LÀM SAO ĐỂ DÙNG THÂN THỂ ỐM YẾU CÔNG LƯỢC MỤC TIÊU ĐÂY



Nói thì nói thế, nhưng mấu chốt nhất, hay là nói chuyện trước mắt cậu cần đối phó, vẫn là việc cha mẹ Lương Húc Nhiên muốn đến đây thăm cậu.
Theo lý mà nói, Lương Húc Nhiên đến ngần này còn không phát hiện ra gì, cha và mẹ Lương càng không thể đoán ra mới đúng.

Nhưng Lâm Tiêu Dương âm thầm cảm thấy không yên lòng, cậu chỉ có thể chọc chọc 007 trong đầu, "Lát nữa mày có thể yểm hộ giúp tao không?"
007 nhanh chóng trở lại đáp, [ Kí chủ muốn yểm hộ thế nào? Hay là dùng vật phẩm lần trước? ]
Lâm Tiêu Dương im lặng, "Hai ta vừa nói mấy cái kia, mày không có nghe phải không? ]
[ Tui đang nghe mà.

] 007 tủi thân, [ Rõ là ngài nói chuyện không rõ ràng, tui bên này đã giúp ngài mở hệ thống cửa hàng rồi, xin hỏi kí chủ muốn dùng vật phẩm gì? ]
"..." Lâm Tiêu Dương chán nản, "Vật phẩm cái đầu mày, còn sợ tao chết chậm quá à?"
007 lúc này mới như bừng tỉnh đại ngộ, "Nói như vậy...!kí chủ ngài đang lo sợ cha mẹ của nhân vật mục tiêu sẽ nhìn ra....?"
"Phải." Lâm Tiêu Dương thừa nhận nói: "Tao không thể không lo lắng, cho nên mày có tối sách gì không?"

[ Không có đâu.

] Ngữ khí 007 như rất là không biết phải làm sao, [ Ngài không nên nghĩ tui quá đa năng, mấy lần trước đều tốn một đống điểm kinh nghiệm của tui, dưới tình huống kiểu này, ngoại trừ ngài sử dụng vật phẩm bình thường của cửa hàng, thì tui cũng không có cách nào khác đâu ~ ]
Lâm Tiêu Dương im lặng, vẫn chẳng còn gì để nói.

Bây giờ 007 càng ngày càng lười biếng, đến độ không còn muốn nhìn trộm suy nghĩ trong đầu cậu nữa.
"Em lại muốn nghỉ ngơi một lát?" Lương Húc Nhiên nhìn sắc mặt cậu lúc sáng lúc rối, hắn chau mày đầy ủ rột, "Bọn họ cũng chỉ muốn tới thăm em một chút thôi, không cần để ý."
Lâm Tiêu Dương gật đầu với biên độ rất nhỏ.
Chỉ mong mẹ Lương không nhìn ra thứ gì mới ổn, nếu không một khi bà ấy dậy lên lòng nghi ngờ...!Chỉ sợ chính cậu cũng khó tránh khỏi dăm bữa nửa tháng cắm chốt ở bệnh viện.
Giữa lúc nghĩ như vậy, điện thoại Lương Húc Nhiên đột nhiên vang lên, trong lòng Lâm Tiêu Dương lập tức khẽ giật mình, quả nhiên là mẹ Lương gọi điện thoại tới.
Cậu nhìn người này quay người rời phòng, nhân lúc hắn xuống lầu để mở cửa mà ngồi dậy, cậu vịn đầu giường muốn đứng lên, bụng lại ngay lúc này đau kịch liệt hơn mấy phần.

Cậu thử nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ có thể chịu thua mà ngồi trở lại trên giường một lần nữa.

Đứng lên không nổi, còn tự giày vò bản thân ra mồ hôi lạnh đầy người.

Khuôn mặt vốn tái nhợt, lúc này lại càng trở nên khó coi dọa người.

Cậu vừa muốn đưa tay gạt đi mồ hôi lạnh, cửa phòng đột nhiên được mở ra.
Mẹ Lương nhìn thấy bộ dạng này của hắn lại càng giật mình, bà vội vàng bước tới đỡ cậu trở về giường một lần nữa, "Bệnh cũng nặng như thế rồi, thì đừng xuống."
Lương Húc Nhiên cũng bước nhanh đi đến, kéo gối dựa bên cạnh qua sau lưng cậu, "Không phải đã bảo em ngoan ngoãn đợi sao, đứng lên làm gì."
Lâm Tiêu Dương lắc đầu, cũng chỉ có thể lại lùi về trên giường.

Cậu ngước mắt nhìn thoáng qua sắc mặt đầy lo lắng của mẹ Lương, đáy lòng chẳng biết tại sao đột nhiên run lên.
Sau khi cậu theo vào kịch bản này, cũng chỉ có duy nhất người này từ trước đến giờ đối với cậu không có nửa phần khinh thường.

Cho dù Khương Phương là mẹ ruột, chính cậu trong mắt bà ta chẳng qua chỉ là một cái máy rút tiền, còn lại tất cả mọi thứ, bà ta đều chưa bao giờ hỏi.
Cho dù cậu đã ốm đến tình trạng này, Khương Phương vẫn như cũ không quan tâm.
Cho nên vào lúc này đây, mẹ Lương mang đến cho cậu sự quan tâm và lo lắng, vẫn khiến cậu có một cảm giác khó nói nên lời..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi