhất động của anh đều cuốn hút cô. Từ lúc bắt đầu đã như vậy, sức hút của anh đối với cô rất lớn, còn lớn hơn nhiều so vớ côi tưởng tượng.
Đèn trong phòng vẫn sáng, lúc Nguyễn Khinh Họa vừa mở mắt ra, ánh đèn làm cô theo bản năng nhíu hai mắt lại.
Dưới ánh đèn đó, ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm.
Căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng rên rỉ trầm thấp của Nguyễn Khinh Họa, chỉ có tiếng hít thở phập phồng của Giang Hoài Khiêm.
Không biết váy ngủ bị người nào đó cởi ra từ khi nào, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy rất xấu hổ, muốn tìm nơi để trốn.
Yết hầu của Giang Hoài Khiêm khẽ động, khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa bị anh hôn, cơ thể cô trở nên căng cứng, khóe mắt đỏ bừng.
“Giang… Hoài Khiêm…”
Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
“Ừm.”
Giang Hoài Khiêm rũ mắt nhìn cô, khàn khàn dỗ dành, “Sợ à?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, lắc lắc đầu.
Lúc cô bước vào phòng anh cũng là khi cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi chuyện.
Thấy vậy, Giang Hoài thấp giọng cười.
Anh có một giọng nói trầm, nghe rất gợi cảm.
Tai và cơ thể Nguyễn Khinh Họa đỏ ửng và nóng bừng lên.
Mọi chuyện sau đó không còn theo sự kiểm soát của cô nữa.
Trên người cô đều mang mùi hương của anh, hơi thở của cả hai hòa quyện, không biết được rốt cuộc là của ai.
Không khí ái muội trong phòng đã khiến người ta không nhịn được, thêm cả những âm thanh vụn vặt càng làm cho người ta trở nên bồn chồn.
Giang Hoài Khiêm vẫn tiếp tục hôn cô, cố gắng giúp cô thả lỏng.
Ánh mắt anh nặng nề, như vực sâu dưới bóng đêm ngoài cửa sổ, làm cô chỉ có thể ngã vào mà không thể thoát ra.
…
Về loại chuyện này, cả hai đều không có kinh nghiệm, nhưng Giang Hoài Khiêm thành thạo tới mức làm Nguyễn Khinh Họa không còn cảm nhận được cơn đau trên cơ thể.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình như một chiếc lá rơi xuống mặt hồ.
Vây quanh cô là hồ nước bồng bềnh, lúc nóng lúc lạnh.
Theo thời gian, cùng với gió và sóng hồ, chúng đều bị áp chế dưới dòng nước chảy, nước hồ cuộn lại, chúng lại nổi lên mặt hồ.
Vô tình sẽ có một chiếc lá khác rơi xuống đè lên người khiến cô khó thở, hụt hơi.
Cô chỉ có thể giãy dụa trong hồ nước, rên rỉ, muốn được giải thoát.
Cũng không biết vì sao, cô lại như đang hưởng thụ.
…
Một khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, Nguyễn Khinh Họa không thể nào bắt kịp theo mọi thứ.
Cô nhận ra bản thân tựa như phiến lá kia, để anh chiếm lấy, thoải mái lăn lộn.
Càng về sau đó, Nguyễn Khinh Họa không chịu được mà rơi nước mắt.
Cô chỉ có thể gắt gao ôm lấy người đàn ông trước mặt, tùy ý kệ cho anh muốn làm gì thì làm.
…
Khi cô mở mắt ra, đập vào mắt là chiếc đèn chùm trên trần nhà, còn có hai người đang chồng lên nhau.
Nguyễn Khinh Họa mặt đỏ bừng, toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đều ửng đỏ.
Có những vết đỏ tự nhiên, và cũng có… Những dấu do vết cắn của Giang Hoài Khiêm để lại.
Đến khi kết thúc thì đã về khuya.
Nguyễn Khinh Họa được Giang Hoài Khiêm bế vào phòng tắm, khi cô từ phòng tắm bước ra, hai mí mắt cô đã không tài nào mở lên nổi nữa.
Do vẫn còn thấy xấu hổ, nên khi vừa chạm vào giường, cô đã trốn vào trong chăn.
Giang Hoài Khiêm thấy cô như vậy thì dọn dẹp phòng tắm và căn phòng bừa bộn bên cạnh, sau đó mới xốc chăn chui vào.
Anh giơ tay, kéo người vào trong lồng ngực mình.
Nguyễn Khinh Họa nhắm hai mắt lại, không vùng vẫy.
“Ngủ rồi à?”
“Không…” Giọng Nguyễn Khinh Họa hơi khàn, cũng là do anh mà ra.
Cô cẩn thận mở mắt ra, nhìn vào khuôn mặt đang ngay sát bên cạnh của anh.
“Vẫn còn đau à?”
Giang Hoài Khiem cúi đầu, dùng chóp mũi xoa xoa, cọ cọ má cô.
Mặt Nguyễn Khinh Họa nóng lên, căn bản là không biết phải trả lời thế nào.
Cô im lặng một lúc mới nói nhỏ: “Anh đừng hỏi.”
“Hả?” Giang Hoài Khiêm mỉm cười, chạm vào môi cô: “Đây là lần đầu tiên anh cung cấp loại dịch vụ này, sợ khách hàng không hài lòng nên anh muốn nhận phản hồi.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa vừa nghe xong, xấu hổ tới cực điểm.
Cô không hiểu rốt cuộc sao Giang Hoài Khiêm lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Anh sao lại…”
Cô giương mắt trừng anh.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm, trong lòng ngứa ngáy.
Khoé mắt cô hồng hồng, bộ dáng như đang bị bắt nạt làm anh thật sự không kiềm chế được.
Giang Hoài Khiêm suy nghĩ, đây là lần đầu tiên của cô, bản thân anh nên kiềm chế một chút.
Anh xoa xoa tóc cô, chuyển sự chú ý: “Em xấu hổ à?”
Nguyễn Khinh Họa không thèm để ý đến anh nữa.
Ánh mắt Giang Hoài Khiêm nặng nề nhìn cô, thấp giọng nói: “Được rồi, không ép em nữa.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Không ép? Ép người ta đến mức này mà còn nói là không ép?
Cô hừ nhẹ, nhưng tay không tự chủ dựa vào người anh.
Giang Hoài khiêm mỉm cười.
Nguyễn Khinh Họa nằm ở trong ngực anh, nhắm mắt lại nói: “Tính ra thì cũng được.”
Giang Hoài Khiêm nén ý cười trong mắt, chạm vào má cô, khàn giọng nói: “Được.”
Anh nói: “Vậy là không hài lòng rồi.”
“…” Nguyễn Khinh Họa có hơi nghẹn lại, không khỏi nói: “Vốn dĩ… Không tốt lắm.”
Dù không phải tấm chiếu cũ, nhưng cô chưa ăn thịt heo không có nghĩa là cô chưa thấy heo chạy.
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Hửm?”
Anh cố ý đè giọng, dụi vào má cô: “Không tốt?”
Nguyễn Khinh Họa không lên tiếng.
“Anh không làm em thoải mái à?”
Nguyễn Khinh Họa nghe anh nói lộ liễu như vậy, mở to mắt nói: “Anh có thể đừng hỏi mấy chuyện này nữa được không?”
“Có thể.”
Giang Hoài Khiêm đồng ý, hôn lên khóe môi cô, mơ hồ nói: “Vậy anh sẽ luyện tập thêm.”
Nguyễn Khinh Họa: “…?”
Cô định hỏi “luyện là luyện như nào”, nhưng lời vừa đến miệng còn chưa kịp nói, người đàn ông bên cạnh đã đưa tay ra.
Ở phía dưới không kịp đề phòng, chăn bông của cô đã bị xốc lên.
Lông mi cô khẽ run, nhìn người đàn ông trước mặt.
Giang Hoài Khiêm ghé sát tai cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm thêm lần nữa đi.”
Giọng nói quyến rũ làm người khác đỏ mặt, dường như mãi tới nửa đêm mới dừng lại.
Lần kết thúc này, Nguyễn Khinh Họa thậm chí muốn nói cũng không còn chút sức lực nào.
Cô được Giang Hoài Khiêm ôm ra ôm vào phòng tắm, không có bất kỳ phản ứng nào.
Giang Hoài Khiêm rũ mắt xuống, tắt đèn đi, chỉ giữ lại một chiếc đèn tường màu vàng ấm áp.
Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Nguyễn Khinh Họa một lúc lâu.
Cô thực sự ngủ rất say.
Giang Hoài Khiêm duỗi tay, vén những lọn tóc phủ trên mặt cô lên.
Tay anh vừa chạm vào, Nguyễn Khinh Họa đã nhích tới phía của anh, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay anh, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Giang Hoài Khiêm hơi giật mình, bỗng chốc mỉm cười.
Anh cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, “Ngủ ngon.”
Nguyễn Khinh Họa không nghe thấy, nhưng trong lúc mơ màng ngủ, cô nằm trong ngực anh dụi dụi như biết được.
Nguyễn Khinh Họa ngủ thẳng đến buổi chiều.
Khi cô tỉnh dậy, màn cửa đã không thể ngăn được ánh nắng về chiều từ bên ngoài.
Cả người đều đau nhức.
Không chỉ đau nhức, mà còn có một loại cảm giác tê dại toàn thân.
Trong nháy mắt, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy tay chân không còn thuộc về cô nữa.
Cô giãy giụa trong ba giây, rồi lại ngã xuống.
Nguyễn Khinh Họa sờ soạng bên cạnh, chỗ Giang Hoài Khiêm nằm không có hơi ấm, chắc có lẽ anh đã dậy từ lâu.
Nguyễn Khinh Họa ngáp một cái, nhìn điện thoại trên bàn đầu giường.
Điện thoại hiển thị ba giờ chiều, cả người cô đều trở nên kinh ngạc.
Cô… Cô đã ngủ được mười một hay mười hai tiếng đồng hồ rồi?
Nếu cô nhớ không lầm, đêm qua kết thúc hình như là ba hay bốn giờ sáng.
Giang Hoài Khiêm nghe thấy tiếng động thì mở cửa bước vào, Nguyễn Khinh Họa đang trượt xuống giường, chân trần đứng trên nền nhà.
Nghe thấy tiếng động, cô nhìn anh.
Ánh mắt cả hai đụng phải nhau. Ngay lập tức, sắc mặt Nguyễn Khinh Họa đỏ lự, đầu ngón tay không tự chủ được mà cuộn tròn với nhau, rất xấu hổ.
Giang Hoài Khiêm cười một cái, không nói gì, bước lại gần cô.
“Đi rửa mặt à?”
“Ừm.”
Một giây tiếp theo, cả người Nguyễn Khinh Họa được anh bế lên.
Cô đứng tại chỗ, chủ động ôm lấy cổ anh.
“Anh dậy lúc nào vậy?”
“Mười giờ.”
Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, lén nhìn anh “Sao anh không gọi em dậy?”
Giang Hoài Khiêm híp mắt, trong mắt hiện lên ý cười: “Cuối tuần mà, em không cần phải dậy sớm.”
“Nhưng em đói.”
Tiêu hao hết thể lực vào tối qua, cô đói đến mức da bụng muốn dính chặt vào da lưng.
Giang Hoài Khiêm sờ sờ môi cô, thấp giọng đáp ứng: “Anh nấu cơm rồi, chờ em dậy là có thể ăn luôn.”
Lông mi Nguyễn Khinh Họa khẽ run: “Ò…”
Giang Hoài Khiêm vừa định đặt cô lên ghế trong phòng tắm, nhưng Nguyễn Khinh Họa từ chối.
“Em không phải người tàn phế.”
Cô nói nhỏ: “Em có thể tự đứng được mà.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, “Em chắc chứ?”
“Ừm.”
Giang Hoài Khiêm không nói thêm lời nào, đặt cô xuống, đưa kem đánh răng và bàn chải đánh răng qua cho cô.
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy, ngượng ngùng: “Anh không cần phải ở đây trông em đâu.”
Cô lơ đãng liếc nhìn tấm gương trên tường, thấy trên xương quai xanh có một dấu hôn.
Nguyễn Khinh Họa giật mình, cắn môi: “Anh đi ra ngoài đi.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó đến gần hôn cô: “Tắm rửa sạch sẽ rồi ra ăn sáng nhé.”
“Ừm…”
Sau khi anh rời đi, Nguyễn Khinh Họa mới cởi bộ đồ ngủ mà Giang Hoài khiêm mặc lên người cho cô. Trên người cô đâu đâu cũng là dấu hôn đỏ anh lưu lại từ tối qua, nhìn vào làm người khác vô cùng xấu hổ.
Nghĩ về lần cuối đêm qua.
Không biết Giang Hoài Khiêm vì muốn chứng minh điều gì, lăn qua lộn lại rồi bắt cô mở miệng thừa nhận là kỹ thuật của anh rất tốt. Còn ấn cô trên giường, hôn khắp nơi. Anh không buông tha bất kỳ chỗ nào, những nụ hôn cứ thế dày đặc rơi xuống trên người cô.
Làm cô không còn nơi nào để chạy trốn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa hít sâu một hơi, dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên hai má đang nóng rực.
…
Đến khi cô rửa mặt xong rồi đi tới phòng khách, đúng lúc Giang Hoài Khiêm đang bưng bát canh từ phòng bếp đi ra.
Cả hai cùng nhìn nhau.
Anh nheo mắt, nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới.
Nguyễn Khinh Họa ngây người đứng đó.
Sau vài giây im lặng, cô chợt nhớ ra điều gì đó.
“Tối qua anh…”
Nguyễn Khinh Họa bị anh ấn ngồi xuống ghế, cô đá vào ống quần để thu hút sự chú ý của anh.
Giang Hoài Khiêm bưng bát canh cho cô, trầm giọng hỏi: “Tối qua làm sao?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, “… Anh hôn chân của em à?”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bàn chân nhỏ bé của cô đang cọ vào quần anh.
Bàn chân của Nguyễn Khinh Họa rất nhỏ và trắng, bất kể loại giày dép gì lúc đi vào cũng rất xinh. Giờ phút này, cô không mang vớ, càng hiện ra vẻ trắng sáng như ngọc, khiến người khác không tự chủ suy nghĩ lung tung.
“Sao em không mang vớ vào?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cúi đầu quan sát: “Trong nhà rất ấm, em cũng không kịp mang.”
Giang Hoài Khiêm “ừm” một tiếng, đang muốn đứng dậy lấy vớ mang vào cho cô thì bị cô giữ chặt lại.
“Ăn cơm trước đã.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó trả lời.
“Ăn đi.”
Nguyễn Khinh Họa: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Giang Hoài Khiêm: “Anh có hôn.”
Anh thẳng thắn thừa nhận, nghiêng đầu nhìn cô: “Không được hôn à?”
“…”
Nguyễn Khinh Họa hơi xấu hổ, “Không phải vậy.”
Cô mở miệng quay lại nhìn anh: “Anh là người thích chân à?”
Giang Hoài Khiêm hơi giật mình, khẽ nói: “Không.”
“…?”
Nguyễn Khinh Họa không tài nào hiểu nổi.
Giang Hoài Khiêm nhắc nhở cô, “Ăn trước đi đã, ăn xong anh sẽ nói cho em biết.”
“Ò…”
Nguyễn Khinh Họa uống hết canh gà của mình, rất nghi ngờ anh đang bồi thường cho công sức đêm qua của cô.
Nhưng phải công nhận hương vị bát canh này rất ngon
Nguyễn Khinh Họa đói bụng, bất giác uống hết hai chén canh gà, còn ăn thêm một chén cơm nhỏ.
“Ăn ngon không?”
“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một cái, “Sáng nay anh làm gì vậy?”
Giang Hoài Khiêm ôm người đến ghế sô pha ngồi xuống, lúc này mới trả lời.
“Mở cuộc họp, nấu ăn.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Giang Hoài Khiêm đứng dậy, đi vào phòng.
Khi anh đi ra lần nữa, trên tay cầm theo một đôi vớ rất dài.
Nguyễn Khinh Họa đang muốn đứng lên nhận lấy, anh đã ngồi xổm trước mặt cô.
Giang Hoài Khiêm như không cảm thấy có gì không đúng, anh rũ mắt xuống, mang tất vào chân cho cô.
Nguyễn Khinh Họa cúi người để nhìn kỹ một chút.
Lòng bàn tay của anh ấm, không có cảm giác khó chịu hay không thích khi mang tất cho cô.
Không đến nửa phút, đôi tất đã được xỏ vào hai chân.
Giang Hoài Khiêm ngẩng đầu lên thì chạm vào anh mắt của cô.
“Em muốn nói chuyện gì à?”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Giang Hoài Khiêm bật cười: “Không có.”
Anh tiến lại gần, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, trầm giọng nói: “Anh không thích chân, anh thích em.”
“…”
Cô hé môi, hơn nửa ngày cũng không thể nói nên lời.
Hơi thở của Giang Hoài Khiêm phả vào mặt cô, thấp giọng hỏi: “Em còn muốn hỏi gì nữa không?”
“…” Nguyễn Khinh Họa hờn dỗi nhìn anh một cái “Không có.”
Giang Hoài Khiêm mỉm cười, thấp giọng nói: “Ở đây một lát đi, anh đi dọn dẹp.”
“Ừm.”
Nguyễn Khinh Họa im lặng, nhỏ giọng nói: “Vất vả cho anh rồi.”
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, hai người vẫn ở trong nhà.
Giang Hoài Khiêm ngồi cạnh cô, thì thầm với cô vài câu. Xác định Nguyễn Khinh Họa không có chuyện gì, anh mới thả lỏng người.
Ăn xong thì đã rất muộn.
Nguyễn Khinh Họa không muốn đi ra ngoài, còn Giang Hoài Khiêm thì tùy theo ý cô.
Cả hai rúc trong nhà, cùng tìm một bộ phim cổ trang hay ho để xem.
Vừa mới xem xong, Nguyễn Khinh Họa lại bị anh sờ soạng tới lui.
Hai người đều mệt mỏi, loay hoay như một đôi tình nhân vừa mới biết yêu.
Toàn bộ ngày cuối tuần, Nguyễn Khinh Họa rất ba chấm. Chỗ cô ở, ngoại trừ trên giường ra thì chính là trên ghế sofa.
Lại ăn thêm hai bữa cơm, giống như ban phát phần thưởng rất lớn cho người đang bị dày vò như cô.
Vào ngày thứ hai đi làm, từ sáng Nguyễn Khinh Họa đã rất vui vẻ.
Khóe môi cong lên như muốn chạm tới cả mang tai.
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn, có chút buồn cười, nhưng lại có chút mê hoặc.
“Được đi làm vui đến vậy à?”
Nguyễn Khinh Họa cứng đờ, nghĩ tới hành động của anh tối qua thì nói dối: “Không có gì.”
Cô cụp mắt xuống nhìn điện thoại, “Nhìn em rất vui hả?”
Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”
Nguyễn Khinh Họa hơi ngại ngùng, dời ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cô cắn cắn môi, mơ hồ nói: “Em có hẹn Mạnh Dao đi ăn tối.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
“Được.” Anh nói, “Ăn xong thì gọi cho anh, anh đến đón em.”
Nguyễn Khinh Họa ngạc nhiên, quay đầu nhìn: “Hả?”
Cô chớp mắt: “Đón em về nhà anh à?”
Giang Hoài Khiêm không nói lời nào, cứ nhìn cô một cái như vậy.
Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi nói: “Ò”
“Không muốn ở với anh à?”
Nguyễn Khinh Họa: “… Cũng không phải vậy.”
Quan trọng là cô có hơi lo lắng cho cơ thể nhỏ bé của mình.
Cuối tuần trôi qua đã đủ khó khăn quá rồi, vậy còn thời gian làm việc chắc cũng không thể bị anh áp bức được.
Mặc dù, cô không ghét bất kỳ sự thân mật nào từ Giang Hoài Khiêm, thậm chí cô còn có hơi mê luyến.
Cô rất thích cái cảm giác chìm đắm mà anh mang lại cho mình.
Vào thời khắc đó, cô có tưởng tượng mình sẽ cùng anh chìm vào một thế giới khác.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn, mang lại cho cô một cảm giác chân thật hơn về mối quan hệ của cả hai.
Người đàn ông ấy là của cô, cũng chỉ thuộc về mình cô.
Giang Hoài Khiêm nhướng mày đầy ẩn ý, không tiếp tục hỏi ép cô nữa.
Hai người xuống xe ở bãi đậu xe dưới hầm, Nguyễn Khinh Họa nói với anh vài câu, rồi nhanh như chớp bỏ chạy trước.
Giang Hoài Khiêm mỉm cười nhìn theo bóng cô chạy đi, khóe môi hơi nhếch lên cười nhẹ.
Giờ cơm trưa, Nguyễn Khinh Họa hẹn Mạnh Dao xuống ăn cơm với nhau.
Cả hai tìm một vị trí góc trong quán cà phê ngồi xuống.
Mạnh Dao nhìn cô chằm chằm vài giây, trêu chọc: “Nhìn sắc khí này của cậu, vẫn còn ổn phết đấy nhỉ.”
Cô ấy chống cằm nói: “Được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương đúng là khác ghê ta.”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn nghẹn, tức giận trừng mắt liếc cô ấy một cái: “Ha?”
“Khi nào mới cho tớ gặp mặt cậu sinh viên kia đây?”
Mạnh Dao: “… Tha cho tớ đi.”
Nguyễn Khinh Họa cười.
“Không, tớ sẽ để cho cậu thoải mái trêu chọc, nhưng cậu cũng phải ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tớ.”
Mạnh Dao hừ nhẹ.
Cô ấy nhìn Nguyễn Khinh Họa, thấp giọng hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“?”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mi cười với Mạnh Dao, không nói nên lời.
“Cảm giác cái gì cơ?”
“Thì Giang Tổng đó.”
Mạnh Dao mỉm cười: “Vừa nhìn đã biết, cuối tuần vừa rồi cậu với Giang Tổng đã vượt rào rồi đúng không?”
Nguyễn Khinh Họa không phủ nhận.
Cô sờ sờ mặt, nghi ngờ hỏi: “Rõ tới vậy à?”
“Cũng không hẳn là rõ.” Mạnh Dao nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình, “Nhưng người bình thường cũng có thể nhìn ra được.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa lẳng lặng nhìn Mạnh Dao, không nói gì.
“Nước da hồng hào nhưng quầng thâm dưới mắt hơi nặng, vừa nhìn qua đã biết là cậu đã trải qua những ngày cuối tuần hạnh phúc nhưng cũng rất nhiều “đau khổ”.”
Mạnh Dao phân tích một cách rõ ràng.
Nguyễn Khinh Họa không còn cách nào để phản bác, bởi vì tất cả những gì cô ấy nói đều là sự thật.
Cuối tuần này cô rất hạnh phúc nhưng thống khổ, vui sướng lại dày vò.
Hai người lại ngồi nói chuyện thêm mấy câu, Nguyễn Khinh Họa đề nghị đi mua một chút cà phê với Mạnh Dao.
Cô cảm thấy rất buồn ngủ. Tối qua vốn đã nói không làm chuyện linh tinh, kết quả lúc hôn nhau, hai người đều có hơi cầm lòng không đặng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa khẽ xoa xoa nhẹ đôi mắt.
Cô suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa:【 Anh có muốn uống cà phê không? 】
Giang Hoài Khiêm nhìn thấy tin nhắn của cô là lúc vừa mới kết thúc xong công việc. Lưu Tuấn đã mang bữa trưa đến văn phòng cho anh.
Giang Hoài Khiêm mỉm cười:【 Uống, em ăn chưa? 】
Nguyễn Khinh Họa:【 Em ăn rồi. 】
Giang Hoài Khiêm:【 Lên lầu ăn thêm đi. 】
Nguyễn Khinh Họa:【 … Em chỉ có thể uống một tách cà phê với anh nữa thôi. 】
Cô thật sự không thể ăn thêm nổi nữa.
“Cậu mua ba ly cà phê nha.”
Nhắn tin với Giang Hoài Khiêm xong, Nguyễn Khinh Họa nhìn Mạnh Dao.
Mạnh Dao: “Tại sao tớ phải trả tiền cà phê cho Giang Tổng?”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, ghé dựa vào vai Mạnh Dao, hợp tình hợp tình nói: “Ái chà, vì anh ấy là bạn trai bạn thân cậu đó.”
Mạnh Dao: “…”
Mua cà phê xong cả hai cùng quay về.
“Thế cậu làm sao để lên trên đó?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô ấy một cái, “Xem thử xem thang máy có nhiều người không, nếu không thì đi thẳng lên, nếu có thì tớ leo thang bộ.”
Mạnh Dao bật cười, trêu đùa nói: “Hai người đã bao giờ nghĩ tới việc công khai chưa?”
Cô ấy nói: “Kiểu này lén lút quá, khi nào mới quang minh chính đại được đây?”
“Sang năm đi.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn mạnh Dao, “Sang năm tớ sẽ làm việc ở J&A, chờ tham gia xong cuộc thi Nhà thiết kế Quốc Tế, tớ sẽ tìm thời gian để công khai.”
“Còn phải đợi lâu như vậy hả?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
“Để tham gia cuộc thi, J&A phải tiến hành bầu chọn trong nội bộ. Tớ không muốn mọi người nghĩ tớ là bạn gái của Giang Hoài Khiêm nên cho tớ thông qua cuộc bầu chọn.”
Nơi làm việc rất thực tế, Nguyễn Khinh Họa cũng không có ý muốn dựa dẫm vào Giang Hoài Khiêm.
Tại thời điểm này, cô rất ổn. Nhưng cô không muốn tạo nên điều gì gây bất công với các nhà thiết kế khác, điều mà cô hy vọng chính là ở trong mắt các nhà thiết kế khác, cô chỉ là Nguyễn Khinh Họa, không phải là ai khác.
Cô không muốn họ bỏ phiếu và ủng hộ mình vì cô là bạn gái của Giang Hoài Khiêm.
Mạnh Dao biết cô lo lắng, “Cũng không tệ, dù sao cũng chỉ cần vài tháng nữa thôi.”
Cô ấy bật cười: “Vậy thì giờ hai người phải chịu khó lén lút thôi.”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừ.”
Cô cúi đầu cười cười, nhỏ giọng nói: “Lén lút cũng có cái hay của lén lút.”
Thỉnh thoảng, cô vẫn có thể nghe thấy không ít câu chuyện phiếm về Giang Hoài Khiêm.
Mạnh Dao nghẹn lại.
“Cậu vui là được rồi.”
Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.
__
Thật cẩn thận đến tới phòng của Giang Hoài Khiêm, các trợ lý cũng biết cô và biết thân phận của cô.
Chẳng qua trợ lý của Giang Hoài Khiêm rất biết giữ bí mật, sẽ không nói bậy ra ngoài.
Khi Nguyễn Khinh Họa bước vào, Giang Hoài Khiêm vẫn chưa động đũa.
Cô nhướng mày ngồi vào bên cạnh anh: “Sao anh không ăn?”
Giang Hoài Khiêm: “Đang chờ em.”
Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn, tò mò nói: “Lưu Tuấn cho anh ăn cơm hộp à?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa cười: “Em còn tưởng anh ấy sẽ đặt cho anh bữa ăn ở một khách sạn năm sao chứ.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, “Em lại đây ăn một chút không?”
“Không muốn đâu.”
Nguyễn Khinh Họa nhấp một ngụm cà phê: “Em ăn no rồi.”
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm không ép cô nữa.
Nguyễn Khinh Họa yên lặng ngồi cạnh anh, uống cà phê chờ anh dùng xong bữa.
Phòng làm việc yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng hai người nói chuyện, cực kỳ ấm áp.
Lưu Tuấn vốn định tiến vào, nhưng sau khi thấy cảnh này thì im lặng bước ra ngoài. Tốt hơn hết là không nên quấy rầy hai người họ.
Nguyễn Khinh Họa không ở lại lâu trong văn phòng của anh, chờ anh ăn xong thì lập tức chuồn đi.
Giang Hoài Khiêm đi vào phòng tắm rửa tay, lúc ra đã không thấy tăm hơi Nguyễn Khinh Họa đâu.
Nhìn văn phòng trống không, Giang Hoài Khiêm gửi cho cô một tin nhắn:【 Sao em đã đi rồi? 】
Nguyễn Khinh Họa:【 Về văn phòng nghỉ trưa, anh ăn cơm xong rồi mà. 】
Giang Hoài Khiêm:【? 】
Nguyễn Khinh Họa:【 Thật ra là em buồn ngủ quá. 】
Giang Hoài Khiêm:【 Ừm, anh lại tưởng em sợ anh làm gì em, nếu không phải thì tốt. 】
Nguyễn Khinh Họa:【. 】
Nói thật, cô sợ quá ấy chứ.
Cô luôn cảm thấy hai ngày nay Giang Hoài Khiêm hình như uống lộn thuốc, tràn đầy sinh lực.
Nguyễn Khinh Họa rút ra bài học, tuy đồng ý lăn lộn với anh, nhưng trước mắt chỉ vậy thôi, cô cũng sẽ không đồng ý lăn giường với anh trong giờ làm việc đâu.
Đương nhiên, nếu Giang Hoài Khiêm có ý tưởng này, cô đành phải xin lỗi anh rồi.