LÀM SAO ANH LẠI YÊU THẦM EM



Thịnh Chỉ nhìn biểu cảm của Trình Nghiễn Nam ở trong điện thoại, trong lòng có chút rối bời.

Haizz
Nhưng cô vẫn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, giơ cao điện thoại lên, chỉ ra bên ngoài cười nói.
"Anh nhìn xem có phải rất đẹp không?"
Cửa sổ nhìn ra con đường tuyết dẫn đến hồ Tùng Hoa, trăng sáng ít sao, một số nhà vẫn còn sáng đèn.
  
Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiễn Nam hơi rủ mắt xuống, cách một màn hình ánh mắt hai người giao nhau.

Anh cúi thấp đầu cười đáp: "Ừm, rất đẹp."
Thịnh Chỉ cong môi, tâm tình có chút niềm vui khó tả.

Cô thuận thế ngồi xuống cạnh cửa sổ, dựa người vào gối, hỏi anh.
"Trình Nghiễn Nam, anh đến núi Trường Bạch chưa?"
"Chưa đến." Trình Nghiễn Nam lắc đầu.
  
"Vậy mấy ngày nữa em đến núi Trường Bạch chụp ảnh cho anh xem." Thịnh Chỉ cười lên, "Ở đó tuyết rơi đẹp lắm, đến lúc đó em còn muốn phiêu lưu nữa."
"Ừ."
Nghe tiếng anh trả lời, Thịnh Chỉ nhịn không được ngước mắt nhìn về phía anh.

Trình Nghiễn Nam ở đầu bên kia hình như tâm trạng rất tốt, từ lúc bắt đầu gọi điện cho cô, khóe miệng anh chưa từng hạ xuống.
  
Thịnh Chỉ chớp mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện kết hôn, thế là nói.
"Đúng rồi, ngày thành hôn của hai đứa mình mọi người đã quyết định được chưa? Sao vẫn chưa thấy mẹ nói gì với em?"
  
"Vẫn chưa." Giọng của Trình Nghiễn Nam trầm thấp, anh nói, "Hôm qua ông nội có gọi cho anh, bảo hai chúng ta mau đi đăng ký, tháng sau thì tổ chức đám cưới."
"Ông nội?" Thịnh Chỉ chỉ vào mình, "Ông nội em?"
Trình Nghiễn Nam: "Ừ."
"Vậy anh nói sao?"
"Gần đây công việc quá bận, có lẽ phải để sang tháng sau mới đi đăng ký được."
  
Thấy Trình Nghiễn Nam không nói ra chuyện cô bỏ nhà ra đi, còn giúp cô che giấu, Thịnh Chỉ trong phút chốc vui lên.
"Vậy chờ em ở núi Trường Bạch vẽ xong về thì bàn tiếp, em định ở đây lâu chút, trước mắt dự tính khoảng đầu tháng tư em mới về Đàm Châu."
Nhìn Trình Nghiễn Nam ở trong màn hình giống như có tâm sự, cô dừng lại mấy giây, sau đó thêm một câu.
"Anh thấy có được không?"
Trình Nghiễn Nam ừ một tiếng: "Được."

  
Thịnh Chỉ cười lên: "Cũng không còn sớm nữa, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, anh ngủ sớm nhé, ngủ ngon."
Chờ Trình Nghiễn Nam chúc lại cô ngủ ngon, cô liền tắt điện thoại đi.
Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Thịnh Chỉ lại quay đầu nhìn bức vẽ đang dang dở trong máy tính.

Có một niềm vui dâng trào tự tận đáy lòng.
  
Thật ra cho dù mấy người ông nội có biết chuyện cô chạy đến hồ Tùng Hoa thì cũng chẳng thể làm gì cô.

Dù sao cô cũng đã chạy đến đây rồi chỉ là chưa báo cáo thôi, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ gọi hỏi thôi.

Tại sao lại một thân một mình chạy đến đây.

Thịnh Chỉ biết rõ, câu hỏi như vậy có đến tám phần là lo lắng cho cô.

  
Nhưng cô điên rồ quen rồi, cho dù trong tay có vài đồng bạc lẻ, nhưng muốn đi là đi ngay.

Cho nên cô chỉ cảm thấy mấy lời nhắc nhở của các bậc trưởng bối có chút phiền phức.

Giống như lần này, cô không có lên kế hoạch du lịch gì, ngồi vé máy bay đêm bay vèo đến hồ Tùng Hoa.

Cái tính cách không màng gì này không biết là di truyền từ ai nữa.

  
Có lẽ là do bản thân tự hình thành nên, trong đám hậu bối, ông nội lo lắng cho cô nhất.

Nếu không phải lo tính cách này của cô bị ăn hiếp, thì là lo sẽ bị người khác ghi thù, còn lo lắng cô không giữ được tiền, lúc về già thì sẽ thành người nghèo.

Cho nên sau khi hai nhà ăn bữa cơm gặp mặt xong, ông nội Thịnh Quốc Nghị giữ cô lại sau cùng.

Hết nước hết cái khuyên bảo cô:
  
"Chỉ Chỉ, ông cũng chứng kiến quá trình trưởng thành của tiểu Nghiễn, ông coi cậu ta như cháu của mình, cậu ta tính cách mặc dù hơi trầm, nhưng con người rất tốt.

Hai cháu kết hôn, đừng có ỷ vào tính cách của bản thân, phải quan tâm để ý người bên cạnh nhiều hơn, bớt làm chúng ta lo lắng."
Cô không biết ông nội nghe được chuyện gì từ đâu.

Cô nhớ lại lúc trước bản thân có chút nghịch ngợm, nhưng cũng đâu đến mức làm Trình Nghiễn Nam đau lòng?
Hơn nữa, Trình Nghiễn Nam từ nhỏ đến lớn không đã làm biết bao thiếu nữ đau lòng rồi.

Mỗi lần từ chối lời tỏ tình của nữ sinh, đều trước sau như một bộ dạng vô cảm lãnh khốc.

Trình Nghiễn Nam thanh tâm quả dục như vậy, còn đến lượt cô làm anh đau lòng sao? Quả thật là chuyện vô căn cứ.
  
Thịnh Chỉ thu hồi tầm mắt, mím nhẹ khóe môi.

Vẫn chưa cùng Trình Nghiễn Nam kết hôn mà bao nhiêu người đã đứng về phía anh rồi.

Nói cô không khác gì gái tồi, phụ lòng tốt của Trình Nghiễn Nam.

Đây không phải là ăn không nói có, bịa đặt vô căn cứ sao...

Ở hồ Tùng Hoa nửa tháng trời, trước ngày rời đi một ngày Thịnh Chỉ chọn đến khu trượt tuyết.
Ban đầu cô định đến núi Trường Bạch rồi mới đi trượt tuyết, nhưng đến lúc cô mở điện thoại xem số dư tài khoản ngân hàng.

Phát hiện tiền không còn nhiều, thế là quyết định đi trượt tuyết.
Thịnh Chỉ nhớ lại lần đầu tiên mình trượt tuyết, đó là lần đi cùng Trình Nghiễn Nam.
  
Lúc còn nhỏ, cứ cách một khoảng thời gian chú Quý sẽ có dịp nghỉ ngơi, mỗi lần như vậy đều đưa Quý Tử Việt với Trình Nghiễn Nam đi du lịch.
Vốn dĩ ban đầu chỉ có một nhà bốn người đi không đưa cô đi cùng.
Hình như là đó là ngày đầu năm, cô nhìn Quý Tử Việt sáu tuổi đang khoe khoang mấy đồ mua được ở khu du lịch, cô ngưỡng mộ nói một câu hay quá.

Sau đó không biết Trình Nghiễn Nam nói gì, kỳ nghỉ đông năm đó chú Quý đưa cả cô đi cùng, cả năm người cùng đi trượt tuyết.

Lại sau đó nữa, năm nào gia đình Trình Nghiễn Nam đi du lịch đều đưa cô đi cùng.
  
Thịnh Chỉ nhớ năm đó là lần đầu tiên cô trượt tuyết, bởi vì bọn họ đều là tay mơ, cho nên chú Quý giúp ba người họ tìm một huấn luyện viên.
Lúc đó Trình Nghiễn Nam học rất nhanh, huấn luyện viên chỉ dạy hai vòng là anh đã có thể tự trượt được rồi.

Quý Tử Việt là vì tuổi còn nhỏ, giữ thăng bằng tốt, bám theo sau nên cũng học được.

Chỉ có cô tay chân loạng choạng, huấn luyện viên chỉ dạy rất lâu nhưng cô vẫn không giữ được thăng bằng.


Đã thế lúc đó tính tình cô không tốt không có kiên nhẫn, cô lo lắng đến mức ngồi tại chỗ, khó đến mức nhìn rất khó coi.
  
Khi ấy huấn luyện viên nhìn dáng vẻ này của cô có chút bất lực nhưng cũng có chút buồn cười.

Sau đó vẫn là Trình Nghiễn Nam dìu cô, kiên nhẫn đưa cô đi trượt.

Nụ cười trên mặt cô mới dần dần hiện ra.
  
Nghĩ tới đây, Thịnh Chỉ không nhịn được bĩu môi.
Được thôi, không trách mọi người được, suy cho cùng vẫn là cô trước đây tính khí quá không tốt.

Trình Nghiễn Nam có thể chịu đựng được quả thật là kỳ tích.
  
"Em đến đây!"
Tiếng hét lớn của cô gái bên cạnh kéo Thịnh Chỉ ra khỏi hồi tưởng.
Cô nhìn cô gái đội mũ bảo hiểm trượt tuyết đang chạy về phía bạn trai, Thịnh Chỉ mím môi dưới.

Cô đứng ở đó suy nghĩ, cuối cùng vẫn là lấy máy điện thoại ra tính chụp mấy tấm gửi cho Trình Nghiễn Nam.
  
Sau khi chụp xong, cô chọn ra tấm đẹp nhất, để chế độ HD rồi gửi đi.

Cùng với bức ảnh là dòng tin nhắn: [Em đi trượt tuyết đây.]
  
Trình Nghiễn Nam nhất thời chưa trả lời tin nhắn, Thịnh Chỉ liền cho rằng anh đang bận, tắt màn hình điện thoại đi.
Lúc chọn tuyến cáp treo, cô nghĩ bản thân mình đã mấy năm chưa trượt tuyết, cho nên quyết định chọn khu A1 có đường trượt tuyết lớn nhất.
Trượt lên trượt xuống hai vòng, cuối cùng cô cũng tìm được cảm giác.
  
Lúc cô ngồi cáp treo đến gần đường trượt, chuẩn bị trượt xuống, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người trượt theo.
Người đó mặc bộ trượt tuyết rộng màu đen, trên đầu đội chiếc mũ len màu đen, đeo kính trượt tuyết màu hồng.

Cô gái xõa tóc ngang vai, chân giẫm lên ván trượt màu trắng, dáng người tuy mỏng manh, nhưng trượt tuyết giống như đi bộ trên đất.

Còn mượt hơn so với cô đi bộ.
  
Động tác trượt tuyết của cô gái rất dứt khoát gãy gọn, đáng tiếc người ngoài ngành như Thịnh Chỉ chỉ biết mỗi kỹ thuật Ollie* với xoay 360°.

Những động tác có độ khó cao hơn cô không biết từ chuyên ngành gọi là gì, thế là chỉ biết thốt lên woah.
*Ollie: một thủ thuật trượt ván trong đó người lái và ván nhảy lên không trung mà không cần dùng tay của người lái.

Không để Thịnh Chỉ cảm thán thêm, cô gái đã dần dần biến mất trong tầm mắt, chỉ để lại một bóng lưng cool ngầu.
  
Không thể khống chế được sở thích ngắm người đẹp, Thịnh Chỉ dứt khoát bỏ đi, vội vàng dùng kỹ thuật trượt ván ba xu của bản thân đuổi theo.
Chỉ tiếc đối phương trượt quá nhanh, kỹ thuật quá giỏi.

Cô còn chưa trượt đến chân núi, mới đến lưng núi thôi là đã không thấy người kia đâu rồi.

Thịnh Chỉ nhìn quanh một vòng, xác định không tìm được cô gái cool ngầu kia bèn dừng lại ở một bên, gửi tin nhắn cho Đan Sơ Lam.
  
[Cíu bé, tới vừa thấy một cô gái trượt tuyết siêu đỉnh, siêu ngầu luôn!]
[Nhưng tớ quá phế, không đuổi theo kịp, mất dấu cô ấy rồi.

(Khóc lóc.jpg)]
Đan Sơ Lam hôm nay được nghỉ, cho nên qua mấy giây liền trả lời Thịnh Chỉ.
[Hahahahahahaha.]
  
Thịnh Chỉ mím môi, [Cậu cười có phải hơi quá đáng rồi không?]
Sơn Phong ca: [Có sao?]
Sơn Phong ca: [Không sao, người đẹp thì thiếu gì đâu, nói không chừng hai ngày nữa cậu đi núi Trường Bạch lại thấy một đống.]
[?]
[Có người đẹp nào mà tháng này đến núi Trường Bạch tụ tập? Cậu bị bệnh hay là bọn họ bị bệnh vậy?]
Sơn Phong ca: [Nói không chừng là cậu bị bệnh.]
[Biến đi.]
  
Mất đi cơ hội làm quen với cool girl, Thịnh Chỉ trở nên ủ rũ.

Cô thở dài một hơi, đang định cất điện thoại đi, đột nhiên nhìn thấy Đan Sơ Lam gửi một tấm ảnh qua.
Mở ảnh ra xem, đó là ảnh tự sướng của Đan Sơ Lam, khung cảnh là ở một nhà hàng, cô ấy còn trang điểm nhẹ nhàng.
Thịnh Chỉ cau mày, đáy mắt có chút khó hiểu.
[Cậu gửi tớ cái này làm gì?]
  
Sơn Phong ca: [Không phải cậu muốn ngắm người đẹp sao?]
Thịnh Chỉ: "?"

Sơn Phong ca: [Đủ chưa? Chưa đủ tớ gửi thêm.]
"..."
  
Đan Sơ Lam chắc chắn là mắc bệnh nặng rồi.

Thịnh Chỉ bĩu môi, nhịn không được đánh dòng "Da mặt cậu lại dày thêm rồi đó", nhưng đánh xong nghĩ lại thì lại xóa hết đi rồi gửi một câu—
[Muốn ngắm người đẹp thì tớ không biết tự chụp tớ sao?]
  
Sơn Phong ca: [...]
Sơn Phong ca: [Cậu được đấy.]
Nhìn thấy câu này, Thịnh Chỉ vui đến mức cong môi lên cười.

Cô đắc ý nhướng mày, khiêm tốn nói:
[Quá khen.]
  
Đứng ở đó chờ mấy phút, phía Đan Sơ Lam vẫn chưa gửi tin nhắn trả lời.

Thịnh Chỉ còn tưởng cô sẽ không trả lời, đang định thoát khỏi giao diện cuộc trò chuyện, đi tìm Trình Nghiễn Nam để kể cho anh nghe chuyện mình bị mất tung tích của đại thần trượt tuyết.

Ai mà biết điện thoại rung lên một cái, tin nhắn của Đan Sơ Lam được gửi đến.
[Tớ cảm giác, tớ sắp thoát ế rồi.]
  
Thịnh Chỉ cụp mắt xuống, nhìn thấy câu này trên mặt không có biểu cảm gì.

Cô còn tưởng Đan Sơ Lam đang lừa mình, thế là không thèm để ý, trả lời qua loa:
  
[Chúc mừng, chúc mừng.]
Vừa gửi đi, Đan Sơ Lam liền gửi đến một chuỗi dấu ba chấm.
[Tớ nói thật đấy.]
Thịnh Chỉ dẩu môi, vẫn như cũ không để tâm.

Dù sao cũng là lần đầu tiên Đan Sơ Lam dọa người, cô cũng không phải đồ ngốc, cô còn lạ gì câu chuyện cậu bé chăn cừu.

Nghĩ vậy, cô đánh chữ "Tớ không tin", đang định gửi đi, tin nhắn của Đan Sơ Lam đã được gửi đến tiếp.
Là một bức ảnh.
  
Nhìn giống như là chụp trộm, đối diện là một đôi tay thon dài với các khớp ngón tay rõ ràng.
  
Thịnh Chỉ vừa nghĩ đôi này cũng đẹp phết, giây tiếp theo vô thức nhớ tới một chuyện.

Thế là cau mày hỏi:
[Cậu cùng tên cẩu nam nhân nào ở bên nhau vậy?]
Đan Sơ Lam trả lời: [Hạ Dịch Châu.]
Hạ Dịch Châu.
  
Thịnh Chỉ nhỏ giọng đọc lại một lượt, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Cảm giác cái tên này có chút quen thuộc, hình như là đã nghe qua ở đâu rồi...
[Ai thế? Tớ không biết, cậu cùng anh ta quen biết bao lâu rồi?]
Đan Sơ Lam ở đầu bên kia im lặng một hồi, qua rất lâu lại gửi thêm một tấm ảnh nữa.
Thịnh Chỉ ấn vào, phóng to lên.

Ánh mắt cô khẽ lướt qua người đàn ông với ngũ quan tinh tế, nét mặt trông như mấy tên lưu manh, cuối cùng rơi vào đôi mắt một mí.
Sau đó giật mình một cái.
Đây không phải là bác sĩ lần trước khám răng cho cô sao.
  
[Cậu cùng anh ta mập mờ từ khi nào vậy?]
[Từ ba năm trước rồi.]
Thịnh Chỉ: [?]
Được lắm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi