Tư Luật muốn nói không chỉ muốn ăn một bữa cơm?
Anh hận không thể sống ở đây.
Tất nhiên, anh sẽ không nói những lời này.
Chỉ sợ sẽ bị tẩn ngay tại chỗ..
Mặc dù anh cũng có vệ sĩ, nhưng so với người được nhà nước bố trí cho Ứng Vãn, người của anh vẫn có chút không đáng tin cậy.
Anh đứng dậy, vặn cổ, nghiêm túc nhìn Ứng Vãn: "Được rồi, một ngày nào đó cô suy nghĩ kỹ thì gửi tin nhắn cho tôi, số của tôi không thay đổi, cô nhất định phải nhớ kỹ."
Trước đây Tư Luật từng là học trò của Ứng Vãn một khoảng thời gian.
Ngay cả khi anh lớn tuổi hơn Ứng Vãn.
Nhưng chuyện này cũng không có gì xấu hổ, anh cũng rất xuất sắc, chẳng qua Ứng Vãn không phải là người bình thường thôi.
Vị giáo sư phụ trách giảng dạy họ hồi đó không trở thành đồng nghiệp thì cũng trở thành học trò của cô.
Tuy nhiên, sự tồn tại của thần tiên vẫn cần được người phàm tôn thờ, anh sẵn sàng trở thành người phàm.
Ứng Vãn bắt đầu thu dọn bát đũa, không hề có ý định giữ người lại: "Đi đi."
Tư Luật vẫn đang rên rỉ trong lòng, cho rằng người phụ nữ này thật lạnh lùng vô tình.
Không nể mặt bất kỳ ai.
Tuy nhiên, thấy cô dọn dẹp bát đũa, anh lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của cô ngày xưa, thành thật mà nói, bây giờ Ứng Vãn dính khói lửa nhân gian nhiều hơn trước, trông cũng ngoan hơn.
Nếu không hiểu rõ tình hình, ai có thể nghĩ rằng những thành tựu mà cô đạt được là thứ mà vô số người cả đời này cũng không đạt được?
Tư Luật liếc Ứng Vãn lần cuối, quay lưng bỏ đi.
…
Đêm đó, trên sườn đồi nhà Ứng Vãn, một bóng người lén lút xuất hiện.
Bóng người lén lút này chính là con trai của thím Tú.
Ban ngày nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mềm mại của Ứng Vãn, cậu ta không kìm lòng được, dân quê không hiểu biết, nhưng anh ta thì khác, lúc ở thành phố cũng chưa từng gặp ai xinh đẹp như Ứng Vãn, anh ta thăm dò được Ứng Vãn sống một mình ở cuối thôn, đêm hôm khuya khoắt cũng không có người khác, vì thế nên đã nảy ra tâm tư xấu xa.
Gái quê da mặt mỏng, tối nay anh ta sẽ gạo nấu thành cơm, còn sợ Ứng Vãn không đồng ý sao?
Trong lòng vô cùng sung sướng, cộng thêm đêm hôm khuya khoắt, xung quanh im lặng, không có tiếng người, càng khuếch đại dục vọng xấu xí ẩn trong lòng người, con trai thím Tú nhìn ngôi nhà mái ngói trơ trọi ở lưng núi, ánh đèn duy nhất càng tăng thêm sự vắng vẻ.
Anh ta đi đến cổng hàng rào, nhìn bóng người loáng thoáng đi lại trong nhà, tâm trạng kích động định cạy cổng rào ra, chợt có cảm giác như có thứ gì đó dí đằng sau gáy.
Cứng, lạnh, ấn vào sau đầu.
Cả người anh ta cứng lại.
Khóe mắt liếc nhìn, có thể ba bóng người mạnh mẽ, rắn rỏi xuất hiện trong bóng tối, chiều cao như nhau, mặc quần áo bình thường, nhưng đều có khí chất lạnh lẽo nghiêm nghị giống nhau.
Trên mặt bọn họ không có biểu hiện gì, từ góc nhìn của một người trong số họ, anh ta cầm thứ gì đó ấn vào đầu con trai thím Tú.
Con trai của thím Tú chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, ngay lúc này, anh ta nghĩ đến một thứ mà người bình thường chưa từng thấy - một khẩu súng.
Quả nhiên sợ đến mức suýt tè cả ra quần.
Anh ta run rẩy nói: "Các… Các người.”
Một người trong số họ nói: "Nơi này mà cũng dám đến, con người bây giờ đều to gan như vậy sao?"
Một giọng nói khác không kiên nhẫn cất lên: "Cô Ứng cần nghỉ ngơi rồi, mau giải quyết anh ta đi, đừng quấy rầy cô Ứng.”
Con trai thím Tú nghe thấy những lời này, sau gáy bị đập mạnh một cái, sau đó, anh ta không còn biết gì nữa.