Ứng Vãn nói mình cần phải suy nghĩ, điều đó có nghĩa là cô sẽ không nói chuyện với Tư Luật vào lúc này.
Nông thôn không thích hợp để cậu ấm này ở lại, nếu bị người khác bắt gặp, hẳn sẽ gây chấn động lớn.
Ứng Vãn đã từng gặp rất nhiều kiểu người, cô không đánh giá ngoại hình của người khác, cô chỉ đánh giá IQ.
Tư Luật là người kiêu ngạo duy nhất cô từng gặp, nhưng cũng là người được mọi người ca ngợi.
Đơn giản chỉ vì anh ta có một gương mặt cực kỳ ưa nhìn.
Trợ lý thường nói với cô: "Chị Vãn Vãn, kiểu người thần tiên như chị không hiểu được đâu, đối với loài người như chúng em, chẳng những phải thông minh, mặt đẹp mới là quan trọng nhất!!!"
Tư Luật không chỉ có nhan sắc, mà còn có một bộ não tương ứng.
Chỉ là, trong mắt Ứng Vãn, anh ta có não hay không cũng không có gì khác biệt.
Tư Luật nhìn xung quanh, anh không thể chấp nhận được điều kiện ở nông thôn, cho dù là ngủ ở chỗ Ứng Vãn cũng không thực tế cho lắm.
Ứng Vãn cũng sẽ không đồng ý.
Vì vậy, sau khi nhận được câu trả lời sẽ suy nghĩ của Ứng Vãn, anh vui vẻ rời đi.
Ứng Vãn rắc thức ăn cho cá xuống ao, bắt đầu suy nghĩ xem một tháng sau cô phải chung sống với người gọi là chị kia như nào.
…
Sáng hôm sau, Ứng Vãn dậy sớm, đi tìm trưởng thôn bàn giao một số giấy tờ.
Cô đã mua một vài mẫu đất ở đây, cần trồng những thứ trong phòng thí nghiệm của mình.
Mặc dù cô có thể giải quyết vấn đề chỉ bằng một câu nói, nhưng dù sao cũng cần phải báo với người ta một tiếng cho phải phép.
Cô chỉ muốn sống yên bình một năm, không muốn ra vẻ hống hách.
Nếu cô muốn hống hách, e rằng đã nổi tiếng khắp thế giới từ lâu rồi.
Lúc làm giấy tờ, cô nhìn thấy người phụ nữ hôm qua đang đứng trước cửa nhà thím Hạ, và một chàng trai có cao xấp xỉ Ứng Vãn.
Ứng Vãn cao 1m65, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, ở nông thôn không có nhiều người cao bằng cô, vì vậy trông cô lại càng cao.
Trưởng thôn đang làm giấy tờ cho cô, cũng trêu chọc liếc bên kia một cái, nói: "Thím Hạ của cháu chuốc phiền toái cho cháu rồi.”
Ứng Vãn cười khúc khích: "Không sao, hôm qua cháu đã nói rõ với thím ấy rồi."
"Cháu nói rõ rồi."
Trưởng thôn chỉ tay về phía đó, bĩu môi nói: "Vậy mà sáng sớm người ta đã chạy đến rồi, vợ ông qua đó nghe ngóng mấy câu, hình như người ta không hài lòng lắm khi thấy cháu từ chối, ông biết thằng nhóc kia không xứng với cháu, Vãn Vãn xinh gái như vậy, cháu nhìn xem thằng nhóc đó mới cao bao nhiêu?! Quá ảnh hưởng đến trẻ nhỏ!”
Vẻ mặt trưởng thôn đầy ghét bỏ.
Ứng Vãn cười nói: "Trưởng thôn, sao ông có thể trông mặt bắt hình dong được?”
Trưởng thôn vỗ đùi: "Trông mặt bắt hình dong chỗ nào? Để ông nói cho mà biết, tối hôm qua ông đi làm về bắt gặp một thanh niên đẹp trai ăn mặc theo phong cách bên Tây, cậu ta từ thành phố xuống đây, chiều cao kia… hầy, cổ ông sắp gãy đến nơi! Cũng không biết thân thích nhà người nào, cũng không nghe kể nhà ai trong thôn có họ hàng trở về.”
Tuy ngôn từ hơi lố xíu, nhưng cũng có thể hiểu được.
Ứng Vãn vừa nghe đã rõ, có lẽ trưởng thôn đụng phải Tư Luật rồi.
Cô mím môi cười, không nói gì.
Thôn trưởng nói thêm: "Đợi ông thăm dò được, ông sẽ giới thiệu thằng nhóc kia cho cháu, tuyệt đối không lỗ đâu! Sau này sinh con ra thì đẹp phải biết!"
Ứng Vãn: "..."
Đúng lúc này, thím Hạ đi tới, bất an xoa xoa tay, hô lên: "Vãn Vãn."
Thôn nhỏ, nhà cửa san sát nhau, có chuyện gì chỉ cần nhìn hai lần đã đoán ra ngay.
Trưởng thôn và Ứng Vãn quay đầu lại thì thấy thím Hạ dẫn hai người kia tới.
Sắc mặt bà có vẻ khó xử, bất an.
Mà ánh mắt của chàng trai trong số hai người kia chợt bừng sáng khi trông thấy Ứng Vãn.