Dường như cô không ngạc nhiên chút nào trước thân phận của Lâm Mị.
Cũng không quan tâm Lâm Mị có phải chị mình hay không.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, Lâm Mị gần như nghi ngờ rằng cô đã tìm nhầm người.
Cô ta nửa tin nửa ngờ nói: "Chị là chị của em, chị cả của em, Lâm Mị."
Thật ra lúc nhìn thấy Ứng Vãn, cô đã có chút tin tưởng.
Cho dù không cần giám định thì khuôn mặt của Ứng Vãn cũng quá giống mẹ cô.
Trong cả nhà cô vẫn nghĩ em ba giống mẹ nhất, không ngờ Ứng Vãn còn giống hơn.
Chỉ là khí chất chênh lệch quá lớn, tính cách hai người hoàn toàn khác nhau.
Ứng Vãn không nói lời nào, trưởng thôn cười hòa giải: "Từ nhỏ Ứng Vãn đã như vậy rồi, con bé ít nói."
Lâm Mị lại cảm thấy Ứng Vãn không phải là người ít nói mà hình như cô chỉ đơn giản là không phản ứng nhiều thôi.
Đang nói chuyện thì thấy Ứng Vãn lấy từ trong túi quần jean ra một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra thì lấy ra những viên kẹo tròn nhỏ màu trắng nhét vào miệng, quá thờ ơ: "Chị có việc gì không? Tôi còn nhiều chuyện phải làm."
Mặt Lâm Mị đanh ljai.
Cô ấy cười với những người khác và nói: "Mọi người có thể ra ngoài một lát được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Ứng Vãn."
Trưởng thôn và chủ nhiệm đều gật đầu, để lại văn phòng cho hai người họ.
Lâm Mị nhìn Ứng Vãn, giọng điệu của cô ấy có chút phấn khích: "Ứng Vãn, em phải về với chị. Đã nhiều năm vậy rồi em nên nhân tổ quy tông. Chị đã hỏi trưởng thôn rồi, ông nội nhặt được em đã mất vào năm ngoái, bây giờ em về cũng không còn người thân, về với chị nhé?"
Ứng Vãn nói: "Trong thôn này đều là người thân của tôi."
Lâm Mị: "..."
Cô ấy khẽ cau mày hỏi Ứng Vãn, "Năm nay em 24 sao? Học đại học chưa? Tốt nghiệp chưa?"
Cô ấy không thấy thông tin gì về trường trong hồ sơ của Ứng Vãn.
Cho nên nhà họ Lâm kết luận từ nhỏ cô sống ở nông thôn, ngay cả sách cũng chưa từng đọc qua nên cảm thấy mất mặt, gửi người chị cả không được thích này đến xem tình hình.
Nhưng chính Lâm Mị cũng có nỗi khó khăn khổ tâm trong lòng, cho dù thế nào cô cũng phải khuyên Ứng Vãn về nhà họ Lâm.
Biểu lộ của Ứng Vãn cuối cùng cũng thay đổi, cô áp lưỡi vào quai hàm, giống như cười mà không phải là cười: “Tốt nghiệp rồi.”
Lâm Mị thở nhẹ ra, học là tốt rồi, chẳng trách khí chất của cô em gái này cũng khá, cô ấy lại hỏi: "Là học trường nào? Học ngành gì?"
Cô cũng nên hỏi rõ ràng để nhà họ Lâm mới có điều kiện đánh giá cô con gái này có ưu tú không.
Ứng Vãn: "Chị nói nhiều quá."
Lâm Mị: "..."
Có lẽ cô tính toán có hơi sai chút, cô em gái này ít tình người hơn cô ấy tưởng tượng một chút.
Lúc nghe cô là chị thì không chút dao động nào, bây giờ còn chê cô nói nhiều.
Cô nghĩ đến Ứng Vãn đã được ông nội nuôi dưỡng từ nhỏ. Một năm trước người ông này đã qua đời, cô luôn sống một mình, cô lạnh lùng hơn người thường về mặt tình cảm là điều bình thường.
Cô không khỏi cảm thấy có chút thương cảm với Ứng Vãn.
Cô không đành lòng nói: "Ứng Vãn, em đừng trách chị nói nhiều, nhưng em phải biết năm nay em 24 tuổi rồi. Nếu em về nhà họ Lâm với chị, em có thể nhận được đào tạo tốt hơn, có thể tìm được công việc tốt thông qua mạng lưới quan hệ, em ở nông thôn thì có tương lai gì?"
Ứng Vãn: "..."
Khó khăn lắm cô mới được nhà nước cho nghỉ một năm, tại sao cô lại phải đi làm?