LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



Lâm Tiêu Dương ngước nhìn hắn một thoáng, "Mai anh không đi làm?"
Lương Húc Nhiên lắc đầu, "Việc gấp ở công ty cũng gần xong rồi."
"Vậy em..."
"Em cũng không cần đi, anh sẽ nhắn cho tiểu Vương xin phép nghỉ cho em."
"Thực ra em không sao thật mà." Lâm Tiêu Dương rủ mắt, lông mi run rẩy, "Hôm nay...!có trì hoãn anh đi thăm bệnh không?"
Vẻ mặt Lương Húc Nhiên cứng lại, lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Không có gì."
Lâm Tiêu Dương thấy thế cũng không nói gì nữa, vừa lúc cậu cũng không muốn nhắc thêm về chuyện này.
Dù sao cậu trong lòng hắn, căn bản chẳng thể so bì được với Mạnh Phàm.
Trên bàn cơm.
Khương Phương thừa dịp không có người nào để ý, vội vàng vươn tay đẩy Lâm Hân Nhiên một chút.


Lâm Hân Nhiên lúc này mới bớt bớt lại.

Khương Phương nhân cơ hội này cười lấy lòng với mẹ Lương một tiếng, "Chuyện này...!Bà thông gia, trước đó mấy ngày chúng ta không phải đã thương lượng xong rồi, muốn đẩy chuyện hôn sự của bọn nhỏ lên sớm một chút mà phải không?"
"Nói thì nói thế." mẹ Lương cảm thán, "Hôm đó tôi cũng vì tức giận mà hồ đồ, tiểu Nhiên nhà chúng tôi cũng có chút bất an.

Hiện tại tôi cảm thấy cũng không phải cách hay, nên mới muốn để mấy đứa tự định ngày.

Thực ra thì..."
"Thực ra bọn nhỏ cũng có suy tính của riêng mình, chúng ta làm gia trưởng, không có quyền phán xét." Lương Minh nói, liếc mắt Lâm Hân Nhiên, trong mắt ông bỗng dưng tràn đầy chán ghét.
"Sao có thể nói là không có quyền?" Khương Phương vội vàng mở miệng, "Chuyện này vẫn là chung thân đại sự của bọn nhỏ, trưởng bối chúng ta nếu không giúp đỡ, chỉ sợ chính mấy đứa cũng cũng chưa chắc sẽ biết phải làm gì."
"Vậy thì việc này cũng không cần bà quan tâm."

Âm thanh Lương Húc Nhiên đột nhiên từ cửa vang lên, dứt lời Lâm Tiêu Dương vịn ngồi xuống, "Chuyện của hai chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình thu xếp tốt, không cần người khác chỉ điểm thêm."
Khương Phương sửng sốt, dường như hơi lúng túng không duy trì nổi nụ cười trên mặt, "Húc Nhiên chuyện này...!dì cũng là vì các con mà, nên hiện tại mới..."
Không ngờ Lương Húc Nhiên không chút để ý, lại còn quay đầu hướng cha mẹ mình, "Cha mẹ, Tiêu Dương thực sự không khỏe, con đưa em ấy về trước."
Mẹ Lương đuổi vội vàng gật đầu, hơi lo lắng nhìn Lâm Tiêu Dương, "Sắc mặt kém thế này, lúc con mới tới không phải còn rất tốt sao?"
"À...! Không sao, bệnh tái phát thường sẽ như vậy, bệnh cũ ạ." Lâm Tiêu Dương cười một tiếng, có chút bất ngờ khi được Lương Húc Nhiên đưa cậu tời khỏi.
"Mẹ em...!bà ấy vẫn luôn đối xử với em như vậy?" Đợi đến khi xuống lầu, Lương Húc Nhiên lái xe lại đây, hắn nhìn Lâm Tiêu Dương đang ngồi ở ghế lái phụ, hỏi.
Lâm Tiêu Dương sửng sốt, xoay đầu nhìn lại hắn, trong con ngươi mang theo chút thần sắc khó hiểu, "Thực ra nhiều năm rồi vẫn luôn như vậy, em cũng không thấy có gì."
"Còn có em gái em..."
"Anh đang nói đến Hân Nhiên?" Lâm Tiêu Dương dường như thở dài không biết phải làm sao, "Con bé cũng bị mẹ em chiều hư, trước đó...!Để anh chê cười rồi."
Lương Húc Nhiên nhìn bộ dáng Lâm Tiêu Dương, chẳng biết tại sao đáy lòng bỗng nhiên nổi lên chút đau lòng, không đáp lại, mà lái xe trở về nhà.
Lâm Tiêu Dương suy nghĩ một lúc, đây đoán chừng là lần đầu tiên Lương Húc Nhiên qua đêm tại nơi gọi là "Nhà" của bọn họ.
"Còn khó chịu không?" Lương Húc Nhiên đỡ cậu ngồi trên ghế sa lon, "Buổi tối em không ăn gì...!có chịu được không?"
"Được mà." Lâm Tiêu Dương nương theo hắn ngồi xuống, "Có đôi khi ăn, còn khó chịu hơn là không ăn."
Đáy mắt Lương Húc Nhiên run rẩy, cuối cùng hay là không nói một câu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi