LÀM SAO ĐÂY QUÁ TRỚN VỚI BẠN THÂN CỦA BẠN TRAI MẤT RỒI!



“Thời gian còn sớm, anh có muốn đi đâu đi dạo một chút không?” Diệp Minh đi ra từ trong nhà, xuống dưới lầu, mở miệng nói ra một câu như vậy.
Lục Lễ không có trả lời, xem xét cậu từ trên xuống dưới một lần, rồi mới thận trọng nói:  “Vừa rồi ông ấy không làm khó dễ em đấy chứ — ”
Diệp Minh thấy anh như vậy mà cười: “Em đang nói ai vậy?”
“Còn có ai nữa? Cha vợ của anh đó.” Người đàn ông ôm bờ vai của cậu.
Diệp Minh nói:  “Phải gọi là bố chồng của anh chứ.”
“Vậy bố chồng anh mới vừa nói cái gì? Có làm khó gì em không” Anh đều nghe theo cậu răm rắp.
“Tôi nói,” lông mày một người khác nhướn lên, thật sự là không nhìn nổi: “Mấy người thấy tôi đang sống sờ sờ mà làm như không khí ấy à?”
Trong nháy mắt Diệp Minh đã nhìn qua, người đàn ông cao gầy anh khí ngay lập tức giả vờ ra vẻ đáng thương: “Tốt xấu gì thì anh cũng là vợ bé trong những lúc thiếu vắng mà, không có công lao thì cũng có ‘khổ’ lao chứ.”
Giọng nói chuyện của y giống như một chàng công tử đã từng không dính thế sự, mới nếm thử mùi vị tình ái đã lập tức rơi sâu vào lưới tình.

Cái kiểu mặt mặt nhăn mày rũ nay lại xuất hiện ở trên mặt của y, nhìn như đang mang mặt nạ để chọc cười cậu.
“Anh thì khổ ở đâu chứ hả? ” Diệp Minh vừa hơi cười cười, Lục Lễ đã lấy thân mình để che mất thân hình của Vệ Gia:  “A Minh,  chả phải em muốn dẫn anh đi xem chỗ này chỗ kia à?”
“Ah đúng rồi, anh nhìn con đường phía trước này, lúc đi học em luôn đi trên con đường này, ngày hôm nay mình cũng có thể...!” nhắc tới chuyện trước kia, Diệp Minh chợt nhíu mày lại, thay đổi ý kiến: “...!Em đột nhiên cảm thấy hơi mệt chút, chúng ta đi vào xe đi!”
“Muốn về khách sạn nghỉ ngơi với anh không?” Vệ Gia chen vào nói, khóe môi nở nụ cười ám muội:  “Anh có đặt phòng gần đây rồi.”
“Cũng chả cần tới anh đâu, chúng tôi có chỗ ở rồi.” Lục Lễ lịch sự cự tuyệt, sau đó nắm tay người đi lên xe.
“Anh ta sao lại tới đây thế? ” Diệp Minh sau khi lên xe đã đánh đòn phủ đầu, mặt vẫn ngây thơ vô số tội.
“Không cần phải để ý tới nó.”
“Ừ.” Diệp Minh ngoan ngoãn nhận lời.
Lục Lễ thấy cậu ngoan như vậy nên đã không kiềm được ý nghĩ muốn ‘gần gũi’ với cậu ở trong xe, nhưng anh vừa mới thò một tay trong áo cậu, cửa sổ xe đã bị người gõ.
“Giữa ban ngày ban mặt ai lại làm thế chứ?” người bên ngoài thấy cái xe cứ nằm đó không khởi động, rõ ràng nhìn không thấy xe tình huống bên trong, lại vẫn thể hiện như mình biết hết: “Có nghĩ là cần phải kiềm chế lại chút hay không?”
Lục Lễ không để ý tới y, tiếp tục ôm hôn người yêu, lại bị tiếng đập cửa liên tiếp không ngừng quấy rối: “Xe hư à? Có cần tôi gọi xe tải tới cẩu đi không?”
Lục Lễ:  “...!”

Lục Lễ nói với tài xế: “Lái đi.”
Tài xế bắt đầu từ lúc nãy vẫn luôn vờ như mắt điếc tai ngơ, vội vàng hỏi: “Lục tổng, muốn đi đâu ạ?”
Lục Lễ liếc qua Diệp Minh đang mặt mũi lơ ngơ, cổ áo rộng mở đang ngồi trên ghế, hỏi: “Đi thăm trường cũ của em nhé?”
Diệp Minh cong mắt đáp:  “Được.”
Lục Lễ chăm chú nhìn nét mặt của cậu, lòng nghi ngờ cậu đang có tâm trạng vui vẻ vì Vệ Gia ở đây, nhưng anh không nói gì, chỉ bình tĩnh cài lại từng nút áo vào cho cậu.
Hành trình tiếp đó toàn là những điều không vui như trong dự đoán.
Muốn đi dạo một vòng quanh trường cũ của người yêu mình,  nhưng gần đó vẫn còn có một cái tên nhìn đến gai mắt đang lẵng nhẵng theo sau.
Lục Lễ đã quen viết Vệ Gia nhiều năm như vậy, rất hiểu y kiêu ngạo tới cỡ nào, không ngờ tới sẽ có ngày y lại có thể mặt trơ trán bóng đến vậy, đúng là làm người ta phải kinh ngạc.
Lúc ra khỏi trường rồi, Vệ Gia còn mua ba chuỗi kẹo hồ lô ở quầy hàng rong gần đó..
“Nào, tôi cho hai người mỗi người một chuỗi.” nói là mỗi người một chuỗi nhưng Vệ Gia lại đem đưa cho Diệp Minh hết cả hai chuỗi: “Anh nhớ là em thích ăn mà nhỉ?”
Diệp Minh nhận lấy, kinh ngạc đánh mắt sang  y.
Lúc này, Lục Lễ cầm tay Diệp Minh, cúi đầu cắn một viên mứt quả, sau đó không coi ai ra gì mà dùng môi ‘đút’ cho cậu rồi hôn luôn.
Vệ Gia cũng không có tính tách họ ra nên chỉ đứng đó nhìn “Hah”
Y cũng cắn một cái  chuỗi kẹo hồ lô còn dư lại.
Sao nó lại ‘chua’ đến thế này.
Đến lúc ăn tối, bọn họ vừa đi vào nhà hàng, Lục Lễ đã thấy được Vệ Gia: Y đang thản nhiên ngồi xuống vào bàn của họ, còn mở thực đơn ra như đang tính gọi món.
Quản lí nhà hàng không ngừng lau mồ hôi trán, ấp a ấp úng giải thích với anh: “Thưa ngài Lục, chúng tôi đã báo với ngài Vệ rằng ngài bao hết cả nhà hàng tối nay, nhưng ngài Vệ lại bảo là...!”
Lục Lễ cười, lộ vẻ rộng lượng: “Không sao cả, muốn thì cứ để cho cậu ta vào.”
Trên sân khấu người chơi đàn cello trình độ thường thường bậc trung, nghe không được êm tai cho lắm.
Bữa ăn đắt tiền trên bàn nhưng hai người cũng chỉ trệu trạo nhai.
Diệp Minh như có như không nhìn liếc mắt phía bên cạnh, sau đó kề gần trước mặt người đàn ông, thấp giọng nói:  “Chúng ta ăn xong rồi về khách sạn, cắt đuôi anh ta.”
Lục Lễ bị câu nói lấy lòng này làm cho giật mình một cái, lập tức chìm vào hương vị dịu dàng, đã quên luôn chuyện phải kèn cựa với tình địch, lập tức nhắm mắt hôn lên.

Hôn được ba bốn giây, lông mi Diệp Minh run lên, mắt hơi hé ra, phân tâm nên nhìn qua phía bên cạnh, quả nhiên thấy một người đàn ông khác đang nhìn về phía cậu, cười như không cười, sắc mặt lại không có một chút lo lắng nào.
Y thấy cậu nhìn qua, nháy mắt đầy ngả ngớn, chậm rãi đem ngón tay thon dài vói vào trong miệng mình, khẽ cắn một cái.
Y mang dáng vẻ lịch lãm điển trai, động tác vừa làm lại quá tục tĩu, đang ám chỉ tình dục một cách lộ liễu.
Cậu chỉ hé nhìn, khiến người ta thấy không rõ ẩn ý sâu trong mắt.
...
“Thưa ngài Lục, vừa rồi có một vị khách khác có mang giấy tờ liên quan các loại để chứng minh mối quan hệ với ngài, nên chúng tôi đã giao cho ngài ấy chìa khóa cửa phòng thông với phòng ngài.” Bộ phận lễ tân khách sạn nói như thế.
Hóa ra là chờ ở đây à, Lục Lễ chậm rãi thở ra một hơi, cũng không có gì quá bất ngờ.
Chỉ là vì anh cứ ngỡ mình nắm rõ Vệ Gia như lòng bàn tay, giờ đã xuất hiện sai lệch nhất định, cho nên hôm nay anh mới để bị động như vậy.

Ban đầu anh cho rằng, đã nhiều lần bị cho quê độ như thế, Vệ Gia sẽ  lập tức bỏ đi ngay – ít nhất cũng không thỏa hiệp nhanh đến vậy.
Anh nhìn thoáng qua cậu trai bên cạnh đang mỉm cười, ở trong đầu lại nhớ lại đến đề nghị ‘chia sẻ’ anh đã nghe được sáng nay, thấy có phần bực bội mà lấy đầu lưỡi đẩy vào hàm trên (?).
Bọn họ vào phòng, mới vừa tắm nhanh xong đã nghe thấy tiếng gõ từ cánh cửa thông với bên kia.
“Tôi có mang ít rượu, dù gì cũng đang thảnh thơi mà, hai người có muốn ngồi xuống uống mấy ly không?”
Không chờ câu đáp lời, y đã mở hẳn cửa thông hai bên ra, mặc áo choàng tắm, sẵn sàng ‘ra trận’
Trước khi Lục Lễ muốn thẳng tay với y, Diệp Minh đã hỏi: “Cả ngày nay cậu cứ bám riết lấy hai chúng tôi, hóa ra là muốn quấy rối thời gian ban đêm của chúng tôi?”
Vệ Gia giơ ly rượu đỏ trong tay về phía cậu, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Lục ca, gu của anh cũng đặc biệt nhỉ.”
Trong phòng tình nhân của khách sạn này, có một sắp xếp rất đặc biệt: Cửa kiếng lắp phòng tắm loại trong suốt, trong bồn tắm có hai người, ở giữa đặt một cái giường lớn có rèm treo màu hồng, trước giường còn đặt một bức tượng cô gái khỏa thân thật lớn, nhưng khoan hãy nói, nhìn khá ‘xôi thịt’ lại càng làm cho lòng người có phần rung động khó nhịn.
Lục Lễ:  “Chắc trước giờ cậu chưa đặt loại phòng tình nhân bao giờ nhỉ, đều như thế này cả.”
Vệ Gia:  “Ah...!Thì ra là thế, tuy là tôi chưa bao giờ đặt phòng tình nhân, nhưng đúng ra thì tối nay tôi có đề nghị này muốn nói với hai người.”
Diệp Minh hiếu kỳ nói:  “Đề nghị gì? ”

Vệ Gia nói:  “Hai người vẫn còn thiếu sót lắm, hẳn là làm sao biết được cách chơi cũng những kẻ có tiền.”
Lục Lễ nhíu lại.
Diệp Minh cười:  “Cách chơi cũng những kẻ có tiền?”
Vệ Gia chỉ khoác mỗi cái áo choàng tắm, lộ ra một phần lồng ngực săn chắc, đuôi tóc vẫn còn dính chút nước, hơi thở mang đầy dục vọng  khiến người ta run chân.
Anh đặt tay cậu vào trong lòng bàn tay mình, lo lắng nói:  “Kẻ có tiền từ trước đến nay đều bạc tình, không thích chung tình,  hẳn nhiên là thích mấy trò có nhiều người ‘cùng chơi’ với nhau.”
Thần sắc Diệp Minh khẽ động, đã bị Lục Lễ ôm vào trong ngực.
Lục Lễ lạnh nhạt nói: “Mấy chuyện này nói với chúng tôi để làm cái gì, tôi với người yêu còn có việc làm, không biết cậu muốn quấy rối vào lúc này là có chuyện quan trọng gì? Là muốn dán tai vào tường nghe, hay thích trốn trong góc nhà để nhìn lén?”
“Nếu hai người không ngại thì cũng không phải là không thể đâu.


Anh giận quá cười gằn: “Biết nhau nhiều năm như vậy, không ngờ da mặt cậu lại dày đến thế đấy.”
“Những chuyện em chưa được làm thì thử mới biết chứ, có phải hay không hả, chồng bé?” trong miệng y vẫn đang nói về phía Lục Lễ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Diệp Minh không chớp.
“Em chả cần đáp lại nó đâu.” Lục Lễ vuốt eo của người bên mình: “Tôi thực sự lo là cậu đã điên rồi, lỡ lên cơn lại làm thương thân thể, đến lúc đó bác gái sẽ đau lòng đấy.”
“Không sao cả, thân thể tôi rất tốt, không cần anh lo.


Diệp Minh cười, chặn đứng cuộc nói chuyện vô bổ này: “Nếu anh đã muốn nhìn, vậy cứ đến đi.”
Cậu vừa nói, hình như đã nhận lời chuyện khác, để cho hai tên đàn ông chỉ biết lặng im.
“Đi cả ngày rồi, em ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi!” Lục Lễ nhẹ nói.
Diệp Minh ngồi ở ghế massage, người đàn ông cúi người xuống, giúp cậu xoa bóp bả vai, lúc đầu động tác còn giống như đang xoa bóp,  dần dần đã biến tướng thành mơn trớn, hai tay sờ mó trên người cậu, đôi môi hôn lên làn da kia không ngừng.
Chỗ Lục Lễ hôn lên hạ thấp xuống liên tục, nhiệt độ trong phòng cũng dần nóng lên.
Diệp Minh được phục vụ đến sướng, cũng không quan tâm những chuyện khác, buồn ngủ mà nhắm mắt lại.
Mãi tới khi Lục Lễ hôn lên điểm yếu nhất của đàn ông.
“...!Ư…? ” Diệp Minh mở mắt nhìn một chút.
Người đàn ông thường ngày nhã nhặn lúc này đang quỳ gối bên chân cậu, đôi môi nghe nói là tượng trưng cho bạc tình lại đang ấn vào ‘thằng nhỏ’ còn đang ngủ say của cậu.
Người đàn ông mở mắt lên nhìn vào ánh mắt của cậu, không chút nào xấu hổ mà vừa đối diện với cậu, vừa dùng đầu lưỡi liếm cu.

Cây gậy th*t dưới sự khiêu khích của anh đã dần dựng thẳng lên, đặt vào  sóng mũi cao của anh..
Trên khuôn mặt anh lộ ra sự cuồng nhiệt:  “Rõ ràng là vừa ăn xong, thế nhưng món này của chủ nhân đúng là quá đáng yêu...!Đáng yêu tới mức cún muốn được liếm.”
Diệp Minh ngửa mặt:  “...!A, anh quả là biến thái mà.”
Vệ Gia đang nghe lén: Chơi trò gì đây? Cosplay?
Lục Lễ một khi đã quỳ dưới háng Diệp Minh thì như trở thành người khác, lúc anh bú c*c cho cậu còn cố ý phát  ra mấy tiếng chụt chụt, tiếng mút vào lớn vô cùng.
Nét mặt Vệ Gia có vẻ bình thản tự đắc, mà thật ra cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thầm kín của cặp đôi này lúc thân mật.

Đối mặt với bạn thân cũ một thời giờ lại mang bộ dáng thích nằm dưới háng trai mà bú liếm, trong lúc nhất thời y cũng có chút cảm giác hoang đường.
Nhưng cảm giác nhiều hơn lại là lửa dục đang dần cháy lên của y.
Diệp Minh nhìn thấy y đối mặt với bọn họ, xốc áo choàng tắm của mình lên để lộ ra cây hàng, sau đó thản nhiên lấy tay bắt đầu quang minh chính đại tự sục.
???
...!Đúng là quá cởi mở.
Vệ Gia ngồi dưới đất, cái cổ ngưỡng lên, cứ như vậy nhìn cậu chằm chằm, trong cổ họng phát ra tiếng rên đàn ông nghe là hiểu, ‘thẳng nhỏ’ ở dưới cũng đang dần ngóc đầu dậy.
Trong tròng mắt đen giờ chỉ còn tình dục sâu thẳm.
Vừa bị một người b*scu cho,  lại bị một tên khác vừa nhìn mình chăm chăm vừa thủ dâm, Diệp Minh thở khẽ, hỏi một câu lơ lửng:  “Anh còn không qua đây đi? Vệ ca ca, còn muốn em mời nữa sao?”
“Sao có thể làm phiền em được chứ?”
Tên đàn ông đã đi tới, đứng vững, Diệp Minh nhấc chân giẫm lên một cái:
“Cứng quá nhỉ.


“Đây cũng là vì ai cơ chứ..

” y nhẹ nhàng nói.
Lục Lễ dùng răng cạ nhẹ vào quy đầu đang phân bố chất lỏng không ngừng, tức thì Diệp Minh sướng đến mức khép miệng lại, hít vào một hơi khí lạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi