Cô xách cá đi vào, Tư Luật liếc qua một cái: "Cô biết nấu ăn?"
Mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Đến bây giờ anh cũng không biết thiên tài này còn biết nấu ăn.
Cấp bậc như cô đáng lý phải có trợ lý phục vụ, mọi bộ phận trên cơ thể cô ấy đều là vô giá, sao nhà nước nỡ lòng nào để cô động tay làm mấy việc nặng này.
Ứng Vãn: "Ờ."
Ứng Vãn mang cá vào, đương nhiên là cô biết nấu cơm, mỗi năm về gặp ông nội, ông nội đều dạy cô nấu.
Nhận thức của cô cao, chỉ cần nhìn vài ba lần đã biết nấu nướng rồi.
Lúc làm việc lại chú trọng số liệu, sắp xếp các gia vị ngay ngắn, căn lửa cũng rất chuẩn, nên món nào cũng nấu ngon hơn người khác.
Ông nội thường nói nếu sau này Ứng Vãn nghỉ hưu mở một nhà hàng, có thể sẽ trở thành tỷ phú.
Ông nội rời khỏi chiến trường, không có chuyện gì làm, mấy chục năm nay đều mày mò học nấu ăn, trong làng ai cũng biết ông nội nấu ăn rất ngon.
Nhà ai có việc gì đều mời ông đến nấu ăn, đó là lý do tại sao ông cụ rất nổi tiếng.
Ông giúp đỡ người khác không bao giờ lấy tiền công, vì thế người trong thôn ai ai cũng đối xử tốt với đứa cháu gái duy nhất của ông.
Tư Luật có một cái lạ.
Người như anh ta, đừng nói là nhìn những nguyên liệu nấu ăn này, ngay cả nhà bếp còn chưa từng bước chân vào.
Anh ta không có cảm giác gì với bếp núc, cũng không thích, lúc này thấy Ứng Vãn biết nấu cơm thì cảm thấy vô cùng hứng thú.
Vì vậy bèn đi theo Ứng Vãn vào nhà bếp.
Diện tích nhà bếp không quá nhỏ, anh ta đứng ở một bên cũng không có cản trở Ứng Vãn, Ứng Vãn cũng chẳng muốn quản anh ta.
Trưa nay định xào rau ăn, đúng lúc trưởng thôn cho con cá, có thể làm cá hấp tương ăn.
Cô giết con cá rất gọn gàng, con cá chết ngay khi con dao chạm vào, cá biển không cần xử lý đặc biệt, chủ yếu là vì không có xương nên thuận tiện hơn nhiều.
Loại bỏ hết nội tạng, khử sạch mùi tanh, ướp với rượu gia vị đặc biệt, để một lúc cho hết mùi tanh.
Có rất nhiều loại gia vị đặc biệt, Ứng Vãn suy nghĩ xem nên mua chúng ở đâu.
Vừa nghĩ vừa nhanh chóng sơ chế đồ ăn cùng với cá.
Tư Luật nhìn không chớp mắt cho đến khi nước trong nồi sôi lên, Ứng Vãn thêm hành lá đặc biệt vào nước, sau đó bỏ cá vào trong nồi hấp, tác phong nhanh nhẹn.
Người khác nấu cơm chắc chắn sẽ nhàm chán hơn nhiều, nhìn Ứng Vãn nấu cơm, Tư Luật lại khá thích thú.
Đang nghĩ ngợi, Ứng Vãn cầm mấy củ tỏi đi tới, rồi đưa cho anh một chiếc bát sứ trắng.
Tư Luật: "Làm gì?"
Ứng Vãn: "Bóc tỏi, tôi phải xào rau, anh cũng không thể ăn chùa được."
Tư Luật: "..."
Anh chưa bao giờ làm những thứ này, chỉ sợ cha anh bảo anh làm còn không khách khí như vậy, anh sẽ trở mặt ngay.
Ứng Vãn nói xong, anh chỉ nhíu mày, bưng bát ra bên ngoài, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nghiên cứu mấy củ tỏi kia.
Tất nhiên anh biết tỏi là gì, nhưng mà - làm thế nào để bóc vỏ?
Cũng may nhận thức của anh cao, việc bóc tỏi không hề phức tạp, sau hai lần nghiên cứu đã hiểu ra, chẳng qua, đợi anh bóc xong mấy củ tỏi, Ứng Vãn đã sơ chế xong đống nguyên liệu còn lại.
Ngoài cá, cô còn nấu món nấm trà xào thịt bò.
Lúc xắt thịt, cô hỏi Tư Luật: "Anh có ăn cay được không?"
Tư Luật: "Không."
Sau đó Tư Luật nhìn thấy Ứng Vãn dừng lại một lúc, sau đó cắt mấy quả ớt đỏ rực ném vào trong chảo.
Không hề kiêng nể Tư Luật đang ở bên cạnh.
Thấy vậy, Tư Luật cười lạnh một tiếng.
Đúng là xấu bụng.