LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



Lâm Tiêu Dương vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, điện thoại lại đột nhiên tiếng chuông rung lắc dữ dội.

Hiện rõ cuộc gọi tới từ Lương Húc Nhiên.
Cậu tuy hơi thấy lạ, nhưng vẫn ấn nghe, giọng Lương Húc Nhiên bên kia giống như đang đè nén phẫn nộ: "Em đã về nhà nói cái gì?"
"Em không nói gì." Lâm Tiêu Dương đáp, "Em cũng không tự ý về nhà, là mẹ và em gái kêu em trở về mà thôi."
"Vậy tại sao cha mẹ lại đột nhiên nhắc đến chuyện đính hôn?!" Lương Húc Nhiên không còn kiềm chế cảm xúc phẫn nộ của mình, "Nếu không phải em nói thì là vì sao?"
"Mẹ em có đề cập qua, nhưng em nói muốn ý của anh, em không quyết định được." Cậu vừa nói vừa đổi tư thế, trong dạ dày khó chịu như như dời sông lấp biển, đành phải ráng chống đỡ tinh thần nói một câu, "Những chuyện khác, em cũng không rõ lắm."
"Tốt nhất là như vậy." Lương Húc Nhiên giọng nói lạnh lùng, "Em cũng đừng có trước mặt tôi giả bộ còn sau lưng lại gây chuyện."

Nói xong liền dập máy, Lâm Tiêu Dương đầu tiên là nghĩ một lúc, tiếp theo lại vội vàng chọc chọc 007: "Độ hảo cảm không có hạ xuống chứ?"
【Báo cáo ký chủ, không có ạ ~】 007 Đáp, 【Trước mắt vẫn như cũ là 11%, không có biến hóa đâu ~】
Lâm Tiêu Dương lúc này mới âm thầm thở dài một hơi, khép lại điện thoại tắt đèn.

Nghĩ đến thừa dịp đạo cụ giảm đau này còn tác dụng trong thời gian có hạn, ngày mai cũng nên đi làm.
Chỗ cậu đang làm cũng chính là công ty Lương gia, công việc được chủ tịch Lương cha Lương tự mình xắp xếp cho cậu.

Cương vị rất nhẹ nhàng, cũng không có gì trọng yếu.

Mình nghỉ ở nhà từ hai ngày trước, Chắc là do Lương Húc Nhiên đánh tiếng.
Coi tình thế trước mặt, đoán chừng nếu ngày mai không đi làm thì rất có khả năng.
Lâm Tiêu Dương sau khi tính toán thời gian, đợi đến ngày thứ hai lúc tan làm đoán chừng vừa vặn đến thời hạn, chỉ cần về sớm một chút, Chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nghĩ như vậy, nhưng ngày thứ hai lúc đứng dậy vẫn có chút khó khăn.

như cũ.


Dạ dày đau đớn cơ hồ dính dấp lấy toàn bộ thân thể, một loại cảm giác vô lực lan tràn toàn thân.

Rơi vào đường cùng đành phải lục tung tìm ra ít thuốc nuốt vài, lúc này mới đứng dậy ra cửa.
Công ty của Lương gia cách căn hộ này không xa, đón xe cũng chỉ mất một chút thời gian.

Như thường lệ quét thẻ tiến công ty, vừa mới đi vào thang máy, chỉ nghe thấy sau lưng một cái giọng nữ truyền đến, ngữ khí cũng không tính là thân thiện, thậm chí còn mang theo địch ý: "Cái người đi cửa sau này người đúng là lợi hại, không muốn đi làm cũng có thể nhờ cho Lương tổng tự mình xin phép quản lý nghỉ."
Lâm Tiêu Dương nhìn qua, chính là đồng nghiệp cùng văn phòng với cậu Trương Mục Nguyệt, tuổi cũng tầm tầm cậu, nhớ không lầm hẳn là mới chuyển từ thực tập sinh lên chính thức vào tháng trước.

Bình thường cũng không có ân oán gì với mình, cậu thực sự nghĩ mãi không ra vì sao người này hôm nay tự dưng dở chứng.
Tuy vậy Trương Mục Nguyệt phát hiện cậu quay sang, vẫn như cũ làm bộ khinh thường thần sắc kia, thậm chí còn bật cười một tiếng.


Không để ý chút nào việc trong thang máy còn có người khác, "Làm sao? Mày cũng thừa nhận mình không phải quang minh chính đại được nhận vào công ty?"
Lâm Tiêu Dương không thèm để ý, mắt thấy sắp đến tầng, nhấc chân liền đi ra thang máy.

Lờ đi giọng nói Trương Mục Nguyệt liều mạng tức hổn hển phía sau, đi đến vị trí của mình trong văn phòng ngồi xuống, vuốt vuốt dạ dày rỗng tuếch, chỉ cảm thấy căn bản không có một chút tâm tình để xử lý.
Vừa mới chuẩn bị nằm xuống nghỉ một lát, ngoài cửa đột nhiên bị gõ.

Tổ trưởng ngồi cạnh cậu vội vàng đứng dậy đi mở cửa, "Lương tổng? Ngài có chuyện gì muốn an bài sao?"
Lương Húc Nhiên lắc đầu, đi thẳng tới trước mặt Lâm Tiêu Dương, "Theo anh lên đây một chuyến.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi