LÀM RUỘNG KHÔNG CHĂM VỀ LÀM NHÀ GIÀU SỐ 1

Ứng Vãn được ông cụ Ứng Hà nổi tiếng trong thôn Hoa Dương nhặt được ở.

Cũng chính là ông nội Ứng Vãn.

Ông nội Ứng Vãn là một cựu chiến binh từ chiến trường, ông bị thương khi còn trẻ và đến thôn Hoa Dương để dưỡng thương.

Sau một thời gian giúp đỡ thôn Hoa Dương, người trong thôn vô cùng tôn trọng ông.

Nhưng vì lý do sức khỏe nên cả đời ông nội Ứng Vãn không cưới vợ kết hôn, ông không muốn làm lỡ dở người ta.

Cho đến khi về già, lúc ra ngoài kiếm củi, ông đã nhặt được Ứng Vãn bị người ta vứt bỏ.

Ông khổ cực cả đời, cho rằng đứa nhỏ này phước lành do ông trời cho mình, ông lấy tên Ứng Vãn cho đứa bé, có nghĩa là sự xuất hiện lúc tuổi già.

Nhặt về nuôi dưỡng thật tốt.

Thật ra thì người trong thôn không biết nhiều về Ứng Vãn, chỉ biết ông cụ Ứng nói Ứng Vãn quá thông minh, không thể ở mãi chỗ này.

Cho nên khi Ứng Vãn ba tuổi đã bị người thần bí đưa đi. Người trong thôn không biết đó là ai, chỉ biết Ứng Vãn sẽ quay về gặp ông cụ vào dịp lễ tết, người đi theo bên cạnh cô sẽ mang rất nhiều thứ phát cho người dân trong thôn.

Người trong thôn đều thích Ứng Vãn.

Họ nhớ rõ lời của ông cụ, Ứng Vãn vô cùng thông minh, là một em bé thông minh.

Nhưng họ không biết Ứng Vãn đang làm gì, ông cụ Ứng chỉ nói cô ở ngoài học tập.

Đến tận năm ngoái khi ông cụ Ứng qua đời, Ứng Vãn quay về quỳ trước ông cụ một đêm, thắp hương, giữ linh cữu suốt đêm, hôm sau có người vội vàng đưa đi.

Cô gái không rơi một giọt nước mắt, vì thế người trong thôn đều kín đáo phê bình cho rằng cô bất hiếu.

Lúc cô đi còn nhờ trưởng thôn, nói mọi việc sắp kết thúc rồi, bên phía ông nội cô thực sự không có cách nào cả, chỉ có thể bất hiếu.

Cô để lại rất nhiều tiền.

Thật ra trưởng thôn hiểu cô, ông hiểu biết nhiều hơn những người khác.

Vì ông thấy lúc Ứng Vãn ra đi bước chân có chút lảo đảo.

Một năm sau, cô quay về.

Khi về mang theo nhiều quà, cả thôn nhớ rõ cô, cũng không nói gì.

Cô tiếp nhận căn nhà rách nát sau núi của ông nội để lại, mấy ngày qua đều dọn dẹp. Không ngờ cha mẹ ruột cô tìm đến, cô lại không muốn về.

Trưởng thôn vô cùng không hiểu về việc này.

Sau khi ông giúp Ứng Vãn chuyển chút đồ dùng hàng ngày vào, hỏi cô: "Trông chị cháu ăn mặc rất đẹp, nếu cháu về cuộc sống sẽ tốt hơn, cháu không đi sao?"

Ứng Vãn nở nụ cười yếu ớt với họ: "Ông trưởng thôn ơi, thời gian này cháu cũng không tệ."

Trưởng thôn cười ha ha một tiếng, "Cô bé ngốc, điều kiện của chúng ta nào so được với trong phố. Cháu nhìn con trai ông đi, bây giờ đều sống trong thành phố, nếu không phải ngày lễ tết thì nó cũng không muốn về, đường xá của chúng ta quá phức tạp."

Ánh mắt Ứng Vãn lấp lóe: "Lúc cháu về đã nhìn qua, đường xá nhưng không phải không đi được, có thể đi từ con đường sát bên thôn Hải Sơn kia, mở rộng một chút."

Trưởng thôn than: "Cháu nói cũng là điều chúng ta nghĩ tới, nhưng thôn chúng ta nghèo quá tiền lấy đâu ra. Một con đường dài như vậy, còn muốn thông đường núi, quá khó khăn."

Trưởng thôn lắc đầu chỉ có thể thở dài.

Ứng Vãn cười nói: "Cháu có tiền."

Trưởng thôn: "Cháu mới học về lấy đâu ra tiền, tiền của cháu thì cứ giữ đi, một cô bé như cháu không có tiền thì sống thế nào? Ông nội cháu cũng không ở đây, chúng ta chỉ có thể cố gắng giúp cháu hết sức có thể nhưng cũng không giúp đỡ được nhiều. Về việc cha mẹ ruột của cháu, cháu vẫn nên suy nghĩ kỹ đi."

Trưởng thôn vẫn mong cô về, vì họ cảm thấy Ứng Vãn về thì sẽ có cuộc sống tốt lành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi