LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



Hắn cũng biết qua xuất huyết dạ dày là một loại bệnh bao tử, hơn phân nửa đều là vì ăn uống không có quy luật trong một thời gian dài.

Mà từ những gì hắn điều tra được, trước đây Lâm Tiêu Dương lúc còn đang học đại học, dường như ngay cả học phí cũng đều phải đi làm thêm để trả.

Khương Phương căn bản không giúp đỡ một đồng nào.
Chẳng lẽ bệnh bao tử của cậu...!Chính là bị vào lúc đó?
Đương lúc nghĩ như vậy, hắn nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của Lâm Tiêu Dương bên cạnh.
Hắn vô thức quay đầu lại, thì thấy một tay người này đang đè chặt dạ dày của chính mình, cúi đầu.

Góc độ của hắn lại vừa lúc có thể thấy rõ sắc mặt Lâm Tiêu Dương vùi trong bóng tối vô cùng khổ sở.
Lương Húc Nhiên đuổi vội vàng nắm cánh tay Lâm Tiêu Dương, "Em sao thế?"
"Không sao." Lâm Tiêu Dương hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho hắn không cần lo lắng.


Lúc này mới qua một lúc lâu, lại chậm rãi buông tay đang che nơi dạ dày.
Động tĩnh bên này, dường như cũng khiến bốn người gần đó nghe được rõ ràng.
Mẹ Lương thấy vậy rồi nhíu mày, hơi lo lắng nhìn Lâm Tiêu Dương, "Tiêu Dương à, bệnh bao tử của con tái phát sao?"
Lâm Tiêu Dương có chút ngượng ngùng nhẹ gật đầu, "Con không có việc gì, ngài không cần lo lắng."
Mẹ Lương tất nhiên không thể nào ngừng lo lắng, đưa tay gọi nhân viên phục vụ tới, nói vài câu để gọi thêm một niêu cháo bổ dạ dày.
Lương Húc Nhiên đã có thể rõ ràng nhìn thấy nơi thái dương cậu không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chau mày, tóm lấy cánh tay vẫn như cũ không có nửa phần thả lỏng của cậu, "Em đừng cố chịu."
"Em thật sự không sao." Lâm Tiêu Dương ngước mắt nhìn hắn, lo lắng trong đáy mắt Lương Húc Nhiên không che giấu được rơi vào tầm mắt cậu, cũng khiến cậu trong lúc nhất thời giật mình.

Có điều cậu rất nhanh bình tĩnh lại, "Đã là bệnh cũ rồi, vẫn luôn như vậy."
Ánh mắt Lương Húc Nhiên run lên, không biết nên nói gì, chỉ có thể chậm rãi buông ra bàn tay đang tóm lấy cánh tay cậu, "Dạ dày không thoải mái thì nói cho anh biết."
Lâm Tiêu Dương nhẹ gật đầu, đồng ý đáp lại.

Trong lòng thì thầm phun tào: Tui vẫn luôn luôn không thoải mái ấy!! Kể cho anh nghe thì giải quyết được cái gì?!!
Đợi đến khi cơm rau đều đã được dọn lên, Lâm Tiêu Dương cũng rõ ràng không thế nào động đũa, Lương Húc Nhiên hiếm thấy đứng dậy tự mình lấy cho cậu chén cháo, cậu cũng bưng chén cháo này thổi thổi, chỉ là vẫn trì hoãn không có ăn.
Với tình trạng hiện tại của cậu thì ăn cái gì là ói cái đó, muốn cả gan ăn gì đó tại đây...!Chỉ sợ hậu quả cũng chẳng tốt đẹp gì.
Khương Phương rõ ràng không có đạt được đáp án mong muốn, trong lòng còn đang ở buồn bực, ngước mắt nhìn Lâm Tiêu Dương lại càng không vừa mắt.
Trong lòng vừa đắn đo những thứ này, còn vừa muốn tươi cười nói chuyện đối đáp với mẹ Lương.

Khiến Lâm Tiêu Dương thỉnh thoảng liếc nhìn bà mà cảm thấy đáy lòng bất an lo sợ.
"Sắp nguội rồi." Lương Húc Nhiên bên cạnh bất thình lình nhắc nhở cậu.
Lâm Tiêu Dương lúc này mới chuyển mắt về lại chén cháo kia, cầm lấy thìa múc một muỗng, hơi chật vật đưa vào miệng.
Phảng phất như đang trên pháp trường.
Cũng may vật phẩm của 007 dùng khá tốt, mặc dù vẫn khiến cậu cảm nhận được khó chịu cực độ, nhưng cũng không có quá nhiều phản ứng mãnh liệt.

Trái lại Lâm Hân Nhiên, dường như chẳng hề có gia giáo, Lương Minh nhìn một hồi còn nhíu mày.
"Tiêu Dương đây là..." Lương mẫu cũng chú ý tới tướng ăn của Lâm Hân Nhiên, lúc này cũng nhắc nhở cũng không tốt lắm, vội vàng ho nhẹ đổi chủ đề, "Đồ ăn của nhà hàng này không hợp khẩu vị của con sao?"
"Không có không có." Lâm Tiêu Dương vội vàng phủ nhận, còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã nghe thấy Lương Húc Nhiên bên cạnh nói: "Dạ dày em ấy khó chịu, nên ăn không vô cũng phải.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi