Nhưng đồ đã đem đến rồi, cũng không thể mang về được.
Ứng Vãn im lặng một lúc, sau đó đưa thịt gà cho thím Hạ, chỉ nói một câu: “Cháu nấu nhiều nên mang cho mọi người.”
Thím Hạ đã quen rồi, sau khi nhận lấy, không khỏi nói thêm mấy câu với cô: “Vãn Vãn, thím Hạ đã nói với cháu rồi, cháu ở nhà một mình nấu cơm không nên lãng phí như vậy, thịt gà thì một lần cháu có thể hầm một nửa mà, lần nào cháu cũng mang qua cho thím Hạ, thím Hạ ngại lắm.”
Ứng Vãn: “Không sao ạ.”
Thím Hạ bưng vào và nói: “Vãn Vãn, vào nhà ngồi đi.”
Ứng Vãn nói: “Thôi ạ, thím Hạ, cháu phải về ăn cơm, mọi người ăn đi.”
Cô mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Thím Hạ nhìn bóng lưng của Ứng Vãn, có chút nghi hoặc.
Chuyện chị gái Ứng Vãn đến thôn Hoa Dương tìm cô vốn là một chuyện lớn nên cả thôn Hoa Dương đều biết.
Hơn nữa thím Hạ nghe cô gái ở bên cạnh nói rằng, chị của Ứng Vãn còn là một ngôi sao lớn, cô gái đó ngày nào cũng kích động như một kẻ quấy rối.
Ngôi sao hay không phải ngôi sao thì thím Hạ thật sự không hiểu, ngôi sao trong ấn tượng của thím ấy hầu như đều là những nghệ sĩ lão làng hoạt động ở thế kỷ trước.
Nhưng Lâm Mị và người được gọi là đại diện của cô ta thực sự chi tiền rất hào phóng, vì nhà của thím Hạ vẫn còn phòng trống nên Lâm Mị và Từ Tiếu đã thuê nhà của thím ấy.
Tạm thời ở hai ngày, tìm hiểu nơi đây.
Tất nhiên thím Hạ không biết chuyện ghi hình chương trình, thím ấy chỉ nghĩ rằng Lâm Mị là vì đợi người em gái này.
Khi thím Hạ bưng thịt gà về, hai cậu nhóc trong nhà nhanh chóng chạy đến, reo hò: “Chị Ứng Vãn lại mang đồ ăn ngon đến rồi.”
Thím Hạ cười nói: “Đúng là đồ tham ăn, nhưng còn có chị của Ứng Vãn, đợi lát rồi cùng ăn.”
Thím ấy nói xong liền đi lên gọi người, trực tiếp gọi từ dưới lầu: “Cô Lâm, cô Từ, đến giờ ăn cơm rồi, hai người có xuống ăn cơm không?”
Lâm Mị và Từ Tiếu đang ở trong phòng trên lầu.
Họ không quen với mọi thứ ở nông thôn, nhưng Từ Tiêu còn tàm tạm, đặc biệt là Lâm Mị
Dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng lớn lên ở nhà họ Lâm, môi trường ở nông thôn quả thực có chút ngoài sức tưởng tượng của cô ta, nếu không phải điều kiện bây giờ tốt hơn trước một chút, Lâm Mị căn bản không thể ở một nơi như thế này trong ba ngày.
Nhà của thím Hạ còn tàm tạm, nhưng Lâm Mị có chút buồn phiền khi nghĩ đến nhà của Ứng Vãn.
Căn nhà đó thật sự là tồi tàn ngoài sức tưởng tượng của cô ta, còn là nhà mái ngói.
Cô ta vốn đang uể oải nghịch điện thoại thì nghe thấy tiếng gọi từ dưới lầu, Từ Tiếu đáp lại trước: “Thím Hạ, cám ơn, chúng tôi không ăn đâu.”
Phụ nữ thành phố thời này không ăn bữa tối.
Đặc biệt là Lâm Mị, cô ta là ngôi sao, phải đặc biệt chú ý đến vóc dáng.
Vóc dáng cô ta đã gầy rồi, nhưng khi lên hình lại vẫn như vậy.
Anti fan còn khắt khe hơn fan hâm mộ, Lâm Mị tuyệt đối nghiêm khắc về vấn đề vóc dáng.
Thím Hạ lại lớn tiếng nói: “Hai người thật sự không ăn sao? Đây là đồ Vãn Vãn mang đến cho cô.”
Mặc dù Ứng Vãn nói là cho thím ấy, nhưng chị gái của người ta ở đây, thím Hạ làm sao không ngại được.
“Vãn Vãn?”
Lâm Mị suýt chút nữa không phản ứng kịp, lập tức từ trên giường ngồi dậy: “Là Ứng Vãn sao?”
Từ Tiếu cười một tiếng: “Cô em gái rẻ tiền đó của em?”
Sao cô ta lại cảm thấy Ứng Vãn trông không giống kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Mặc dù cô đã đồng ý để Lâm Mị ghi hình chương trình, nhưng buổi tối đã mang đồ ăn đến… có chút không thật?
Lâm Mị không nghĩ nhiều như vậy, vẻ mặt có chút do dự: “Vậy em xuống xem sao.”
Từ Tiếu: “Được rồi.”
Cô ta cũng đi theo xuống.