LÀM NŨNG - THỜI TINH THẢO

Editor: Yang

Beta: Đá bào

Trong xe yên tĩnh.

Không biết vì sao hình như Mạnh Dao mơ hồ nhìn thấy tài xế đang cười nhưng khi cô nhìn kĩ lại phát hiện dường như chỉ là ảo giác thôi.

Lời nói của Lục Cảnh Chu như dán sát ngay bên tai cô, rất nhẹ rất thấp, không lắng nghe thì hoàn toàn không nghe được.

Cô nhếch khóe môi, không biết nên đáp lại cậu như thế nào.

Mạnh Dao phát hiện, cô là chị mà lại không có chỗ nào bằng một cậu nhóc sinh viên, điều này tuyệt đối không được.

Nghĩ đến đây, Mạnh Dao nhìn cậu, mặt không đổi sắc nói: “Tạm thời không nói cho cậu biết.”

Lục Cảnh Chu: “….”

Cậu không ngờ Mạnh Dao lại ngây thơ như vậy.

Hai người liếc nhìn nhau, đáy mắt trào dâng cảm xúc khó có thể giải thích.

Mạnh Dao nhìn gần mới phát hiện ra đôi mắt của Lục Cảnh Chu rất đẹp, có chút đào hoa nhưng không phải là một cặp mắt đào hoa thuần túy. Hình dạng đôi mắt cậu rất đẹp, đồng tử đen sáng ngời, tựa như câu lấy hồn người.

Cô hơi dừng lại, chớp mắt né tránh, yên lặng dời mắt đi.

Không thể nhìn nữa.

Lại nhìn nữa thì cô nghi ngờ mình sẽ chìm đắm trong đấy mất thôi.

Lục Cảnh Chu thấy cô nhìn đi nơi khác, trong con ngươi hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Cậu cũng giống Mạnh Dao, cũng rất bất ngờ. Cậu vẫn luôn cảm thấy Mạnh Dao giông một hình ảnh chị đại nhưng khi tiếp xúc với cô thì phát hiện, là một em gái mềm mại.

Lại còn là kiểu ‘em gái’ thỉnh thoảng thẹn thùng đỏ mặt.

Suy xét đến các phương diện khác, Lục Cảnh Chu dẫn Mạnh Dao đến một con phố ăn vặt gần đó.

Bên này có nhiều lựa chọn, cậu và Mạnh Dao chơi không ít các trò chơi, biết cô không phải là người theo đuổi những loại đồ ăn cao cấp, so ra mà nói, cô thích những quán ăn ven đường này hơn.

Hai người đi đến một quán ven đường ngồi xuống, Lục Cảnh Chu nhìn cô, vô cùng săn sóc hỏi: “Có lạnh không?”

“Không lạnh.” Mạnh Dao trả lời: “Cậu ăn tối chưa?”

Lục Cảnh Chu: “Tôi ăn rồi, còn chị thì sao?”

Mạnh Dao: “Ừ” một tiếng “Đã ăn một ít trong quán bar rồi.”

Lục Cảnh Chu nhíu mày, thuận miệng nói: “Lúc nãy là bạn chị à?”

“Người nào cơ?” Nhất thời Mạnh Dao chưa kịp phản ứng lại.

Lục Cảnh Chu nhắc nhở: “Người sắp xếp lái xe cho chị.”

Mạnh Dao sửng sốt, nở nụ cười nói: “À.”

Cô nhấp một ngụm trà Lục Cảnh Chu rót cho “Chủ quán bar.”

Lục Cảnh Chu nghe xong, vẻ mặt bình tĩnh.

Cả hai người đều không đói lắm, Lục Cảnh Chu không gọi nhiều món, Mạnh Dao cũng không cần.

Lúc đầu, Mạnh Dao còn có cảm giác xa cách với Lục Cảnh Chu, nhưng nói chuyện vài câu lại phát hiện thật ra không có khác biệt gì lớn.

Bản thân cô không lớn hơn Lục Cảnh Chu bao nhiêu tuổi.

Ăn xong, thời gian cũng không còn sớm.

Lục Cảnh Chu đề nghị: “Tôi đưa chị về.”

Mạnh Dao im lặng, nhìn cậu rồi nói: “Để tôi đưa cậu về, có phải cậu muốn trở về trường học không?”

“…..”

Lục Cảnh Chu khẽ cười, cong môi nói: “Chị đưa tôi về?”

Mạnh Dao gật đầu.

Cô cảm thấy mình lớn hơn, đưa Lục Cảnh Chu về cũng là chuyện rất bình thường mà.

Lục Cảnh Chu im lặng, muốn đưa tay đỡ trán.

“Không cần đâu.” Cậu nhìn cô thấp giọng nói: “Tôi đưa chị về.”

Mạnh Dao và cậu nhìn nhau, cô thỏa hiệp: “Được rồi, vậy cậu đưa tôi về.”

Cô nói: “Vậy cậu quay lại trường có phải đã muộn rồi không?”

“Không đâu.” Lục Cảnh Chu thuận miệng nói: “Tôi ở bên ngoài, hôm nay là cuối tuần, muộn một chút cũng không sao.”

Mạnh Dao: “…..”

Cô nghi ngờ mình bị ngốc mất rồi, vậy mà lại quên điều quan trọng này.”

— 

Lại gọi xe thêm lần nữa, Mạnh Dao nói địa chỉ.

Hai người ngồi hai bên, cũng không nói gì với nhau.

Trong xem im lặng một lúc, Mạnh Dao mím môi hỏi: “Cậu đến quán bar lúc mấy giờ?”

“Chắc 6 giờ.” Lục Cảnh Chu không giấu diếm.

Mạnh Dao sửng sốt, kinh ngạc nói: “Sớm như vậy sao?”

Lục Cảnh Chu gật đầu.

Mạnh Dao tính toán: “Vậy tại sao lúc đó tôi không nhìn thấy cậu?”

Nghe vậy, Lục Cảnh Chu ủy khuất nhìn cô: “Chị đi vào thì lên lầu luôn.”

“……” Mạnh Dao sững sờ, không thể tin được mà nói: “Tôi vừa đến quán bar thì cậu đã nhận ra luôn à.”

Lục Cảnh Chu: “Ừ.”

Cậu nhẹ nhàng cong môi, rất thẳng thắn nói: “Tôi ngồi bên cạnh cửa.”

Mạnh Dao khẽ há miệng, tựa như muốn nói gì đó.

Lục Cảnh Chu thấy cô như vậy, vô cùng ngay thẳng hỏi: “Có phải chị muốn hỏi ‘có phải tôi ngồi đó đợi chị không’ đúng không?”

“….”

Mạnh Dao: “….Cậu đoán đúng rồi.”

Lục Cảnh Chu: “Đúng vậy.”

Cậu vô cùng thẳng thắn: “Vì muốn sớm tìm được chị nên tôi đã cố tình ngồi ở đó.”

“….”

Đầu Mạnh Dao ‘ong ong’, cứ luôn cảm thấy giọng nói của cậu không ngừng vang lên trong đầu mình.

Mỗi một câu một từ cô đều nghe hiểu được, nhưng khi ghép chúng lại với nhau cô lại không hiểu, Mạnh Dao rất muốn hiểu, nhưng lại không dám đi tìm hiểu.

Cô mím môi, nhìn về phía cậu một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Hai tai Mạnh Dao đỏ ửng.

Thậm chí cô có thể cảm giác được gương mặt của mình đang nóng lên, chắc là không lâu sau cũng sẽ đỏ thôi.

Buổi tối Mạnh Dao uống rượu nhưng tửu lượng của cô cũng rất tốt, bình thường không biết say là gì, hơn nữa tối nay cô cũng không uống nhiều lắm.

Nhưng lúc này Mạnh Dao cảm thấy mình đã say mất rồi.

Không phải vì rượi mà bởi vì người bên cạnh này.

Lục Cảnh Chu

Lục Cảnh Chu nhìn chằm chằm một bên mặt cô, lặng lẽ cong môi lên.

Cậu ngồi nghiêm chỉnh, khóe môi cong lên, lộ ra một chút đắc ý nho nhỏ.

Đối với Mạnh Dao, mặc dù trước kia Lục Cảnh Chu chỉ tiếp xúc trên mạng với cô nhưng cậu coi như là hiểu biết cô.

Cậu biết cô như thế này là biểu hiện của thẹn quá hóa giận.

Hai người im lặng đi đến cửa tiểu khu Mạnh Dao ở.

Lục Cảnh Chu giành trả tiền trước mặt Mạnh Dao.

Mạnh Dao nghẹ họng, cũng không giành mấy chục đồng tiền này với cậu.

Sau khi xuống xe, Mạnh Dao hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh lại.

Cô chỉ chỉ: “Đây là tiểu khu tôi ở.”

Lục Cảnh Chu nhìn qua, tiểu khu này không tính là mới nhưng cũng không phải là loại cũ kỹ, chỉ là một tiểu khu tương đối bình thường.

Cậu gật đầu, nhìn cô: “Nhỡ kĩ rồi.”

Mạnh Dao: “…..”

Cô dừng lại quay đầu nhìn cậu: “Vậy tôi vào trước đây.”

Mạnh Dao suy nghĩ: “Cám ơn cậu đã đưa tôi về.”

Lục Cảnh Chu cười: “Chị đối với ai cũng khách khí như vậy à?”

“….Cũng không phải.”

Mạnh Dao cúi đầu nhìn mũi chân, bất đắc dĩ nói: “Thật ra tôi không biết nên nói với cậu như thế nào.”

Lục Cảnh Chu im lặng một lúc, suy nghĩ hỏi: “Chị nói với người khác như thế nào thì chúng ta cũng như vậy.”

Mạnh Dao không nói gì: “Chuyện này không giống nhau.”

“Không giống như thế nào?” Lục Cảnh Chu từng bước ép sát.

Mạnh Dao hơi dừng lại, cứ cảm thấy đại não của mình đêm nay đi nghỉ ngơi mất rồi, không có cách nào suy nghĩ để đối phó với lời nói của Lục Cảnh Chu.”

Cô cứ nhìn Lục Cảnh Chu: “Có thể tôi sẽ nghĩ lại rồi mới trả lời cậu.”

Lục Cảnh Chu biết không thể tiếp tục ép cô nữa, cụp mắt suy nghĩ, trông khá là đáng thương: “Được rồi.”

Mạnh Dao vừa nghe lời này của cậu thì mềm lòng. Mềm lòng đến mức muốn lập tức đến an ủi cậu.

Cũng may giây phút này cô vẫn chưa say triệt để, suy nghĩ cũng xem như là bình thường.

“Vậy…tôi vào đây nhé, cậu về nhớ chú ý an toàn.” Mạnh Dao lúc này giống như một người chị lớn: “Lên xe rồi nhớ gửi tin nhắn cho tôi nhé?”

Lục Cảnh Chu nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, giọng nói tràn đầy ý cười: “Được. Chị vào nhà cũng nhớ gửi tin nhắn cho tôi.”

Mạnh Dao bặm môi: “Ừ.”

Cô đi hai bước về phía trước, quay lại nhìn cậu: “Ngủ ngon.”

Khóe môi Lục Cảnh Chu cong lên: “Ngủ ngon.”

Mạnh Dao cảm thấy đoạn đường vào tiểu khu đêm nay là đoạn đường dài nhất mà cô từng đi.

Bước chân của cô chậm như ốc sên.

Cô có thể cảm giác được ánh mắt của Lục Cảnh Chu vẫn dừng trên người mình. Mạnh Dao ngẩng đầu ưỡn ngực, muốn quay đầu lại nhưng cố gắng để kiềm chế bản thân không làm thế.

Đến tận khi bóng lưng cô biến mất, không nhìn thấy nữa thì Lục Cảnh Chu mới thu hồi ánh mắt

Cậu đứng tại chỗ hứng gió, đợi cho bình tĩnh lại, lúc này mới bắt xe về.

—- 

Vừa lên xe Lục Cảnh Chu nhận được điện thoại của bạn cùng phòng.

“Thế nào, thế nào rồi? Gặp được chị Mạnh Dao không?”

Sắc mặt Lục Cảnh Chu trầm xuống: “Cậu gọi ai là chị hả?”

Bạn cùng phòng cạn lời: “Làm sao, chị ấy vốn dĩ để chúng ta gọi là chị, bây giời chỉ có cậu mới có thể gọi, chỉ có cậu độc quyền thôi đúng không?”

Lục Cảnh Chu: “Đúng vậy.”

Bạn cùng phòng cũng phải sợ độ mặt dày này của cậu, nghẹn họng nói: “Nói chuyện chính đi, gặp được chưa?”

Lục Cảnh Chu: “Gặp được rồi.”

“Người thật như thế nào? Có gầy không? Có đẹp như ảnh chụp không?”

Bạn cùng phòng hỏi quá nhiều.

Lục Cảnh Chu nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Dao “Ừ” một tiếng: “Đẹp”.

Bạn cùng phòng chậc một tiếng: “Đẹp theo kiểu nào?”

Lục Cảnh Chu nghĩ một chút rồi cười nói: “Kiểu đáng yêu.”

Bạn cùng phòng: “???”

Cậu ấy không thể tin được hỏi: “Ảnh chụp đó trông có chỗ nào giống kiểu em gái mềm mại đâu? Rõ ràng là một gương mặt rất diễm lệ mà, không phải sao?”

Lục Cảnh Chu: “Tôi nói đáng yêu thì là đáng yêu.”

Được rồi, cái người không có liêm sỉ này.

Cảm nhận được sự im lặng của bạn cùng phòng, Lục Cảnh Chu bỗng nhiên bổ sung thêm một câu: “Chị ấy đẹp hơn so với trên ảnh.”

Bạn cùng phòng chua xót nói: “Được rồi, bây giờ các cậu đang làm gì vậy?”

“Tách ra rồi.”

Bạn cùng phòng mắng một câu th ô tục: “Cứ như vậy tách ra? Các cậu không trò chuyện thâu đêm sao?”

Nghe vậy, Lục Cảnh Chu tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ cậu ta: “Lần đầu tiên gặp mặt con gái mà cậu hẹn người ta trò chuyện thâu đêm? Chẳng trách vẫn luôn không tìm được bạn gái.”

“….”

Hai người đang đấu võ mồm thì điện thoại của Lục Cảnh Chu rung lên, cậu đưa mắt nhìn, trực tiếp nói: “Chị ấy gửi tin nhắn cho tôi, cúp máy đây.”

Bạn cùng phòng: “???”

Được lắm, kí túc xá bọn họ lại xuất hiện thêm một tên ngốc nghếch buồn nôn rồi.

Lục Cảnh Chu mở tin nhắn mà Mạnh Dao gửi tới, chỉ có vài chữ đơn giản.

Mạnh Dao: [Tôi vào nhà rồi, cậu lên xe chưa?]

Lục Cảnh Chu: [Tôi lên rồi.]

Mạnh Dao: [Ừ. Về đến trường mất bao lâu.]

Lục Cảnh Chu: [ Có thể mất gần 1 tiếng.]

Trường học của họ tương đối hẻo lánh, chỗ của Mạnh Dao lại là trung tâm thành phố.

Mạnh Dao: [Đúng là có hơi lâu.]

Lục Cảnh Chu: [Không sao.]

Mạnh Dao nhìn tin nhắn cậu gửi tới, trong chốc lát không biết nên diễn tả thế nào.

Cô vẫn luôn cảm thấy mình là người của phòng thị trường, rõ ràng công phu mồm mép phải rất lợi hại mới đúng, nhưng ở trước mặt Lục Cảnh Chu thì cô lại liên tục không nói được gì.

Mạnh Dao đang suy nghĩ thì tin nhắn của Lục Cảnh Chu gửi đến.

Lục Cảnh Chu: [Chị.]

Mạnh Dao nhìn thấy chữ viết, dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ cậu mở miệng gọi mình.

Cô: [Ừ, sao vậy?]

Lục Cảnh Chu: [Chúng ta vẫn sẽ có cơ hội gặp mặt đúng không?]

Mạnh Dao: […Nếu cậu không ngại.]

Lục Cảnh Chu: [Tôi có gì phải ngại chứ? Ngại chị quá đẹp sao?]

Mạnh Dao thật sự cảm thấy Lục Cảnh Chu là cao thủ trong cao thủ.

Những lời thế này, có cô gái nào chịu được đâu chứ.

Mạnh Dao:[….Cậu nói vậy làm tôi muốn đi soi gương ngay lập tức.]

Lục Cảnh Chu:  [?]

Mạnh Dao: [Xem cậu có nói dối không.]

Sau khi gửi đi, Mạnh Dao thật sự đứng dậy đi vào trong phòng.

Cô nhìn vào chiếc gương toàn thân đặt trong phòng, có một loại ảo giác khó hiểu.

Cô phát hiện ra người trong gương khá xinh đẹp.

Đột nhiên, điện thoại lại rung lên lần nữa.

Lục Cảnh Chu: [Thấy được chưa, tôi không nói dối đúng không.]

Mạnh Dao: […Cậu cài máy theo dõi trên người tôi à?]

Lục Cảnh Chu: [Không, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi