LÀM NŨNG - THỜI TINH THẢO

Edit: NU

Beta: Đá bào

Ngay lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của Nguyễn Khinh Họa là không để cho Giang Hoài Khiêm nhắc lại chuyện trước đây. 

Chuyện xưa kia chính cô cũng đã quên mất, cô làm sao có thể để anh nhớ lại mà tìm cô tính sổ chứ.

Hai người ở trong phòng thân mật, cùng nằm trên chiếc giường nhỏ. Giang Hoài Khiêm bị cô cắn mấy lần, không nhịn được cười ra tiếng.

“ Có chuyện gì với em vậy?.” Anh trả đũa nói:” Cứ như vậy thật là lo lắng.” 

Nguyễn Khinh Họa:”…”

Cô ngước mắt lên, hờn dỗi liếc anh một cái: “Không hôn.”

Giang Hoài Khiêm bật cười, đem người ôm vào trong lòng, nghiêm túc nói: “ Quả thật không thể hôn nữa.” 

Nếu cứ tiếp tục, anh sợ mình có thể bị đuổi ra khỏi nhà cô.

Nguyễn Khinh Họa cùng Giang Hoài Khiêm ở bên nhau cũng đã được một thời gian dài, có đôi khi anh có thể hiểu được những câu nói khó hiểu không đầu không đuôi của cô. 

Cô dừng lại, gương mặt đỏ hồng, cuộn tròn trong vòng tay anh: “ Anh không sao chứ?”

Giang Hoài khiêm đem cô ép vào trong lồ ng ngực, cọ cọ vào tóc cô: “Ừm…không tốt lắm.”

Nguyễn Khinh Họa nắm lấy bả vai anh, dở khóc dở cười nói:” Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”

Giang Hoài khiêm mỉm cười, hôn lên môi cô: “ Cũng may là không sao, chỉ là hơi chóng mặt thôi.”

Bố Nguyễn tửu lượng tốt hơn so với Giang Hoài Khiêm. Đúng như dự đoán, hai người đã uống rất nhiều. Tuy tửu lượng của anh cũng không tồi, nhưng rượu này rất ít khi uống, có chút không chịu nổi. 

Nguyễn Khinh Họa quan sát, đưa tay sờ sờ trán của anh: “Anh muốn ngủ một lát không?” 

Giang Hoài Khiêm “Ừm” một tiếng, cúi đầu nhìn cô, “Em ngủ cùng anh sao?” 

Nguyễn Khinh Họa gật đầu. “Ừm.” Giang Hoài Khiêm mỉm cười, sờ sờ môi của cô, mơ hồ nói: “Vậy anh ngủ đây.”

“…” 

Nguyễn Khinh Họa không nói gì thêm, ghé vào trong lồ ng ngưc anh nhắm mắt lại: “Bố em có dễ hòa thuận không.” 

“Ừ.” Giang Hoài Khiêm tán đồng. Anh đưa tay lên, xoa nhẹ tóc cô, đột nhiên nói: “Còn lâu quá.” 

Nguyễn Khinh Họa không kịp phản ứng, thuận miệng hỏi: “Cái gì lâu?” 

“Kết hôn”. 

Giang Hoài Khiêm không kiên nhẫn chờ đợi nổi nữa, muốn nhanh nhanh biến cô thành bà Giang.

Nguyễn Khinh Họa bật cười, vùi đầu vào cổ anh đáp: “Thời gian tới sẽ nhanh thôi.”

Tuy rằng Giang Hoài Khiêm đồng ý, nhưng anh vẫn cảm thấy rất chậm. 

Buổi chiều, nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Hai người nằm ôm nhau, hình ảnh thật ấm áp và đẹp đẽ. Rõ ràng là Giang Hoài Khiêm định đi ngủ, nhưng cuối cùng, Nguyễn Khinh Họa mới là người ngủ trước. 

Giang Hoài Khiêm liếc nhìn người trong lòng mình, cong khóe môi, ôm lấy cô đi vào giấc ngủ. 

……

Khi Nguyễn Khinh Họa tỉnh dậy, trong phòng đã không còn ai. Cô ngẩn người trong chốc lát, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên ngoài. Là của Giang Hoài Khiêm và bố cô.  

Nguyễn Khinh Họa xoa xoa đôi mắt đau nhức, cầm điện thoại ở một bên gửi tin nhắn cho anh: [Anh đang làm gì vậy? 】

Giang Hoài Khiêm không trả lời ngay lập tức.

Nguyễn Khinh Họa tiếp tục gửi tin thứ hai: [Anh cùng bố làm gì đó? ] 



Nhắn xong, Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, Giang Hoài Khiêm không có trả lời. Cô cũng không tức giận, quay lại xem tin nhắn của người khác. 

Mạnh Dao cũng biết Giang Hoài Khiêm cùng cô về nhà, đương nhiên cô ấy sẽ rất tò mò. 

Mạnh Dao: [ Sao? Phụ huynh của cậu thấy thế nào? ] 

Mạnh Dao: [Bác không làm khó dễ Giang Tổng chứ hả? ] 

Nguyễn Khinh Họa cười: [Không có. ] 

Mạnh Dao: [ Vẫn thuận lợi sao? ] 

Nguyễn Khinh Họa: [Mọi chuyện còn rất thuận lợi, bây giờ hai người đó đang nói chuyện trong phòng khách, còn tớ đang trong phòng ngủ. ] 

Mạnh Dao: [. ]

Cô đang trò chuyện với Mạnh Dao, cửa phòng bỗng bị đẩy ra. Nguyễn Khinh Họa nhướng mắt nhìn người vừa xuất hiện ở cửa. 

“Tại sao anh không trả lời em.” Cô ủy khuất lên án anh.

Giang Hoài Khiêm cười nhìn cô, “Em vừa mới dậy à?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu. 

Giang Hoài Khiêm đưa tay lên, vuốt mấy lọn tóc rối cho cô, nói: “Anh vừa nói chuyện với bố em về cửa tiệm của ông ấy, nên không để ý đến điện thoại.” 

Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn anh, “Cửa tiệm có chuyện gì sao? 

“Ừm…” Giang Hoài Khiêm nghĩ, lời thì ít mà ý thì nhiều: “Về giày.” 

Bố Nguyễn của cô vẫn giữ sự theo đuổi của riêng mình đối với giày. Vừa lúc Giang Hoài Khiêm cũng hiểu được điều đó, hai người tự nhiên như vậy có thể cùng nhau trò chuyện. 

Nguyễn Khinh Họa ngồi yên, đại khái đã hiểu vấn đề. 

Cô bật cười, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đời này ông chỉ có hứng thú với điều này thôi.” 

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Vậy còn em?”

Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, đôi mắt sáng ngời nói: “Em thì khác, em hứng thú với nhiều thứ lắm. ”

Hơn nữa, cô và bố Nguyễn tính cách có chút khác biệt. Trên thực tế, ở một mức độ nào đó, tính tình Nguyễn Khinh Họa có điểm giống với Phùng Xảo Lan. 

Chẳng qua không phải là hoàn toàn giống.

Giang Hoài Khiêm bóp má cô, nhỏ giọng hỏi: “Em tỉnh chưa?” 

“Rồi.” Nguyễn Khinh Họa nhìn ra ngoài, hưng phấn nói: “Anh có thể đưa em ra ngoài đi dạo một chút không?” 

Giang Hoài Khiêm: “Được.” 



Cùng bố nói chuyện xong, Nguyễn Khinh Họa liền kéo Giang Hoài khiêm ra ngoài. 

Nam An không lớn, cũng không có tàu điện ngầm, chỉ có xe buýt đưa đón qua lại. 

Nguyễn Khinh Họa lôi kéo Giang Hoài Khiêm lên xe buýt, nhướng mày nhìn anh, “Anh đã từng đi xe buýt chưa?”

Hai người ngồi xuống hàng ghế sau còn trống của chiếc xe buýt, dãy này thường ít người hơn. Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái: “Đã từng.” 

Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc: “Thật sao?” 

“Ừ.” Giang Hoài Khiêm cứng miệng, “Anh không giống như người hay sử dụng xe công cộng sao?” 

Nguyễn Khinh Họa chớp mắt: “ Anh trước khi ra cửa, không phải đều có tài xế đưa đón hay sao?”

Những người như Giang Hoài Khiêm, cho dù là đi đến đâu, chỉ cần một chiếc điện thoại, nhất định sẽ bố trí tài xế đến. Xe buýt đông đúc lại chen chúc nhau, không giống như là phương tiện anh sẽ chịu ngồi. 

Giang Hoài Khiêm “Ừ” một tiếng. Anh nắm chặt tay của cô, đan mười ngón tay vào nhau: “Nhưng hồi cao trung anh có ngồi qua.” 

Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, rõ ràng là có hứng thú: “Với bạn học?

“Ừ”

”“ Bạn học nữ? ”

Giang Hoài Khiêm giơ tay búng trán cô:“ Em nghĩ gì vậy, không phải là bạn học nữ. ”

Anh nói,“ Anh cùng đám Chu Nghiêu ra ngoài chơi, có ngồi qua một lần.

Nói đến đây, Giang Hoài Khiêm lại lần nữa lôi chuyện cũ ra với cô:” Em đi xe buýt, thường xuyên có bạn học nam đi cùng? 

Nguyễn Khinh Họa trợn tròn mắt, vẻ mặt vô tội nói: “Anh đừng đổ oan cho em.” 

Cô giải thích: “Đây là vùng quê nhỏ, chỉ có vài chuyến xe buýt. Tuyến đến trường nhất định sẽ gặp được bạn học, cũng không phải là tụi em cố ý hẹn trước.”

Giang Hoài Khiêm hơi nhướng mày, vẻ mặt như là để xem cô biện hộ như thế nào. 

Nguyễn Khinh Họa nhấp môi, ánh mắt chân thành nhìn anh,” Thật mà, em không có nói dối anh. ” 

Giang Hoài Khiêm mỉm cười, nhìn thấy cô chột dạ, miễn cưỡng nói: “Tạm thời tin em.”

Nguyễn Khinh Họa: “…” 

Cô dựa vào vai Giang Hoài Khiêm, nhỏ giọng nói: “Em sẽ đưa anh đến trường trung học của em tham quan.”

Tuyến xe buýt này tình cờ đi qua đó. Trường cấp ba của cô cách nhà không xa, qua mười cái trạm là tới. 

Lúc hai người xuống xe, trong trường không có một bóng người.

Hôm nay là cuối tuần, cho nên khu vực phụ cận trường học cũng trở nên rất vắng vẻ.

Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn cổng trường, sau đó quay đầu nhìn Giang Hoài Khiêm: “Có phải là nhìn mộc mạc lắm không? “

Trên đó chỉ viết một bảng tên Trường trung học cơ sở số 1 Nam An. 

Giang Hoài Khiêm cười:” Khá tốt.”

Anh nắm chặt tay cô: “Có thể vào được không?” 

“”Chắc là có thể”. Nguyễn Khinh Họa nói: “Nhưng cũng lâu rồi em không trở về trường, để em dẫn anh đi xem thử xem.”

Trước trường của cô có một con đường rất rộng rãi, hai bên đường đều là cây bạch quả.

Nguyễn Khinh Họa nói cho Giang Hoài Khiêm biết một vài thông tin: “Rất nhiều người đến Nam An du lịch, nhất định sẽ đi xem cây bạch quả, nhưng hàng cây bạch quả trước cổng trường em là đẹp nhất. “

Về điểm này, Giang Hoài Khiêm hoàn toàn đồng ý.

Lá bạch quả tuy chưa vàng nhưng trông xanh um tươi tốt, tin rằng khi đến mùa thu, cảnh sắc sẽ rất tuyệt vời.

“Vậy thì đợi tới mùa thu, chúng ta lại trở về.”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, rồi ngay lập tức đồng ý, “Được, đến lúc đó em sẽ cho anh thấy sự đặc sắc của Nam An.”

Giang Hoài Khiêm:” Ừ. “

Trường trung học của Nguyễn Khinh Họa là một trường trung học cơ sở cũ rất bình thường. Tuy nhiên, trình độ giảng dạy lại cao, là môi trường tốt nhất ở Nam An. 

Nguyễn Khinh Họa nói chuyện với bảo vệ ở cổng trường, sau khi đăng ký thì dắt anh vào bên trong để đi dạo. Cô chỉ cho anh từng nơi mình đi qua, các lớp học mà cô đã từng học.

Nói đến chủ đề hoạt động mỗi ngày sau buổi chiều tan học, Giang Hoài khiêm nâng mắt:” Em thích xem bạn học chơi bóng à?”

Lang thang xung quanh, hai người đi một vòng đến sân bóng rổ. Lúc này cuối tuần, trên sân bóng rổ vẫn còn có vài học sinh. 

Nguyễn Khinh Họa liếc mắt nhìn anh, “Thỉnh thoảng em bị bạn cùng lớp kéo qua xem.”

Cô không hứng thú lắm với mấy chuyện này, nhưng học sinh trung học nào cũng đều sẽ tham dự một chút.

Giang Hoài Khiêm nhìn theo ánh mắt của cô, gật đầu:” Ừ. 

Nguyễn Khinh Họa: “ Anh thấy sao?”

Cô quơ quơ cánh tay Giang Hoài Khiêm, buồn cười hỏi: “Hiện giờ có còn muốn tính sổ với em nữa không?”

Cô nhỏ giọng nói “Em cũng không tin thời cao trung anh chưa bao giờ ngắm một bạn nữ xinh đẹp ở trường.” 

“…”

Giang Hoài Khiêm: “Thật sự là không có.”

Nguyễn Khinh Họa nghẹn nghẹn mà liếc anh một cái: “Em không tin.”

Giang Hoài Khiêm nhéo má cô, ngước mắt lên: “Vậy, làm sao em mới chịu tin?” 

Nguyễn Khinh Họa đối diện với anh một hồi lâu, tự giễu cười một tiếng: “Em không biết.”

Cô chủ động ôm Giang Hoài Khiêm, nhẹ giọng nói: “Em dẫn anh ra ngoài ăn gì đó nhé? “

Giang Hoài Khiêm gật đầu. Sau khi ra ngoài trường, Nguyễn Khinh Họa dẫn anh đến phố ăn vặt bên cạnh. Nghĩ đến buổi tối còn phải về nhà ăn cơm, hai người cũng không ăn quá nhiều, chỉ đi vài quán đồ ăn vặt đặc sắc mà Nguyễn Khinh Họa đã từng đến. 

Hai người họ như những cặp đôi bình thường tay trong tay đi dạo phố, trải qua những ngày thật ấm áp và ngọt ngào. 

Buổi tối về nhà. Giang Hoài Khiêm lại cùng bố Nguyễn ăn thêm một bữa nữa.



Sau khi trở về từ Nam An, Nguyễn Khinh Họa dồn hết tâm sức để làm việc, thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã đến ngày Quốc khánh.

Ngày Quốc khánh, hai nhà lên kế hoạch gặp mặt, bàn chuyện tổ chức đám cưới. 

Đối với địa điểm tổ chức hôn lễ, quả thực Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoaài Khiêm cũng chưa có ý tưởng gì lớn.

Nam Thành rất ổn, nhưng ở nước ngoài cũng tốt.

Cuối cùng, Giang Hoài Khiêm quyết định tổ chức hôn lễ ở Anh. Đó là nơi mà họ gặp nhau. Năm đó cả hai không có kết quả, nên lần này anh muốn vẽ nên một cái kết thật viên mãn cho chuyện tình của họ.

Sau khi chọn được địa điểm, những việc khác cũng dễ dàng xử lý.

Giản Thục Vân khuyên bảo Nguyễn Khinh Họa yên tâm đi làm, mọi chuyện khác cứ giao cho bà xử lý. 

Nguyễn Khinh Họa quả thực cũng không muốn vội vàng chuẩn bị các thứ cho hôn lễ, nên cô cứ để cho bà làm theo ý mình. Thỉnh thoảng, Giản Thục Vân sẽ hỏi ý kiến ​​và quan điểm của cô.

Lễ Giáng Sinh năm nay rơi đúng vào ngày đi làm bình thường. Giang Hoài Khiêm và Nguyễn Khinh Họa sớm đã hẹn cùng nhau đi lãnh chứng vào ngày này. Sau khi đến cục dân chính, moi thủ tục đều được làm rất thuận lợi.

Từ cửa Cục dân chính đi ra, Nguyễn Khinh Họa nhìn hình mình trong cuốn sổ hồng, quay sang người đang đứng bên cạnh.

Giang Hoài Khiêm rũ mắt, nhìn cô.

“Bà Giang”.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Nguyễn Khinh Họa cười, chủ động hôn lên môi anh, cười nói: “Về nhà ăn lẩu đi.” 

Giang Hoài Khiêm cười nhẹ:” Được. “

Hai người vừa nhận được giấy chứng nhận, bữa cơm đầu tiên tất nhiên là phải về nhà ăn cơm.

Trước đây Giản Thục Vân nghe Nguyễn Khinh Họa kể về cơ duyên của hai người vào dịp lễ Giáng Sinh, bà bèn đặc biệt yêu cầu dì giúp việc làm một món lẩu tại nhà để ăn mừng hai người bọn họ.

Sau khi lãnh xong giấy chứng nhận kết hôn, Giang Hoài Khiêm trở lại công ty và làm việc cho đến hết ngày.

Tan tầm trở về nhà họ Giang, trước tiên Giản Thục Vân cầm lấy hai tờ giấy đăng ký kết hôn, xem xét rồi xác nhận. Giang Hoài Khiêm thật sự đã có gia đình, cuối cùng bà cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giang Hoài Khiêm thấy bà như vậy, dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ làm thế giống như là con trai mẹ không có ai muốn lấy vậy. “

Giản Thục Vân liếc anh một cái: “Không phải là giống, mà là mẹ thật sự nghĩ như vậy. “

Giang Hoài Khiêm:” … “

Nguyễn Khinh Họa ở bên cạnh cười, khóe môi cong lên. 

Giản Thục Vân nhìn Nguyễn Khinh Họa, ra hiệu:” Khinh Họa, con qua kia xem một chút đi. ” 

Bà chỉ tay: “Giang Hoài Khiêm cùng bố nó phụ mẹ trang trí cây thông Noel. Con đến đó chọn quà đi, nếu con không qua, Quyển Quyển sẽ đem tất cả quà về phòng của nó đó.”

Hơn nửa năm trôi qua, Quyển Quyển lại lớn lên không ít.

Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: “Dạ, cháu cám ơn … ” Dưới cái nhìn chăm chú của Giản Thục Vân, cô sửa lời:” Cảm ơn mẹ. “

Nghe vậy, Giản Thục Vân mới cảm thấy mỹ mãn: “Mau đi đi. “

Ăn tối xong, hai người trở về căn hộ của mình, lúc rời đi, Nguyễn Khinh Họa nhận được rất nhiều quà từ nhà họ Giang, trên tay còn cầm mấy cái phong bao lì xì đỏ. 

Ngồi trong xe, cô siết chặt: “Cái gì thế này?”

Giang Hoài Khiêm nhướng mi:” Em mở ra xem thử. ” 

Nguyễn Khinh Họa mở phong bao thứ nhất ra, chính là hai thanh chìa khóa. 

Cô nhìn Giang Hoài Khiêm.

Giang Hoài Khiêm liếc nhìn qua một cái rồi cười nói: “Bố cho hai chúng ta, chắc là nhà và xe.” 

Nguyễn Khinh Họa nhìn kỹ lại chỉ có thể nhận ra nhãn hiệu xe qua chìa khóa, là Bentley, dòng xe mà cô thích nhất.

Giang Hoài Khiêm vừa nhìn là biết, cười hỏi: “Thích không?” 

“Chắc là nó… rất đắt tiền đúng không?” 

“Hửm?” Giang Hoài Khiêm lắc đầu: “Không đắt, cho em thì em cứ nhận lấy.” 

Nguyễn Khinh Họa không nói gì. Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Nhìn xem mẹ cho em cái gì.”

Nguyễn Khinh Họa ừm một tiếng, vừa mở phong bì ra, cô không khỏi bật cười. 

Giản Thục Vân quả là đại gia giàu có, bà nhét ngân phiếu vào trong phong bì đỏ rồi viết một câu cho cô, nói là quà kết hôn bà để trong căn hộ ông Giang Long tặng, rảnh rỗi có thể cùng Giang Hoài Khiêm đến xem.”

Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười: “Anh biết căn hộ bên đó mẹ chuẩn bị quà gì sao? 

Giang Hoài Khiêm lắc đầu:” Anh không biết.”

Nguyễn Khinh Họa bật cười, nhìn anh hỏi: “Ba mẹ anh tặng cho em một món quà đắt tiền như vậy, anh không sợ em ôm tiền bỏ trốn sao?”

Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, cười hỏi: “Em bỏ trốn được hả? ” 

Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nhìn anh, trầm mặc nói: “Quả thật có hơi tiếc. “

So với những đồ vật ngoài thân như thế này, đối với cô mà nói Giang Hoài Khiêm mới là người quan trọng nhất. Về điểm này, trong lòng cả hai người đều biết rõ. 

Cả hai nhìn nhau mỉm cười. 

Giang Hoài Khiêm thấy thời gian vẫn còn sớm, thấp giọng hỏi “Em muốn qua xem phòng tân hôn không?”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra: “Được, anh biết nó ở đâu sao?” 

Giang Hoài Khiêm: “Ừm, họ có hỏi qua anh. “

Nguyễn Khinh Họa: “…” 

Quà ông Giang Long tặng cho Nguyễn Khinh Họa là một căn biệt thự hướng ra mặt hồ. 

Biệt thự nằm ở rìa khu trung tâm thành phố, là nơi yên tĩnh so với sự ồn ào náo nhiệt của trung tâm. Biệt thự nhỏ ba tầng, không tính là quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ. Quan trọng hơn, căn biệt thự này là một thiết kế hiếm hoi được các chủ đầu tư tại đây thực hiện, ngay khi mở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy hồ nước lung linh và phong cảnh vô cùng xinh đẹp. 

Quan trọng hơn là nơi này không biết đã được trang trí từ bao giờ. Phong cách thiết kế bên trong đều là phong cách yêu thích của Nguyễn Khinh Họa. 

Cô nhìn Giang Hoài Khiêm, kinh ngạc nói: “Nơi này đã được chuẩn bị từ sớm rồi sao?” 

Giang Hoài Khiêm gật đầu:” Ừ. “

Anh nói:” Sau khi đưa em về nhà ra mắt không lâu, bọn họ liền lập tức chuẩn bị. “

Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, cười hỏi: “Họ không sợ phí công chuẩn bị sao? Lỡ chúng ta chia tay thì làm thế nào?”

Giang Hoài Khiêm không thích nghe lời này một xíu nào, cúi đầu cắn môi cô:” Sự thật đã chứng minh, chúng ta sẽ không chia tay, chỉ có thể kết hôn. ” 

Nguyễn Khinh Họa bội phục sự tự tin của anh. 

Trong phòng có một món quà cưới mà Giản Thục Vân đã chuẩn bị cho cô, Nguyễn Khinh Họa vừa mở ra xem, liền thấy một vài bộ trang sức.

Giang Hoài Khiêm xem qua, anh có hơi ngạc nhiên: ” Cái này … Nếu anh nhớ không lầm, thì mẹ đã đích thân đến buổi đấu giá và lấy nó. “

Trị giá lên tới hơn 100 triệu nhân dân tệ. 

Giản Thục Vân thực sự rất yêu quý Nguyễn Khinh Họa. Bằng không, bà ấy sẽ không sẵn lòng lấy bộ sưu tập của mình ra để tặng cho cô. 

Dạo một vòng quanh nhà, Nguyễn Khinh Họa trông rất hài lòng. Khi rời đi, cô lại có chút lưu luyến không rời.

Nếu không phải cái gì cũng chưa chuẩn bị, cô còn muốn ở đó một đêm. 

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, nhắc nhở: “Formaldehyde còn hơi nặng mùi.”

* Formaldehyde: là chất đặc biệt có trong keo dán, sơn, các sản phẩm gỗ công nghiệp nhất là với những căn nhà mới xây xong, các đồ vật còn mới nên mùi nó rất mạnh. Nó có mùi hăng, khi hít phải quá nhiều có thể ảnh hưởng tới sức khoẻ.

Nguyễn Khinh Họa: “…” 

Ồ, cô quên mất cái này.

Nhà mới sửa sang trang hoàng không lâu, đồ đạc cũng chuyển về cách đây nửa tháng, mùi quả thực có chút nặng.

Cả hai trở về chung cư. Sau khi về nhà, Nguyễn Khinh Họa bắt đầu mở các hộp quà từ nhà họ Giang, cô đang chuẩn bị mở đồ, Giang Hoài Khiêm đột nhiên đưa cho cô một đống tài liệu, Nguyễn Khinh Họa thắc mắc nhìn anh “Đây là cái gì? “

“Giấy chuyển nhượng cổ phần.”

Nguyễn Khinh Họa: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi