LÀM NŨNG - THỜI TINH THẢO

Sắp phải gặp mẹ chồng tương lai, nói không căng thẳng thì là giả.

Trước khi ra cửa, Nguyễn Khinh Hoạ đứng trước tủ quần áo một hồi lâu.

Cô nhìn Giang Hoài Khiêm, “Bộ này thế nào hả anh?”

Giang Hoài Khiêm: “Không tồi.”

Nguyễn Khinh Hoạ nhìn anh một cái, rồi lại quay qua nhìn bản thân mình trong gương, tự mình lẩm bẩm: “Em cảm thấy rất bình thường.”

Giang Hoài Khiêm: “……”

Nguyễn Khinh Hoạ tìm trong tủ quần áo một hồi, lại lấy một chiếc váy nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn ra so sánh.

Cô nhìn một lúc, có vẻ hai lòng: “Bộ này thì sao?”

Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười, anh dựa người vào bên cạnh tủ quần áo, hai tay khoanh trước ngực: “Cũng rất đẹp.”

Anh mang theo ý cười, nói: “Mẹ anh không để ý đến mấy thứ này đâu, em mặc gì bà ấy cũng đều sẽthích.”

Nguyễn Khinh Hoạ bĩu bĩu môi, khẽ lườm anh một cái: “Anh không hiểu được đâu, không phải là vấn đề thích hay không thích.”

Cô muốn lưu lại ấn tượng tốt với bố mẹ Giang Hoài Khiêm, đồng thời, cũng không muốn bọn họ xem nhẹ bản thân mình, cũng không muốn làm Giang Hoài Khiêm mất mặt.

Nếu như cô ăn mặc không phù hợp, thì xấu hổ lắm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tốt xấu gì Giang Hoài Khiêm cũng là người thừa kế của một tập đoàn lớn, nếu có một người bạn gái ăn mặc lôi thôi luộm thuộm, sẽ bị người ta cười chê mất.

Giang Hoài Khiêm không hề nghĩ ngợi nhiều như cô, anh thực sự cảm thấy Nguyễn Khinh Hoạ mặc gì cũng đều rất đẹp.

Tuy nhiên Nguyễn Khinh Hoạ muốn chọn, anh cũng có thể ở bên cạnh cho cô ý kiến.

Đến cuối cùng, Nguyễn Khinh Hoạ chọn một bộ đồ nhìn vô cùng nghiêm túc, lịch sự.

Dù có nhìn thế nào, cũng cảm thấy giống như ‘đứa trẻ ngoan’ vậy.

Một chiếc váy dài màu gạo trắng, khoác một chiếc áo cùng màu, nhìn vừa cá tính lại đầy khí chất. Cô sinh ra đã có ngoại hình, thế nào cũng rất xinh đẹp.

Trước khi xuất phát, Nguyễn Khinh Hoạ vô cùng hài lòng soi gương.

“Màu son này có sáng quá không anh?”

Giang Hoài Khiêm: “Không đâu.”

Anh dịu dàng nói: “Thực sự không có vấn đề gì cả, bây giờ chúng ta có thể đi được rồi.”

Nguyễn Khinh Hoạ vui vẻ: “Được, miễn cưỡng có thể.”

Cô nhắc anh: “Quà đâu anh, anh đã cầm chưa?”

Mặc dù một tháng gần đây rất bận rộn, nhưng Nguyễn Khinh Hoạ vẫn dành thời gian ra để chuẩn bị quà.

Cô làm một chiếc giày thật đẹp tặng cho Giản Thục Vân, độc nhất vô nhị.

Nguyễn Khinh Hoạ không có tài nghệ gì quá xuất sắc, chỉ có việc thiết kế giày là làm tốt.

Phụ nữ đều thích giày cao gót, Giản Thục Vân cũng vậy.

Mặc dù bà có nhiều giày cao gót đến độ đi không hết, cũng có những mẫu giày phiên bản có giới hạn, nhưng Nguyễn Khinh Hoạ cảm thấy, tự mình làm vẫn sẽ có ý nghĩa hơn, hy vọng bà sẽ thích.

Mà cha của Giang Hoài Khiêm – ông Giang Long, Nguyễn Khinh Hoạ cũng không biết nên tặng gì.

Cô hỏi cha Nguyễn thích cái gì, rồi kết hợp với lời Giang Hoài Khiêm từng nói, rồi cô nhờ cha Nguyễn gửi cho mình loại trà nổi tiếng vùng An Nam.

Không phải là món quà gì đắt giá, nhưng lại mang một nét đặc trưng riêng biệt.

Giang Hoài Khiêm đột nhiên không biết nói gì, nắm lấy tay cô: “Đều chuẩn bị đủ rồi, chỉ thiếu em nữa thôi.”

Nguyễn Khinh Hoạ nghe vậy, khoé môi cong lên, nhìn anh nói: “Ồ.”

“Vậy chúng ta đi thôi.”



Ngồi trên xe, Nguyễn Khinh Hoạ vẫn rất căng thẳng.

Cô một lúc lại chỉnh chỉnh tóc, một lúc lại sửa sửa váy, chẳng thể ngồi yên.”

“Nhà anh có nhiều người không?”

Giang Hoài Khiêm quay sang nhìn cô: “Yên tâm, các chú ruột tối nay mới trở lại, buổi trưa chỉ có nhà chúng ta.”

Nghe vậy, Nguyễn Khinh Hoạ liền thở phào.

Nhưng sau khi thở phào, cô lại có chút căng thẳng.

“Quyển Quyển thì sao?”

Cô tò mò: “Quyển Quyển có ở nhà không anh?”

Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Có, con bé đang ở nhà.”

Anh nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Thích Quyển Quyển như vậy sao?”

Nguyễn Khinh Hoạ cười: “Con bé rất đáng yêu mà.”

Cô rất thích trẻ con.

Giang Hoài Khiêm nắm lấy tay cô, không đáp lại.

Nguyễn Khinh Hoạ cong môi lên, đột nhiên có chút háo hức rồi. Thực ra trước đó cảm xúc hồi hộp và căng thẳng vẫn luôn đan xen. Háo hức chuyện đến gặp bố mẹ Giang Hoài Khiêm, nhưng cũng rất căng thẳng, sợ rằng bọn họ sẽ không thích mình.

Ôm tâm lý thấp thỏm suốt cả chặng đường, cuối cùng chiếc xe cũng đi vào Giang gia.

Nguyễn Khinh Hoạ nhìn ngôi nhà hào hoa ở bên ngoài ô cửa sổ xe, nhất thời không biết nên nói gì. 

Trước nhà họ Giang có một sân cỏ lớn, nếu như cô đoán không sai, nó là thuộc về nhà anh. Mà ngôi biệt thự trước mắt còn lớn hơn cả so với tưởng tượng của cô.

Nguyễn Khinh Hoạ nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy có chút giống lâu đài. Là một toà lâu đài xa hoa.

Xe của hai người dừng lại, bên trong lập tức có người bước ra.

Giang Hoài Khiêm bước xuống xe, đi qua mở cửa cho cô.

Anh rũ mắt nhìn cô, ôn nhu nói: “Đi thôi em.”

Nguyễn Khinh Hoạ đưa tay nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Em vẫn có chút căng thẳng.”

Giang Hoài Khiêm nắm chặt bàn tay cô, dịu dàng đáp: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Nguyễn Khinh Hoạ nhìn vào mắt anh, gật đầu: “Vâng.”

Không có gì đáng sợ cả.

Giang Hoài Khiêm bảo người cầm quà lên, sau đó dắt tay Nguyễn Khinh Hoạ bước vào nhà.

Vừa bước đến cửa, Giản Thục Vân đã đi ra.

“Giang Hoài Khiêm.”

Bà gọi một tiếng, đôi mắt dịu dàng nhìn qua Nguyễn Khinh Hoạ, giọng ôn nhu: “Đây là Khinh Hoạ đúng không?”

Cô ‘Vâng’ một tiếng, nở nụ cười: “Con chào dì.”

Giản Thục Vân vô cùng vui vẻ, cười nói: “Thật xinh đẹp, Giang Hoài Khiêm quả thực không có lừa dì.”

“……”

Anh dở khóc dở cười, “Mẹ, con từng lừa mẹ lúc nào vậy?”

Giản Thục Vân khẽ ‘hừ’, kéo tay Nguyễn Khinh Hoạ nói: “Đến đây ngồi đi con, đừng khách sáo, cứ coi như là nhà mình nha.”

Nguyễn Khinh Hoạ cảm nhận được ý tốt của bà, cười cười gật đầu đáp: “Vâng, con cảm ơn dì.”

Giản Thục Vân nhìn cô, càng nhìn càng hài lòng.

Bà nhỏ giọng nói: “Giang Hoài Khiêm ăn may rồi.”

Nguyễn Khinh Hoạ: “…..”

Cô nghe vậy, muốn bật cười.

Nói Giang Hoài Khiêm ăn may, nhưng cô cảm thấy là do cô may mắn.

Qua một lúc, ông Giang Long cũng bước xuống lầu.

Sau khi chào hỏi, cô trộm quan sát ông Giang Long.

Cô phát hiện, ông không có nghiêm khắc như trong tưởng tượng của cô, thậm chí còn khá ôn hoà.

Gia đình Giang Hoài Khiêm vô cùng hoà hợp, tình cảm của bố mẹ anh vô cùng tốt.

Một lúc sau, Giang Hoài Định và Ôn Thanh Thần đưa Quyển Quyển trở về.

Ôn Quyển Quyển vừa nhìn thấy Nguyễn Khinh Hoạ, lập tức cười thật tươi chạy qua.

“Thím nhỏ!”

Nguyễn Khinh Hoạ đứng ngay tại chỗ, không dám nhận.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giang Hoài Định bật cười, xoa xoa đầu Quyển Quyển, cười nhạo nói: “Quyển Quyển, con mau cổ vũ cho chú nhỏ con, để chị gái xinh đẹp này sớm trở thành thím nhỏ của con.”

Ôn Quyển Quyển chớp chớp mắt, mặt ngơ ngác: “Nhưng mà chú nhỏ nói, chị ấy chính là thím nhỏ, còn phải cố gắng thế nào ạ?”

Nguyễn Khinh Hoạ: “…….”

Giang Hoài Định nghẹn họng, vô cùng cạn lời với độ mặt dày của Giang Hoài Khiêm.

Anh liếc nhìn Giang Hoài Khiêm, hỏi: “Em dạy con gái anh như vậy sao?”

Giang Hoài Khiêm nhìn qua anh trai, sau đó nhìn về phía Ôn Thanh Thần: “Chị Thanh Thần nói Quyển Quyển là con gái anh khi nào vậy?”

Giang Hoài Định: “……”

Ôn Thanh Thần gật đầu: “Đúng vậy, tôi còn chưa thừa nhận.”

Giản Thục Vân cũng phối hợp, không hề đứng về phía con trai mình một giây phút nào.

Dù sao đối với bà mà nói, Ôn Quyển Quyển có nhận Giang Hoài Định làm bố hay không không quan trọng, nhận người bà nội này là được rồi.

Lần đầu tiên Nguyễn Khinh Hoạ được trải qua không khí gia đình như vậy, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.

Cô phát hiện, bố mẹ của Giang Hoài Khiêm không hề có chút cảm giác xa cách nào, không hề giống như hào môn trong tưởng tượng của cô. Bọn họ giống như những bậc trưởng bối bình thường, thậm chí còn hài hước, ân ái hơn những người khác.

Sau khi làm quen với người nhà Giang Hoài Khiêm, ba người đàn ông nhà họ Giang cùng đi vào nhà bếp.

Giản Thục Vân giải thích: “Bình thường sinh nhật của dì họ sẽ xuống bếp.”

Bà cười nói: “Chút nữa chúng ta phụ trách ăn là được.”

Ôn Thanh Thần hiển nhiên là biết điều này.

Cô ấy nhìn Nguyễn Khinh Hoạ, cười nói: “Bình thường Giang Hoài Khiêm có thường nấu nướng cho em không?”

“Cũng xem là nhiều ạ.”

Ôn Thanh Thần mang theo ý cười nhìn cô, dịu dàng nói: “Xem ra Hoài Khiêm cũng giống với bố Giang vậy, đều rất thương bà xã.”

Giản Thục Vân vỗ vỗ tay cô, giọng ôn nhu: “Nếu như nó ức hiếp con, con cứ nói với dì, dì thay con dạy dỗ nó.”

Nguyễn Khinh Hoạ cười đáp: “Dạ được ạ.”

Ba người phụ nữ ngồi ở một bên trò chuyện cùng nhau.

Ôn Quyển Quyển rất thích Nguyễn Khinh Hoạ, kéo cô cùng đi xem phim hoạt hình.

Ôn Thanh Thần và Giản Thục Vân nhìn nhau, bật cười.

Nói thực thì, Giản Thục Vân vô cùng hài lòng với Nguyễn Khinh Hoạ, nói đúng ra thì, bà tin tưởng mắt nhìn của Giang Hoài Khiêm.

Về việc chọn con dâu của nhà bọn họ, trước giờ chưa từng có quá nhiều yêu cầu. Nhà họ Giang không cần đến việc liên hôn để phát triển tập đoàn, cũng không có bất kì hạng mục nào cần đến việc liên hôn.

Nhà họ Giang là độc lập.

Giản Thục Vân đã dạy Giang Hoài Định và Giang Hoài Khiêm ngay từ khi họ còn nhỏ. Nhà bọn họ không có yêu cầu gì cả, chỉ cần yêu là được.

Cuộc đời mỗi người, có thể tìm được người mình thích đã không dễ dàng. Bản thân không có quyền quyết định bản thân mình được sinh ra trong hoàn cảnh nào, chỉ cần hoàn cảnh gia đình trong sạch, tính tình tốt, bọn họ cũng thích, vậy thì không có vấn đề gì cả.

Nguyễn Khinh Hoạ không hề biết Giản Thục Nhiên nghĩ gì, cô đang xem phim hoạt hình cùng Ôn Quyển Quyển.

Hai người cùng chơi một hồi, sự căng thẳng của cô cũng giảm đi rất nhiều.

Cô phát hiện gia đình Giang Hoài Khiêm vô cùng hoà hợp.

Cùng xem hoạt hình với Ôn Quyển Quyển xong, cô nhóc kéo tay cô nói: “Thím nhỏ, con đưa thím đi dạo nha.”

Nguyễn Khinh Hoạ cười: “Được thôi.”

Cô nói: “Con muốn đưa thím đi đâu nào?”

Ôn Quyển Quyển nhìn sang Ôn Thanh Thần: “Mẹ ơi, con nên đưa thím nhỏ đi đâu bây giờ ạ?”

Ôn Thanh Thần nghe vậy, dở khóc dở cười: “Con muốn đưa thím đi đâu cũng được, nhớ trở về ăn cơm là được.”

“Vâng ạ.”

Mắt Ôn Quyển Quyển sáng lên, nắm lấy tay Nguyễn Khinh Hoạ đung đưa: “Vậy thím nhỏ, chúng ta ra đằng sau nhà câu cá nha.”

Nguyễn Khinh Hoạ: “…….”

Phía sau biệt thự của Giang gia có một con sông nhỏ, thực sự có thể ở đó câu cá. Cô và Quyển Quyển đi qua đó, bên sông đã có sẵn một bộ dụng cụ câu cá rồi. Cô đoán rằng, có lẽ là do bố của Giang Hoài Khiêm thỉnh thoảng sẽ ra đây câu cá.

Ôn Quyển Quyển nhìn cô: “Thím nhỏ, thím có biết câu cá không?”

Cô ngồi xuống cùng cô nhóc, lắc lắc đầu: Thím không biết.”

Ôn Quyển Quyển thở dài: “Con cũng không biết.”

Nguyễn Khinh Hoạ bật cười, vuốt vuốt tóc cô bé: “Bạn nhỏ Quyển Quyển của chúng ta thích câu cá ư?”

“Con không thích lắm.”

Ôn Quyển Quyển nhỏ giọng nói: “Là ông nội rất thích.”

Nguyễn Khinh Hoạ ngạc nhiên nhìn cô nhóc.

Ôn Quyển Quyển ngồi lên thảm cỏ xanh, giọng nói rất đáng yêu: “Mỗi buổi sáng ông nội đều ra đây câu cá, con thấy ông một mình rất cô đơn, nên muốn ở đây cùng ông.”

Nhưng mà nhóc lại không biết câu, hơn nữa nhóc vẫn còn rất nhỏ.

Nguyễn Khinh Hoạ ngây ra, không ngờ rằng bạn nhỏ nhỏ tuổi này lại có thể nghĩ nhiều đến vậy.

Cô nhìn cần câu cá ở bên cạnh một hồi, dịu dàng nói: “Vậy sao Quyển Quyển không gọi bố ra câu cá cùng ông nội?”

Ôn Quyển Quyển chớp chớp mắt, nghiêm túc đáp: “Bố không cho con làm phiền bố ngủ.”

Nói đến đây, Ôn Quyển Quyển rất tức giận: “Bố còn không cho con vào phòng của bố mẹ nữa.”

“…..”

Nguyễn Khinh Hoạ cũng không biết tại sao chủ đề câu chuyện lại lệch sang hướng khác mất rồi.

Cô bối rối, có chút ngại nếu nói tiếp về chủ đề này.

Sau đó nghĩ ngợi, quay lại chủ đề: “Vậy Quyển Quyển đã nói với bố con chưa?”

Ôn Quyển Quyển lắc lắc đầu.

Cô nhóc nhắm chặt một ngón tay, nhỏ giọng nói: “Con thích thím nhỏ, nên chỉ nói cho mình thím biết thôi.”

Nguyễn Khinh Hoạ cười, khẽ véo má cô nhóc: “Sao con lại đáng yêu như vậy chứ.”

Ôn Quyển Quyển mắt to tròn: “Bởi vì con là Quyển Quyển mà.”

Nguyễn Khinh Hoạ bị cô bé chọc cười. Cô cảm thấy nhóc vô cùng đáng yêu, lại hiểu chuyện.

Hai người ngồi bên bờ một hồi, Nguyễn Khinh Hoạ còn cố gắng ngồi nghĩ xem câu cá bằng cách nào.

Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không biết phải làm sao.

Khi Giang Hoài Khiêm đi ra tìm bọn họ, một lớn một nhỏ đang ngồi bên bờ sông, nhìn có chút đáng thương.

Anh nhìn hai người: “Đang làm gì vậy?”

Ôn Quyển Quyển ngẩng đầu lên: “Chú nhỏ.”

“Ừm?”

Giang Hoài Khiêm kéo cô nhóc đứng dậy, xoa xoa đầu cô bé: “Con dẫn thím nhỏ ra ngoài làm gì vậy, không lạnh sao?”

Ôn Quyển Quyển chỉ chỉ, “Đã tháng năm rồi mà, con nóng lắm.”

Giang Hoài Khiêm nghẹn họng.

Nguyễn Khinh Hoạ bật cười, sau đó được anh kéo dậy. Chân của cô tê rồi, dựa vào người anh nói: “Chân em tê rồi.”

“……”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô: “Nghỉ thêm một chút nhé?”

Nguyễn Khinh Hoạ gật đầu.

Sau khi chân bớt tê, Giang Hoài Khiêm dẫn hai người về.

“Sắp ăn cơm rồi hả anh?”

Nguyễn Khinh Hoạ tò mò: “Em chẳng làm gì cả, có phải quá lười rồi hay không?”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày, nhìn Quyển Quyển: “Quyển Quyển, mẹ con có nấu cơm không?”

Ôn Quyển Quyển: “Không ạ.”

Nhóc được Giang Hoài Khiêm bế lên, đang nghịch tóc anh, được hỏi đến nhất định sẽ trả lời: “Mẹ con còn chẳng dậy sớm ăn sáng.”

Nguyễn Khinh Hoạ: “……”

Giang Hoài Khiêm cũng khẽ ‘khụ khụ’ một tiếng, không ngờ rằng Quyển Quyển sẽ trả lời như vậy.

Hai người nhìn nhau, Nguyễn Khinh Hoạ nắm lấy tay anh, không nhịn được cười.

Sau khi đưa cô nhóc vào nhà, Nguyễn Khinh Hoạ mới dựa lên vai anh cười, nhỏ giọng nói: “Có phải Quyển Quyển có chút sớm trưởng thành hay không?”

Giang Hoài Khiêm: “Đúng vậy.”

Bạn nhỏ Ôn Quyển Quyển độc lập, hiểu chuyện hơn những bạn cùng chăng lứa rất nhiều.

Còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất thấu đáo.

Nguyễn Khinh Hoạ nhìn Ôn Quyển Quyển đang chạy vào nhà, có chút ngưỡng mộ.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô một hồi, cười nói: “Đi vào thôi, sắp ăn cơm rồi.”

“Vâng.”

Cùng người nhà anh ăn cơm, bầu không khí rất hoà hợp.

Giang gia cũng không có những quy tắc kì lạ, lúc ăn cơm cũng có thể nói chuyện phiếm.

Tuy nhiên đa phần đều là Giản Thục Vân cùng Ôn Thanh Thần trò chuyện.

Nguyễn Khinh Hoạ được hỏi đến sẽ trả lời, bởi cô vẫn chưa quen thuộc lắm.

Nhưng hai người đều quan tâm đến cảm xúc của cô, nên thường hỏi han, không hề khiến cô cảm thấy lạc lõng.



Sau khi ăn cơm, Nguyễn Khinh Hoạ đang định dọn dẹp, lại bị Ôn Thanh Thần kéo lại.

“Để dì giúp việc làm đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút.”

Nguyễn Khinh Hoạ ngẩn người: “Vâng.”

Giản Thục Vân nhìn cô, sau đó nhìn qua Giang Hoài Khiêm: “Giang Hoài Khiêm con đem bạn gái lên phòng thăm quan đi.”

Bà nhìn Nguyễn Khinh Hoạ, cười nói: “Con lên lầu xem một chút.”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Em có muốn đi không?”

“Được ạ.”

Cô đáp: “Đi thôi anh.”

Hai người lên trên lầu.

Giang Hoài Khiêm nắm tay cô, hỏi: “Em còn căng thẳng không?”

“Không căng thẳng nữa rồi.” Nguyễn Khinh Hoạ nhìn anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Không khí trong gia đình anh thật tốt.”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, nói một câu: “Sau này đây cũng là nhà em.”

Nguyễn Khinh Hoạ khẽ ngây người, sau đó cong cong môi, nhìn anh: “Ồ.”

Giang Hoài Khiêm hỏi: “Ồ gì?”

Nguyễn Khinh Hoạ cười: “Không có gì cả, anh không sợ có chuyện ‘nhỡ đâu’ hay sao?”

“?”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Cái gì nhỡ đâu?”

Nguyễn Khinh Hoạ cười lắc đầu, ôm ôm anh: “Không có gì.”

Giang Hoài Khiêm thấy vậy, cũng không tiếp tục làm khó nữa. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đây không phải là nơi Giang Hoài Khiêm sống từ nhỏ. Bọn họ đã từng chuyển nhà, tuy nhiên đã giống ở đây được mười mấy năm rồi.

Nguyễn Khinh Hoạ cùng anh đi vào phòng.

Phòng của Giang Hoài Khiêm khá lớn, bên trong cũng có một phòng quần áo độc lập, đi về phía còn lại, còn có một thư phòng.

Phòng của anh khá đơn giản, cũng không có quá nhiều đồ đạc.

Nguyễn Khinh Hoạ đi một vòng, nhìn về một phía nào đó, “Đây là các giải thưởng anh giành được sao?”

Giang Hoài Khiêm nhìn qua: “Đúng vậy.”

“Em muốn xem không?”

Nguyễn Khinh Hoạ gật đầu, “Muốn!”

Giang Hoài Khiêm kéo cô qua, mở cho cô xem.

Đây là những giải thưởng từ nhỏ đến lớn, có những giải thưởng đoạt được trong những cuộc thi học sinh giỏi, còn có các giải thưởng liên quan đến thiết kế nữa.

Trước đó khi chuyển nhà, Giản Thục Vân cũng đem hết qua cho anh. Đây là những kí ức thuộc về anh.

Nguyễn Khinh Hoạ nhìn một hồi, cảm thấy rất thú vị.

Đột nhiên cô dừng lại, nhìn vào một chiếc cúp, cười: “Đây là gì vậy? Cuộc thi hát dành cho thiếu niên nhi đồng?”

Giang Hoài Khiêm: “…….”

Anh nhìn qua, bật cười: “Hình như là lúc học mẫu giáo.”

Nguyễn Khinh Hoạ bật cười, trong đầu tưởng tượng hình ảnh của anh hồi mẫu giáo, sau đó cảm thấy bản thân mình thật khó mà có thể tưởng tượng ra được bức tranh ấy.

Cô nhìn anh, “Em muốn xem ảnh hồi nhỏ của anh.”

Chung cư bây giờ Giang Hoài Khiêm ở không có những thứ này.

Giang Hoài Khiêm cũng không sợ để cô xem được, thấp giọng nói: “Anh đi hỏi mẹ xem, ở phòng anh không có.”

Nguyễn Khinh Hoạ: “Được.”

Ngay sau đó không lâu, Nguyễn Khinh Hoạ đã cầm những bức ảnh ấy đến tay. Cô ngắm nghía một hồi, sau đó không nhịn được mà bật cười.

“Em cười gì?”

Nguyễn Khinh Hoạ ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chỉ: “Hồi nhỏ anh khá ngầu đó.”

Giang Hoài Khiêm nhìn qua tấm ảnh đó, là bị Giản Thục Vân kéo qua chụp ảnh, anh bày ra bộ mặt không tình nguyện.

Anh cạn lời, xoa mi tâm, “Do mẹ bắt anh chụp.”

Anh không thích chụp ảnh, nhưng Giản Thục Vân lại rất thích chụp ảnh cho bọn họ.

Nguyễn Khinh Hoạ thích thú xem một hồi, rất nhập tâm. Thấy vậy, Giang Hoài Khiêm cũng kể từng câu chuyện trong những tấm ảnh ấy cho cô nghe.

Hai người ở trong phòng, không có ai làm phiền. Đến chiều khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, làm cho bầu không khí càng trở nên ấm áp hơn.

Ở đây, Nguyễn Khinh Hoạ cảm nhận được một tình yêu thật khác.



Thỉnh thoảng Giản Thục Vân cũng sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, vào buổi tối, sẽ có họ hàng của nhà họ Giang đến.

Giản Thục Vân kéo Nguyễn Khinh Hoạ đi giới thiệu với mọi người, gặp ai cũng khen ngợi tự hào.

Đi một vòng, mọi người ai cũng đều biết, Giang Hoài Khiêm có bạn gái rồi.

Đến lúc được nghỉ ngơi, Nguyễn Khinh Hoạ bị Giang Hoài Khiêm kéo sang một bên ngồi.

Anh nhìn cô, “Em đau chân?”

“Không có.”

Nguyễn Khinh Hoạ đem theo ý cười nhìn anh, chỉ chỉ nói, “Mẹ anh rất vui vẻ.”

Giang Hoài Khiêm ‘ừm’ một tiếng, nói, “Mẹ rất thích quà em tặng.’

Lúc này Nguyễn Khinh Hoạ mới chú ý đến, Giản Thục Vân đang đi đôi giày cao gót cô tặng.

Buổi chiều trong lúc hai người vẫn ở trên lầu, ở dưới đã được trang trí thành một buổi tiệc, những người tham dự trong buổi tối nay, đều ăn mặc trang điểm vô cùng tinh tế và xinh đẹp.

Nguyễn Khinh Hoạ thấy vậy, vô cùng vui vẻ.

“Dì thích là tốt rồi.”

Giang Hoài Khiêm nắm tay cô, hỏi, “Tối nay chúng ta ở lại đây, em thấy thế nào?”

Nguyễn Khinh Hoạ hơi ngây ra, nhìn anh: “Được ạ.”

Giang Hoài Khiêm nhìn xung quanh hội trường bữa tiệc, sau đó quay lại nói: “Anh đưa em ra ngoài đi dạo nhé?”

“Bây giờ ư?”

Giang Hoài Khiêm đáp: “Bây giờ ở đây không cần đến chúng ta nữa rồi, khi nào cắt bánh kem chúng ta quay lại là được.”

Mắt Nguyễn Khinh Hoạ sáng lên, không chút do dự đi theo anh.

Giang Hoài Khiêm cũng không đưa cô đi đâu xa cả, chỉ là đi dạo một vòng xung quanh.

Buổi tối mùa này, gió thổi rất dịu dàng, ra ngoài đi dạo vô cùng thoải mái.

Nguyễn Khinh Hoạ và Giang Hoài Khiêm mười ngón tay đan vào nhau, chầm chậm dạo bước.

Giang Hoài Khiêm lúc lúc lại nói cho cô nghe những nơi mà hồi nhỏ anh thường đến, những thứ mà anh thường chơi.

Hai người đi dạo về, đúng lúc Giản Thục Vân chuẩn bị cắt bánh kem sinh nhật.

Sau khi ước và thổi nến, Giản Thục Vân cắt một miếng bánh kem đưa cho Nguyễn Khinh Hoạ.

Nguyễn Khinh Hoạ được sủng mà kinh, ôm bà nói: “Con chúc dì sinh nhật vui vẻ.”

Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Nguyễn Khinh Hoạ cũng có chút mệt. Hai người trở về phòng, Giang Hoài Khiêm nhìn cô: “Chơi có vui không?”

Nguyễn Khinh Hoạ gật gật đầu, bò ra giường anh thủ thỉ: “Rất vui, nhưng bây giờ em mệt lắm.”’

Giang Hoài Khiêm cười: “Mẹ anh rất thích náo nhiệt.”

Nguyễn Khinh Hoạ gật đầu đồng ý, cô cũng cảm nhận ra được điều ấy.

Hai tay cô chống cằm, nhìn Giang Hoài Khiêm một hồi, đột nhiên nói: “Dì thật tốt.”

Giang Hoài Khiêm khẽ véo má cô, rồi khẽ hôn lên môi cô: “Ừm, vì vậy em định khi nào gả đến nhà anh vậy?”

“……”

Nguyễn Khinh Hoạ khẽ ngây người, liếc anh: “Anh còn chưa cầu hôn đã hỏi em vấn đề này rồi, anh không thấy mình quá đáng hay sao?”

Giang Hoài Khiêm kéo cô vào lòng, ngậm lấy môi cô, nói: “Chắc chắn sẽ cầu hôn.”

Chuyện như vậy, sao anh có thể quên được.

Nguyễn Khinh Hoạ cười cười, ôm anh.

Nụ hôn triền miên kéo dài một hồi, sau đó Giang Hoài Khiêm mới buông cô ra.

“Đi tắm chứ?”

“Vâng.” Nguyễn Khinh Hoạ nằm lười trên giường, “Em không muốn động đậy.”

Giang Hoài Khiêm ánh mắt sáng như ngọn đuốc nhìn cô, yết hầu khẽ cuộn: “Anh ôm em đi nhé?”

Hai người ở bên nhau cũng đã lâu như vậy, Nguyễn Khinh Hoạ không còn ngượng ngùng nữa rồi.

“Ừm.”

Cô ôm lấy cổ Giang Hoài Khiêm, nhắm mắt nói: “Được.”

Nghĩ đến việc tối qua đã dày vò cô rất lâu, lúc này, Giang Hoài Khiêm chỉ muốn có chút phúc lợi nhỏ.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là dịu dàng.



Sau khi gặp mặt bố mẹ Giang Hoài Khiêm, hòn đá nặng trĩu trong lòng Nguyễn Khinh Hoạ cuối cùng cũng buông xuống.

Hôm sau, hai người trở lại chung cư. Nguyễn Khinh Hoạ yên tâm bắt đầu đọc sách, chuẩn bị cho cuộc thi ở nước ngoài. Khi cô tập trung làm việc, Giang Hoài Khiêm sẽ không làm phiền cô.

Chớp mắt đã tới ngày ra nước ngoài. Giang Hoài Khiêm đột nhiên có việc gấp, không thể không giải quyết ngay, do vậy nhất thời không thể đi cùng bọn họ.

Vòng loại, bán kết, chung kết của cuộc thi cách nhau không xa. Trước khi đi, Nguyễn Khinh Hoạ còn muốn tìm Giang Hoài Khiêm để muốn một nụ hôn may mắn.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, đầu mũi khẽ chạm lên đầu mũi đối phương: “Cố lên, buổi chung kết anh sẽ đến.”

Nguyễn Khinh Hoạ cười: “Hy vọng em có thể đến được vòng chung kết.”

Giang Hoài Khiêm tin rằng nhất định cô có thể.

Thực tế chứng minh, Giang Hoài Khiêm không hề tin tưởng Nguyễn Khinh Hoạ một cách mù quàng. Qua vài ngày của cuộc thi, Nguyễn Khinh Hoạ thuận lợi đi đến vòng chung kết. Trước buổi chung kết, nhà thiết kế bọn họ bị giữ tại một phòng khách sạn riêng, không thể gặp mặt ai.

Sau khi đề bài được đưa ra, thí sinh sẽ ở tại trong chính căn phòng ấy thiết kế.

Sau khi nộp tác phẩm, Nguyễn Khinh Hoạ đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm. Cô ngây người nhìn tác phẩm của mình vài phút, sau đó mới đi ra khỏi phòng.

Cô đã cố gắng hết sức rồi, kết quả không còn quan trọng nữa.

Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã rơi vào một vòng ôm thật ấm áp.

Giang Hoài Khiêm đến rồi. Mấy ngày hôm nay Nguyễn Khinh Hoạ không ngủ ngon giấc, lúc này nhìn thấy anh, cũng chẳng nghĩ ngợi mà dựa vào người đàn ông của mình.

Giang Hoài Khiêm dịu dàng hôn lên khoé môi cô, giọng điệu trầm ấm, nói: “Vất vả rồi.”

Nguyễn Khinh Hoạ cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Em không có sức đi nữa rồi.”

Giang Hoài Khiêm cười: “Anh ôm em xuống?”

Các nhà thiết kế tham dự cuộc thi còn phải tập hợp một lần nữa. Nguyễn Khinh Hoạ lập tức từ chối: “Không cần.”

Cô lùi về phía sau vài bước, quay đầu nhìn ra ngoài: “Không có ai nhìn thấy đấy chứ?”

“Nhìn thấy cũng không sao cả.” Giang Hoài Khiêm nói: “Bọn họ không quen chúng ta.’

Ba nhà thiết kế của J&A, chỉ có Nguyễn Khinh Hoạ đi đến vòng chung kết.

Nguyễn Khinh Hoạ ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại. Nhất định vừa rồi sau khi thi xong cô ngớ ngẩn luôn rồi, cũng quên mất chuyện này.

Kết quả cuộc thi sẽ được công bố sau ba ngày, sau khi Nguyễn Khinh Hoạ cùng mọi người xuống dưới tập hợp trở lại, đã bị Giang Hoài Khiêm kéo về phòng.

Trước khi đến đây, anh đã đặt một phòng khách sạn. Hai người đã không gặp một khoảng thời gian rồi, Giang Hoài Khiêm cũng không hỏi cô về cuộc thi, chỉ muốn để cô nghỉ ngơi.

Nguyễn Khinh Hoạ cũng mệt rồi, nên không từ chối anh.

“Em muốn tắm một cái rồi đi ngủ.”

Giang Hoài Khiêm xoa xoa đầu cô: “Đi đi.”

Anh nói: “Anh ở đây mở một cuộc họp, xử lý chút việc.”

“Được.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Có Giang Hoài Khiêm ở đây, cô ngủ rất sâu, rất yên tâm.

Giấc ngủ này kéo dài thẳng đến ngày hôm sau.

Khi Nguyễn Khinh Hoạ tỉnh dậy, một chiếc hành lý lớn đã được đặt ở bên cạnh.

Cô ngạc nhiên, nhìn Giang Hoài Khiêm đang thu dọn đồ đạc, có chút bất ngờ: “Anh phải đi rồi sao?”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô: “Là chúng ta.”

Nguyễn Khinh Hoạ ngẩn người: “Hả?”

Giang Hoài Khiêm kéo cô qua hôn một cái, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị về trường chúng ta, xem mặt trời mọc, em có muốn đi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi