LÀM SAO ĐÂY QUÁ TRỚN VỚI BẠN THÂN CỦA BẠN TRAI MẤT RỒI!



Công trà xanh thích nhất là gây sự đấy
Đến khi đã làm thêm nháy nữa xong, run chân tròng cái quần vô rồi, Vệ Gia mới dần phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ kỹ một chút...!Vừa rồi y cứ như Trụ vương bị Đát Kỷ mê hoặc, cậu trai nói sao thì y nghe theo đó, đúng là đầu óc hoàn toàn không tỉnh táo.
Cũng không biết từ lúc nào, y đã không thể chịu được khi thấy cậu tức giận, lúc đó trong lòng sẽ như lửa đốt.
Tới lúc Vệ Gia để nguyên lỗ đ*t còn chứa đầy tinh, lái xe trở về, thì cả chân đã run bần bật.
Cũng may là thể trạng y không tồi, đợi một hồi cũng đã tỉnh lại, cuối cùng vẫn có thể vững vàng lái xe đến chỗ nhà ở ngoại thành của y.
Tới chỗ rồi, cậu trai đã gật gà gật gù, nằm tựa úp sấp ở trên người y như không xương sống vậy, đúng kiểu là ‘ăn’ no rồi chỉ muốn nằm ngủ, nhìn không ra có chút nào cảm giác tội lỗi sau khi lén lút sau lưng bạn trai.
...!Cũng không biết sao cậu bạn nhỏ này lại có dáng vẻ thế này, bên ngoài  nhìn trong sáng long lanh, bên trong hóa ra lại là thứ không tim không phổi.
...!Mà càng quen lâu, lại khiến người ta cũng phải lo lắng cho cậu.
Một tay y ôm Diệp Minh vào, một tay đóng cửa xe, sau đó đem người nửa ôm nửa đỡ mà kéo tới phòng tắm lầu hai.
“Buồn ngủ quá...!Muốn ngủ...!” Diệp Minh buồn ngủ tới díp mắt mà nhìn y mông lung, thì thào nói nhỏ.
Vệ Gia cởi quần áo cho cậu, chỉnh lại nước ấm, dùng vẻ dịu dàng hiếm có nói rằng:  “Tắm trước đã, tắm xong rồi ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
Toàn bộ quá trình có vẻ như là Diệp Minh được y tắm người giúp cho, được lau sạch, sau đó bị bế lên trên giường.
Đến khi Vệ Gia đã đặt cậu bạn nhỏ lên giường, dém chăn cẩn thận xong, thì y đã toát hết cả mồ hôi.
Không phải là do y không đủ khỏe, mà chủ yếu là trên đầu gối của y có vết thương, chỗ dưới mông còn vừa đau vừa rát...!Thậm chí còn có thứ gì đó đang không ngừng mà chảy ra.
Quả thực như không thể khống chế, khiến y cảm nhận được cảm giác nhục nhã chưa từng có.
...!Không thể thấy dễ chịu được.
Sau khi y ráng chịu đựng mà sắp xếp xong xuôi cho Diệp Minh hết rồi, mới quỳ ngồi ở trên sàn phòng tắm, rửa ráy cả hơn nửa tiếng, mới cảm thấy thế là đã đủ sạch.
Lúc này y cũng quá mệt mỏi, lười xử lý vết thương tiếp, chỉ đi xuống lầu tìm hòm thuốc chỗ kệ TV, lấy 2 viên thuốc kháng viêm ra uống, coi như xong chuyện.
Đến khi lo cho bản thân xong, Vệ Gia đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng khẽ nằm im bên cạnh người cậu trai.

Tư thế ngủ của cậu hết sức nghiêm chỉnh, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu, làm cho y khó nhịn xuống mà hôn cậu một cái.
Giờ này khắc này, trong đầu y không nghĩ gì cả...!Tất cả những trói buộc và xiềng xích đều như tan đi trong nụ hôn này.
Chờ đến hôm sau, khi Diệp Minh tỉnh lại, người đàn ông bên người còn đang nửa ôm cậu, cánh tay mạnh mẽ nóng ấm đang choàng qua.
Cậu quay đầu nhìn về phía khuôn mặt kề sát bên mình kia.

Gương mặt hờ hững lúc thường của y, đuôi mắt xếch lên, vừa nhìn đã hiểu là kiểu người khó đối phó.

Nhưng lúc y ngủ, độ cong của đôi mắt lại hết sức hiền hòa.
Cứ như y dịu dàng lắm vậy.
“...!Tỉnh à? ” có thể là bị động tác của cậu làm đánh thức, lúc này Vệ Gia cũng mở mắt.
“Ừm….

” cậu vùi đầu vào trong lồng ngực y.
“Ngủ tiếp nhé?” Vệ Gia nói giọng vừa nhỏ vừa bị tắc.
Y thuận thế choàng tay qua ôm eo cậu, làm chỗ eo phải run lên.
Diệp Minh né tránh, nói:  “Đừng đụng vào chỗ vòng eo em.”
“Hử…? ” Vệ Gia không biết có ý gì mà chỉ cảm thán một từ, nói:  “Ngày hôm qua chả phải em chơi anh hăng say lắm mà? Sao hôm nay còn biết ngượng? “
Diệp Minh:  “...!“
Diệp Minh:  “...!Anh đừng sờ lung tung, người em dễ nhột lắm.



Vệ Gia cười nhẹ:  “Không có ý gì khác đâu, cho em kiểm tra một chút, hôm qua làm ba phát, sáng nay xương sống thắt lưng anh vẫn còn tê đây.”
Diệp Minh là một sinh viên đại học, đang trong thời kì ‘máu lửa’ nhất của một thằng con trai, tinh lực tràn trề, không bao giờ là đủ.

Cho dù ngày hôm qua đã chơi mấy lần, thì sáng nay cũng vẫn khỏe mạnh tràn đầy sức sống.
Với lại tay của người đàn ông đã chậm rãi dời xuống, nắm vào cái chỗ đã ‘bừng bừng’ kia.
Lòng bàn tay của y có vết chai, xúc cảm thô ráp mà ấm áp nhẹ nhàng.
Diệp Minh bị y rờ vào như thế phải ưỡn thát lưng lên “Chờ đã...!Hư...!Anh nói chỉ kiểm tra thôi mà?”
“Chớ nóng vội, đang kiểm tra mà” Vệ Gia không ngừng dùng ngón cái miết qua lỗ nhỏ ở trên đỉnh, cậu trai theo phản xạ hẩy con c*c lên trước nữa một chút, đâm thẳng vào trong lòng bàn tay của y.
Mới sáng thế này, đã bắt đầu làm chuyện ấy trong tiếng thở dốc không thể giấu và tiếng nũng nịu khe khẽ của cậu.
...!Sau khi quay tay cho cậu xong, tên kia nhìn tay mình dính đầy tinh, dùng đầu lưỡi nếm thử, cười với cậu một cái, đưa ra kết luận: “Đã kiểm tra xong, rất khỏe mạnh.”
Cậu nhìn y:  “...!“
Diệp Minh ngủ tiếp, sau một tiếng mới tỉnh, cậu rời giường rửa mặt, sau đó ra khỏi phòng, đứng ở cửa nhìn xuống mấy bậc thang, đụng ngay ánh mắt kia.
Vệ Gia mới vừa từ phòng bếp đi ra, đã nghe được một chút động tĩnh trên lầu, y ngửa đầu nhìn, trước tiên ánh mắt lướt qua cẳng chân trắng muốt, sau đó dời lên, nhìn thấy mái tóc hơi rối và khuôn mặt buồn ngủ của cậu trai.
Cuối cùng là đối diện với đôi mắt vừa đơn thuần vừa có dục vọng.
Y không hề thấy nhục nhã vì ngày hôm qua phải quỳ trên mặt đất, bị coi thành ngựa để cậu cưỡi, ngược lại hỏi cậu rất tự nhiên:  “Mới vừa làm chút đồ sáng, em ăn nhé..?”
“Anh còn biết nấu cơm à...!” Diệp Minh cảm thán.
“Tự anh nấu cả.” Vệ Gia đáp:  “Sống một mình quen rồi.”

Giống với bạn trai cậu nhỉ.
Diệp Minh nếm thử một miếng, nghĩ thầm: Cậu thì khác, cậu lười học những thứ này, chỉ muốn làm búp bê được chăm bẵm.
“Ngày hôm qua là chuyện gì xảy ra, ai ức hiếp em à?” ở trên bàn ăn, Vệ Gia lại hỏi chuyện này lần nữa.
“...!Không ai ức hiếp cả, do em thấy không vui thôi.” có lẽ là tối hôm qua đã giải tỏa hết tâm lý một trạng ở trên người y, nên rốt cục cậu cũng bằng lòng bắt đầu nói chuyện này với y.
“Làm sao vậy? Điểm số không ổn à? Có cần anh dạy thêm cho em không?” Vệ Gia hỏi.
“Thi...!cũng tạm được à, ” Diệp Minh trúng tim đen, sau đó buồn bực nói:  “...!Liên quan gì đến anh chứ, học phí cũng có phải do anh đóng đâu.”
Vệ Gia giơ hai tay đầu hàng.
Diệp Minh cảm thấy, sau khi hai người đã làm rồi, anh giai Vệ đây tự dưng thông minh ra, không có nói móc mỉa gì cậu nữa, nên cậu cứ thấy là lạ.
Vệ Gia đã ăn rồi, giờ chỉ ngồi ngắm cậu ăn, đuôi mắt hàm chứa ý cười mà cứ luôn ngẩng lên nhìn.
Diệp Minh đâu biết rằng, y đã sớm xử lý tốt những chuyện kia cho cậu: Gồm cả những hình ảnh cậu ngoại tình, quan hệ thân mật của cậu với người khác lúc còn học sinh...!Ít nhất là để khi có người khác điều tra, quá khứ của em ấy này cần phải hoàn toàn sạch bong không một vết đen.
Để tình cảm giữa bạn tốt của mình và người yêu anh có thể diễn ra suôn sẻ, y đúng là đã dốc cạn tâm sức của mình.
...!Cũng là kiếp trước Lục Lễ hẳn làm nhiều điều tốt lắm, mới có thể kiếm được người anh em “tốt” như y...!Mặc dù y mới hoàn thành việc chúc phúc cho tình cảm giữa hai người họ, nhưng cứ như  y đang làm cho người yêu của chính bản thân mình.
Mà may là Vệ Gia cũng không thể nghĩ đến, cậu trai đang ngoan ngoãn ăn cơm ngon lành trước mắt y đây, đã đi trước một bước, chủ động thông qua một mối khác, tự lấy mấy bức ảnh mình đi ngoại tình kia bán cho “mẹ vợ” tương lai?
Mẹ vợ cũng hết sức bình tĩnh, không đem chuyện này  nói cho con trai, ngược lại còn đáp trả cho cậu bằng kiểu tâm sự mềm mỏng như bạn thân, trong phần mềm vẫn có mấy phần cứng rắn, muốn nhắc cậu tự biết coi lại bản thân, đừng đem những mối quan hệ này đến sau khi kết hôn.
Diệp Minh gây sự không thành công, vì vậy mới nói lời chia tay với bạn trai, đêm đó lấy cớ rằng trong lòng không vui, để chịch ngoài trời tới mấy nháy với bạn thân của bạn trai mình.
...!Cậu không kiềm được bản chất xấu xa kia, đã nghĩ khích bác ly gián, xem dáng vẻ đau đớn của đám người kia, thì có lỗi gì đâu.
Có một tin nhắn gửi tới.

Diệp Minh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại sáng lên, không có nhìn nội dung.
Chỉ hí hửng cười nói với Vệ Gia: “Chiều này em sẽ đến trường!”
Lục Lễ một đêm không ngủ, cằm mọc lún phún râu, sáng sớm anh đi ngay đến công ty, đợi  tới chín giờ, đoán chừng Diệp Minh hẳn cũng đã rời giường rồi,  mới hết sức thận trọng mà nhắn cho cậu một tin.


Nhưng anh đợi từ chín giờ đến mười một giờ, tin nhắn vẫn không được trả lời.
Anh chịu hết nổi phải gọi điện thoại, điện thoại bắt lên nhưng nói cái cúp ngay, người yêu anh chỉ nói một câu:  “Em đến trường rồi, anh đừng lo.”
Bao lời chất chứa trong lòng, cũng không có cơ hội được nói ra khỏi miệng.
...!Lý trí còn sót lại đang nhắc nhở anh, trực giác nhạy bén cho anh một linh cảm xấu.
Cho tới nay, biểu hiện của người yêu anh vẫn có cái gì đó không được tự nhiên, nhưng Lục Lễ chưa bao giờ đi sâu tìm hiểu quá nhiều.
...!Ở dưới bề ngoài ôn hòa, Lục Lễ coi như là một người đàn ông có ham muốn khống chế rất mạnh, nhất là đối với người mình yêu và quan tâm, lại càng muốn biết nhất cử nhất động của cậu hơn.
Thế nhưng anh vẫn luôn ghìm lại ham muốn này của mình, làm một người yêu hoàn hảo, hợp tình hợp lý, sẽ không nghi ngờ lung tung, cho đối phương không gian tự do.
Lúc nào anh cũng đang học...!Học cách làm thế nào mới có thể khiến người yêu cảm thấy tự do và vui vẻ.
Có điều chuyện xảy ra hôm qua đã tác động đến anh quá lớn.
Lúc này, anh trầm tư thật lâu, cuối cùng vẫn không áp chế được nôn nóng dưới, mở danh bạ, gọi một cú điện thoại cho giáo viên hướng dẫn trong khoa của Diệp Minh—từ rất lâu trước đó, anh đã dấu Diệp Minh, kiếm cách để liên hệ với thầy cô trong khoa cậu, lần lượt chào hỏi, mong bọn họ chiếu cố bạn trai nhỏ của anh nhiều hơn chút.
Điện thoại rất nhanh đã được nhận, giáo viên bên kia rất khách khí, cũng hỏi anh có chuyện gì.
Lục Lễ hỏi:  “Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi thầy một chút, ngày hôm qua...!em ấy có quay về ngủ không? “
“Được, chờ đó, tôi đi hỏi ngay.” Điện thoại cúp, anh lẳng lặng chờ đợi một hồi.
Bên kia rất nhanh đã gọi lại cho anh.
Giáo viên hướng dẫn nói: “Nghe bạn cùng phòng của cậu ấy nói, ngày hôm qua có trở về một lúc nhưng ngay sau đó đã đi luôn.”
“Đi luôn?” Người đàn ông mím môi, miệng mím thành một đường cong lạnh lẽo.

“...!Vậy em ấy đã quay lại chưa?”
“Chưa nữa, từ đêm qua đến giờ chưa về...!Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì à?” bên kia lo lắng hỏi.
“Không có gì, chúng tôi cãi nhau, có chút mâu thuẫn mà thôi...!Thật sự là làm phiền thầy rồi” anh nói lời cảm ơn, sau đó cúp điện thoại.
Anh nhìn cửa kiếng bên ngoài, đôi mắt sâu thẳm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi