LÀM THẾ NÀO ĐỂ CUỘC SỐNG TRỞ NÊN KHÓ KHĂN HƠN

Chẳng bao lâu sau trong viện nghiên cứu không còn bàn về chuyện của Dư Hải Dương nữa. vừa là tôn trọng người đã khuất, vừa là vì ai ai cũng phải tập trung vào công việc của mình. Viện cũng nhanh chóng cử người mới thay thế vị trí của Dư Hải Dương, mọi người cũng không cảm thấy khác biệt gì khi thiếu mất Dư Hải Dương.

Hai tuần sau Chung Nhất Hạ mới từ Bắc Kinh trở về, hắn đến văn phòng Lý Quyết gọi anh ra ngoài hút thuốc, Lý Quyết dẫn hắn đến nhà kính. Bảo hút thuốc mà chẳng ai lấy bao thuốc ra, Chung Nhất Hạ nói:

– Thú thật tôi cũng chẳng ưa gì anh ta, nhưng cứ nghĩ đến chuyện này là mẹ nó tôi lại thấy khó chịu đến kinh người.

Ít nhiều gì bọn họ cũng nghe được cách xử lý hậu sự của viện nghiên cứu. Viện giúp giải quyết vấn đề hộ khẩu và nhập học cho Dư Tử Phi, cậu bé có thể chuyển trường đến Bắc Kinh lúc nào cũng được. chuyện khiến Dư Hải Dương rầu rĩ suốt mấy tháng trời đã được giải quyết nhanh gọn như thế đấy, tuy rằng cái giá phải trả là quá đắt.

Lý Quyết nhận ra Chung Nhất Hạ sắp bật khóc, bèn xoay lưng đi cho hắn có đủ không gian giải phóng cảm xúc. Lát sau anh nghe thấy tiếng rên rỉ trầm đục. Hai người đều biết, về sau mỗi khi rời khỏi cuộc họp ra hành lang hút thuốc thì người thứ ba cười đùa cợt nhả sẽ không còn xuất hiện nữa.

Nỗi khó chịu qua đi, Chung Nhất Hạ bảo:

– Dư Hải Dương mất rồi, thằng nhóc cậu cũng sắp đi rồi, sau này mỗi lần họp tôi chẳng thể chuồn đi được nữa. Phía Bắc Kinh đã chuẩn bị hết rồi đấy, họ định điều cậu sang đó.

Lý Quyết thú nhận với hắn:

– Tôi vẫn chưa cân nhắc xong, trước đó tôi đã nộp đơn xin đi trao đổi ở Mỹ rồi.

– Chuyện này mà có gì phải cân nhắc? Cơ hội tốt thế này, có xếp hàng cũng chưa chắc tới lượt, lúc nhỏ ai cũng cho rằng mình là nhân vật chính của câu chuyện, lớn lên rồi mới biết kịch bản cuộc đời không phải do mình quyết định, được chọn làm vai chính hay không thì còn phải dựa vào thiên thời địa lợi. Cậu đừng có làm chuyện ngu ngốc đấy, cuộc đời của người bình thường, sai một li là đi một dặm – Chung Nhất Hạ nói.

Ở nơi nhà kính ấm nóng không cảm nhận nổi nhiệt độ thực ở thế giới bên ngoài, Lý Quyết suýt nữa muốn bộc bạch hết tất cả cho Chung Nhất Hạ nghe, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ gật đầu mà thôi.

Tin tức Lý Quyết sắp đi Bắc Kinh thật sự đã truyền khắp viện nghiên cứu rồi, ai thấy anh cũng phải chúc mừng một câu mới chịu được, nói quá một tí thì họ thậm chí muốn hỏi anh có phải đã đặt vé máy bay đi Bắc Kinh luôn rồi không.

Trước khi có thông báo chính thức thì Lý Quyết định đi bước nào hay bước ấy. Anh cố gắng không nghĩ tới chuyện này, cũng không đặt giả thiết khi nhìn thấy thông báo chính thức thì mình sẽ có phản ứng như thế này. Dạo này vừa đến giờ tan làm là anh lập tức rời khỏi văn phòng, về nhà có máy sưởi vừa đủ ấm, có Ứng Doãn Thừa, có trái cây mọng nước đang chờ đợi anh.

Buổi sáng cuối tuần Lý Quyết với Ứng Doãn Thừa đi lượn chợ truyền thống gần nhà, sau khi “hốt” được mấy bó rau và mấy con cá tươi rói, hai người dừng chân ở một tiệm bán đồ ăn sáng để ăn cháo, Lý Quyết đã cảm nhận được một cảm giác hạnh phúc rất bình thường, rất trần tục, một thứ hạnh phúc có thể làm tê liệt tham vọng của con người. Vào khoảnh khắc này, trên lưng anh không phải gánh vác bất kì sự nghiệp nặng nề nào, Ứng Doãn Thừa cũng không phải là báu vật hào môn, một bữa sáng của hai người chỉ tốn chưa tới năm tệ. Trong lòng anh muốn vứt mẹ hết nước Mỹ hay là Bắc Kinh, không muốn đi bất cứ đâu nữa, cái anh muốn chính là giây phút này, hiện tại này.

Ứng Doãn Thừa nghe được tin tức về Cung Trăng 1 từ chỗ Đồ Nhã Hân. Giọng Đồ Nhã Hân tỏ vẻ nuối tiếc:

– Nếu như mình tốt nghiệp sớm hai năm thì chắc giờ ít nhiều gì cũng được làm việc vặt trong dự án này rồi, nhưng thứ mình đã bỏ lỡ thì không thể lấy lại được nữa, một dự án quy mô tầm cỡ như thế này không bao giờ xuất hiện dày đặc trong một thời gian ngắn cả.

Chẳng còn bao lâu nữa là Đồ Nhã Hân phải rời khỏi phòng thí nghiệm. Cô đã chấp nhận kết cục sau khi đến cơ quan nhà nước rồi, nhưng khi nghe thấy tin tức của Cung Trăng 1 thì vẫn thấy dằn vặt. Cô biết những dự án quy mô lớn và trường kỳ rất hay tìm kiếm nhân viên từ các trường đại học lớn. Nhưng gia đình đã gọi điện thoại cho cô, bảo rằng đã kiếm được một người đàn ông cùng tuổi cho cô xem mắt, giọng mẹ cô rất vui mừng, liên tục nhấn mạnh người đàn ông kia là người chính gốc Bắc Kinh, gia đình có hai căn nhà ở khu Vành Đai Bốn.

Trong cái phòng thí nghiệm này, ngoại trừ Ứng Doãn Thừa ra thì Đồ Nhã Hân tự nhận mình không thua bất kỳ ai, thế nên sự thất vọng này cô chỉ có thể kể cho Ứng Doãn Thừa nghe thôi. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, cũng không muốn đối mặt với những người như cô, những người có khả năng và cơ hội tham gia vào Cung Trăng 1.

Ứng Doãn Thừa nhớ đến cuộc đối thoại của Lý Quyết trên đường trở về từ sa mạc, Lý Quyết đúng là thuộc nhóm người thiểu số, hầu hết mọi người đều cấp thiết muốn lập nghiệp thành công, muốn để lại tên mình trong một sự kiện được cả nước chú ý, nhưng chỉ có Lý Quyết là đặt dấu bằng giữa việc phóng vệ tinh và việc dẫn tụi nhỏ đi ngắm sao. Ứng Doãn Thừa không cảm thấy cách nghĩ này là đúng hay sai nhưng cậu rất tán thưởng tư tưởng “chuyện lớn hóa nhỏ” của Lý Quyết.

Cậu kiên nhẫn giảng giải cho Đồ Nhã Hân:

– Cậu cứ xem như dự án thuộc về mình vẫn chưa đến đi. Cho dù bây giờ cậu có cơ hội tham gia thì chẳng qua cũng chỉ là làm việc vặt giúp đỡ thôi, cố kiên nhẫn đợi thêm chút nữa, đợi đến khi sự kiện lớn tiếp theo xảy ra thì cũng là lúc cậu được làm chủ đạo.

Cơ quan nhà nước mà Đồ Nhã Hân sắp tới làm không có liên quan gì đến hàng không vũ trụ cả, lời nói của Ứng Doãn Thừa cũng chỉ đang vẽ ra một cái bánh vô thực mà thôi, nhưng được người ta an ủi, đặc biệt là được một người khác giới có vẻ ngoài ưa nhìn như Ứng Doãn Thừa an ủi thì cũng rất dễ chịu, cô nói:

– Yên tâm đi, thật ra bản thân mình cũng nghĩ kĩ rồi, đương nhiên là nếu cậu muốn mình hoàn toàn không để ý tới thì mình không làm được, không ăn được nho thì cậu cũng không thể bắt mình không được bàn luận về nho chứ đúng không. Mình cũng biết cho dù bây giờ mình có được tham gia dự án này thì bộ phận nòng cốt nhất cũng không đến lượt mình. Nghe nói lần này sẽ chọn ba người từ viện nghiên cứu bên đây để đến Bắc Kinh đó.

Đồ Nhã Hân chỉ ra hai cái tên thì Ứng Doãn Thừa đều quen, là những nghiên cứu viên thâm niên, trong đó có một người được mượn tạm thời trong dự án Chín Tầng Mây. Sau đó Đồ Nhã Hân nói tiếp:

– Nghe đồn còn có Lý Quyết nữa, cậu còn nhớ anh ấy chứ? Là “đại thần” lần trước từng đến chỗ chúng ta tham gia hội nghị đó, hình như lần này anh ấy là người trẻ tuổi nhất trong nhóm thành viên nòng cốt.

Ứng Doãn Thừa hoàn toàn không nghi ngờ gì về tính chân thực của từ “nghe đồn” này. Mỗi một câu Đồ Nhã Hân nói cậu đều cảm thấy là chuyện đương nhiên, đương nhiên phải chọn Lý Quyết, nếu như cho cậu làm “tổng chỉ huy” của dự án thì cậu cũng sẽ gọi tên Lý Quyết. Ở trong nước, cậu chưa từng thấy nghiên cứu viên nào giỏi hơn anh, thậm chí cậu còn không chắc ba hay năm năm sau có thể đạt tới trình độ như anh. Ở chung với đám đồng nghiệp có tố chất bình thường trong phòng thí nghiệm lâu, cậu thường hay nhớ tới lúc trước làm việc với Lý Quyết, cả những email mà anh gửi cùng bài phát biểu không bao giờ mắc một chút lỗi lầm nào. Bất kì dự án nào nhắm trúng Lý Quyết thì anh cũng rất xứng đáng.

Nhưng Lý Quyết chưa từng kể cậu nghe về chuyện này. Ứng Doãn Thừa nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra được chút manh mối nào do anh sơ ý hoặc cố tình để lộ. Gần đây Lý Quyết tan làm ngày càng đúng giờ, thời gian hai người ở bên nhau cũng dài hơn, mỗi lần làm những chuyện lông gà vỏ tỏi gì Lý Quyết cũng tỏ ra cực kỳ hạnh phúc.

Ứng Doãn Thừa không biểu hiện sơ hở gì trước mặt Đồ Nhã Hân, chỉ thuận theo lời cô mà bảo:

– Lý Quyết tài giỏi vậy mà, dự án này mà không chọn anh ấy thì mới là mất mát lớn.

Đồ Nhã Hân nhìn cậu bằng ánh mắt hơi bất ngờ:

– Mình cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ khâm phục bất kì ai.

Buổi tối Lý Quyết có cuộc họp nên về nhà muộn hơn bình thường, hồi chiều anh có nhắn tin báo với Ứng Doãn Thừa rồi nhưng cậu không trả lời. Khi về đến nhà thấy Ứng Doãn Thừa ngồi khoanh chân trên sàn trước sô pha, tay thì đùa nghịch hộp thuốc lá của anh. cậu không hút thuốc, chỉ phá tung hết đầu lọc thuốc lá của anh ra thôi, Lý Quyết hỏi:

– Có tâm sự à?

Mà lời Ứng Doãn Thừa nói ra thì chẳng hề cho anh chút khoảng trống để hòa hoãn:

– Đồ Nhã Hân nói với em anh sẽ đến Bắc Kinh tham gia dự án Cung Trăng.

Sau khi trò chuyện với Đồ Nhã Hân xong thì Ứng Doãn Thừa ngay lập tức quyết định phải ngả bài với Lý Quyết. Cậu không so đo nguyên nhân Lý Quyết giấu mình là vì chuyện gì, nhưng cậu không thích ôm khư khư nghi vấn trong lòng mà lại không chịu đi tìm đáp án.

Lý Quyết cũng ngờ được Ứng Doãn Thừa sẽ hỏi mình chuyện này, nhưng không ngờ lại là bây giờ, hơn nữa còn là một câu hỏi rất thẳng thừng.

Anh không ừ hử gì nên Ứng Doãn Thừa tiếp tục nói:

– Em đã thảo luận với Giang Tư Ánh có nên trực tiếp hỏi anh hay không, cổ khuyên em đừng hỏi, ít nhất là đừng hỏi thẳng như thế này, cổ bảo rằng anh chưa nói với em chắc chắn là vì anh có lí do riêng của mình, cổ không biết người em thích có cùng giới tính với em, còn khuyên em nếu hỏi thẳng thắn quá sẽ dọa con gái chạy mất dép. Nhưng em nghĩ giữa đàn ông với nhau thì sẽ không có nhiều lo lắng tới mức đó.

Lý Quyết ngồi xuống sô pha, Ứng Doãn Thừa vẫn ngồi trên sàn, nhưng cậu đã quay người ngẩng đầu nhìn anh. Mỗi khi Ứng Doãn Thừa ngẩng đầu lên nhìn người ta thì ánh mắt cậu luôn ngây thơ và ngoan hiền, nhưng hôm nay Lý Quyết mới biết, hóa ra đôi mắt ấy cũng biết phóng dao.

Dưới ánh mắt này, ngược lại Lý Quyết còn trầm tĩnh hơn. Anh không biết dỗ ngọt người khác, nhưng lại giỏi nhất là đàm phán. Anh nói:

– Trước tiên anh phải đính chính lại một chuyện, không phải là anh “sắp” đi Bắc Kinh, trong viện quả thật có thu xếp cho anh đi Bắc Kinh, nhưng bây giờ vẫn chưa có thông báo chính thức, anh cũng chưa mở miệng đồng ý với bất kì ai. Trước kia anh không nói với em cũng là vì anh không có ý định tuân theo sự sắp xếp này. Vốn dĩ anh định cho em một bất ngờ cho nên vẫn giấu em một chuyện, anh đã nộp hồ sơ đi trao đổi ở Mỹ vào mùa thu.

Ứng Doãn Thừa chỉ định hỏi rõ ràng chuyện đi Bắc Kinh thôi, bây giờ Lý Quyết lại khai luôn cả chuyện đi Mỹ, cuối cùng người ngẩn ra lại biến thành Ứng Doãn Thừa.

Cậu chưa từng nghĩ Lý Quyết sẽ có dự định đi Mỹ.

Thật ra trường học ở Mỹ đã gửi email cho cậu rồi, chỉ khoảng hơn nửa năm nữa là tới ngày khai giảng, cậu cần phải bắt đầu xử lý nào là tiêm chủng, thị thực, kiểm tra sức khỏe, những chuyện này không thể làm ở Tây Bắc được, bây giờ cậu chỉ có thể liệt kê ra những chuyện cần làm đặng kéo dài được ngày nào hay ngày ấy. Khi nhận được email cậu cũng cần phải đối mặt với hiện thực cậu và Lý Quyết sẽ chia xa nửa vòng trái đất, cậu không dám nghĩ tới chuyện Lý Quyết đi trao đổi ở Mỹ, cùng lắm chỉ nghĩ khi nào có kỳ nghỉ thì cậu sẽ bay về thôi, còn Lý Quyết có lẽ cũng sẽ nhân dịp Tết mà đến Mỹ chơi với cậu. Từ hồi tiểu học là Ứng Doãn Thừa đã tham gia trại hè ở Mỹ rồi, nắm rõ phong cảnh bờ Đông bờ Tây trong lòng bàn tay, thậm chí còn lên kế hoạch khi Lý Quyết tới chơi cậu sẽ dẫn anh đi những đâu, nhưng nghĩ tới việc giấy tờ xuất nhập cảnh của Lý Quyết bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, muốn anh đến Mỹ một chuyến cũng rất khó.

Nhưng bây giờ Lý Quyết lại trình bày rành mạch với cậu rằng, anh đang tìm kiếm cơ hội để đến Mỹ, không phải là đến vào một dịp Tết, mà là sẽ đến cả một học kỳ hoặc thậm chí là lâu hơn. Sau đó Ứng Doãn Thừa hiểu được Lý Quyết đang gặp phải vấn đề gì, anh đã có chủ ý đi Mỹ, đáng lẽ là chuyện đáng ăn mừng, đến cả Từ Tấn Dương cũng lải nhải mấy lần rằng anh cần bổ sung lý lịch học thuật nước ngoài, nhưng vào đúng lúc này thì dự án Cung Trăng khởi động, mà dự án Cung Trăng cũng nhắm trúng Lý Quyết.

Rõ ràng cả hai đều là chuyện tốt, nhưng khi va chạm với nhau lại khiến Lý Quyết tiến thoái lưỡng nan.

– Giang Tư Ánh nói anh chắc chắn có lí do, hóa ra là Giang Tư Ánh nói đúng – Ứng Doãn Thừa nói, cậu cúi đầu xuống, trong tay còn vân vê một điếu thuốc, cậu rút từng sợi thuốc lá ra trong vô thức, rồi lại nói với Lý Quyết – Em chỉ không thích tất cả mọi người đều biết chuyện của anh, đến cả Đồ Nhã Hân cũng kể vô cùng chi tiết, nhưng em thì lại chẳng hay biết gì. Bây giờ em đã biết vì sao anh lại không nói với em rồi. Anh không cần phải cân nhắc đến em đâu, việc anh chọn đi Mỹ hay là chọn Bắc Kinh thì đối với em cũng chẳng có khác biệt gì cả, tâm ý của em sẽ không bao giờ thay đổi, anh chỉ cần chọn cái nào tốt cho anh hơn là được.

Nhưng Lý Quyết lại hỏi cậu:

– Ứng Doãn Thừa, em có từng nghĩ, thật ra em có thể chọn Giang Tư Ánh, hoặc thậm chí là Đồ Nhã Hân không.

Lý Quyết hẹn hò với Ứng Doãn Thừa luôn cảm thấy như mình đang đứng trong một cái bong bóng xinh đẹp đang lơ lửng giữa không trung, tất cả những gì nhìn bằng mắt thường đều rất tươi đẹp, nhưng từng giây từng phút cứ chăm chăm lo lắng bong bóng sẽ vỡ. Nhưng hôm nay Ứng Doãn Thừa đã mớm lời trước, nên Lý Quyết muốn nắm lấy cơ hội này để hỏi về vấn đề mà bình thường không có can đảm để hỏi.

Anh không đếm hôm nay Ứng Doãn Thừa đã nhắc đến Giang Tư Ánh và Đồ Nhã Hân bao nhiêu lần. Chắc là vì anh bị ảnh hưởng bởi lời của Từ Tấn Dương nên Ứng Doãn Thừa vừa nhắc tới hai cô gái đó là anh lại cứ nghĩ liệu Ứng Doãn Thừa có khả năng phải lòng họ hay không. Khác với anh, Ứng Doãn Thừa không phải là không thể yêu đương với người khác giới, mà ban nãy Ứng Doãn Thừa còn nói với anh rằng anh nên chọn con đường nào tốt cho mình hơn. Nếu như anh đặt mình đứng chung với Đồ Nhã Hân và Giang Tư Ánh, Lý Quyết tin mình chắc chắn không phải là lựa chọn tốt nhất.

Ứng Doãn Thừa đáp lại rất nhanh, không có chút do dự gì:

– Em phân biệt được mà, thích ai là một vấn đề chủ quan, không phải là lựa chọn. Anh không thể vì em và Giang Tư Ánh từng hẹn hò mà cho rằng em có khả năng chọn một lựa chọn khác.

Cậu không hề cân đo đong đếm giữa hai loại tình cảm này rồi sau đó mới chọn Lý Quyết. Lý Quyết tưởng Giang Tư Ánh là lựa chọn dự phòng của cậu, nhưng có lẽ từ lâu cậu đã hoàn toàn khiến Giang Tư Ánh từ bỏ hy vọng rồi.

Buổi chiều khi nói chuyện với Giang Tư Ánh, cậu diễn đạt đại khái rằng cậu sẵn lòng theo người yêu dù ở bất cứ thành phố nào. Giang Tư Ánh nhắc nhở cậu:

– Anh đừng làm những chuyện ngu ngốc đấy, nên làm gì thì làm đó, có thích đến mức nào đi nữa thì cũng không thể đặt cả sự nghiệp của mình vào đó được.

Một hồi sau lại gửi thêm một câu:

– Anh thật sự thật sự thật sự rất thích cổ hả?

Giang Tư Ánh vẫn chưa biết nửa kia của Ứng Doãn Thừa là người đồng tính. Ứng Doãn Thừa cũng không vội “sửa lỗi” cho cô vào lúc này, chỉ trịnh trọng trả lời “Đúng vậy”.

Sau đó Ứng Doãn Thừa nhìn thấy dòng “Đang nhập” trong khung chat nhấp nháy mấy lần nhưng lại không nhận được tin gì mới.

Bên Giang Tư Ánh vẫn còn là sáng sớm, vốn định nhịn cơn buồn ngủ để bày mưu tính kế cho Ứng Doãn Thừa, nhưng khi nhìn thấy chữ “Đúng vậy” thì cô cũng chẳng còn cách nào tiếp tục cuộc đối thoại. Khi chia tay Ứng Doãn Thừa, cô không có cảm giác lưu luyến gì cả, hai người quen nhau ngần ấy năm, không làm người yêu thì vẫn đủ lí do để ra vào cuộc sống của nhau nên khi đó cô mới dứt khoát đưa ra quyết định chia tay. Ứng Doãn Thừa về nước không bao lâu thì cô cũng bắt đầu giai đoạn tìm hiểu với bạn trai mới, bạn trai mới đối xử với cô rất tốt, cô tìm được cái cảm giác mập mờ giữa nam và nữ quẩn quanh những mối cảm xúc thăng trầm mà trước đó chưa bao giờ cô được trải nghiệm khi hẹn hò với Ứng Doãn Thừa, thậm chí sau này khi hồi tưởng lại, Ứng Doãn Thừa cũng chưa từng chính thức nói một câu “Anh thích em” với cô.

Ban đầu ngòi nổ chia tay cũng chẳng qua là vì Ứng Doãn Thừa không chịu ở lại Anh học. Giang Tư Ánh còn từng nói chuyện với những người bạn thân của họ, con người Ứng Doãn Thừa không hiểu thế nào là nhường nhịn và chấp nhận, làm người yêu của cậu khó tránh khỏi vất vả. Nhưng bây giờ thì Giang Tư Ánh đã biết rồi, Ứng Doãn Thừa cũng có thể thoái nhượng bất chấp nguyên tắc, nhưng tiền đề người đó phải là người Ứng Doãn Thừa thích thật lòng. Cô vẫn chưa được nhìn thấy người yêu hiện tại của Ứng Doãn Thừa thế mà bây giờ cô đã bắt đầu ghen tị rồi, một Ứng Doãn Thừa từ nhỏ được bao nhiêu cô gái xinh đẹp theo đuổi hóa ra cũng có một nửa kia mà cậu trân trọng.

Lý Quyết ngắt lời cậu:

– Em vẫn nên học cách ưu tiên bản thân mình đi.

– Lý Quyết – Hiếm khi giọng Ứng Doãn Thừa cứng rắn như vậy – Anh nghe em nói hết đã chứ.

Ở trước mặt Lý Quyết, Ứng Doãn Thừa luôn là một người ngoan hiền biết nghe lời, có lúc Lý Quyết sẽ quên mất cậu vốn không phải là một đóa hoa kiều diễm. Một người từ khi chào đời đã muốn đội vương miện thì không thể không có sự bướng bỉnh được, Ứng Doãn Thừa nói với anh:

– Em ưu tiên ai là chuyện của em, hậu quả như thế nào em cũng sẵn lòng gánh vác. Từ nhỏ đến lớn ai cũng nói em rằng “Cậu không biết bản thân mình may mắn như thế nào đâu”, nhưng thật ra em biết chứ sao không. Đối với em chuyện đi học ở Mỹ hay là bỏ học để đến Bắc Kinh với anh, làm một người đồng tính thích anh hay là hẹn hò với Giang Tư Ánh môn đăng hộ đối, bất luận cái giá phải trả sau mỗi lựa chọn đó là như thế nào thì em cũng sẽ chọn điều em muốn.

Ứng Doãn Thừa không phải là một “người trong cuộc” mơ hồ, thật ra cậu hiểu rất rõ, nếu như hai người buộc phải hy sinh để sống cùng một thành phố thì cái giá Lý Quyết phải trả khi từ bỏ dự án Cung Trăng và cái giá Ứng Doãn Thừa phải trả nếu không đi Mỹ học là hoàn toàn khác nhau. Lựa chọn của cậu cho dù đúng hay sai thì cũng vẫn có người nhà đỡ lưng cho cậu. Dù bây giờ cậu thật sự cố chấp đòi đi Bắc Kinh, người lớn có thể sẽ thất vọng nhưng họ cũng sẽ giúp cậu tìm được một lối ra an toàn.

– Lý Quyết, chúng ta vốn không cần phải lựa chọn cực đoan như vậy. Anh đi Bắc Kinh xây nghiệp lớn, em đi Mỹ du học, em thông minh lắm mà không phải sao, sẽ học thật nhanh thôi. Trong lúc đó nếu có kỳ nghỉ thì em sẽ bay đến Bắc Kinh thăm anh. Bớt gặp nhau vài lần cũng không thể làm chúng ta chia tay được đâu.

Thỉnh thoảng Lý Quyết sẽ giả thiết, nếu như mọi chuyện giữa anh và Ứng Doãn Thừa bắt đầu lại một lần nữa, liệu ban đầu anh có chọn đồng ý với sắp xếp của Từ Tấn Dương, liệu có để bản thân xao xuyến ngay từ lần đầu gặp mặt, liệu có cùng Ứng Doãn Thừa lên đỉnh Victoria hay không.

Bây giờ thì Lý Quyết biết rồi, nếu có quay lại một lần nữa thì anh vẫn sẽ chọn như vậy. Nếu ở một nơi khác thì làm sao anh có thể nhìn thấy một tình yêu bất chấp tất cả mọi thứ vì mình đây? Ứng Doãn Thừa rất biết mê hoặc người ta bằng cách này, khiến anh dù biết rõ núi nào có hổ thì vẫn cố tình hướng về đó mà đi.

Ứng Doãn Thừa ghé sát vào tai Lý Quyết thì thầm, nhưng cũng ngang ngược như một lời ra lệnh:

– Anh đừng có lo lắng cho em, cứ làm chuyện mà anh muốn đi, em sẽ có cách tìm được anh thôi.

Vừa dứt lời, cậu cắn ngay vào phần da bên gáy Lý Quyết, anh định mở miệng ngăn lại nhưng Ứng Doãn Thừa đã dùng ánh mắt cản anh trước rồi, cậu cúi đầu liếc mảng da đỏ ửng thấy rõ trên cổ anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kia rõ là mệnh lệnh rồi:

– Ngày mai nhớ mặc áo cổ cao đấy.

Lý Quyết cứ làm thinh mãi, vì môi Ứng Doãn Thừa lướt dọc từ cổ anh đi xuống, tay cũng bắt đầu làm việc, khi Lý Quyết vẫn chưa kịp phản ứng thì Ứng Doãn Thừa đã lùi tới giữa chân anh, ngậm lấy “công cụ” của anh rồi. Ứng Doãn Thừa không biết kỹ thuật gì cả, nhưng khoang miệng vừa nóng ấm vừa ướt đẫm, ánh mắt vừa tỏ vẻ vô tội vừa đưa ra lời khiêu khích nhìn thẳng vào Lý Quyết, anh thấy mình sắp nổ tung ra rồi.

Ứng Doãn Thừa vẫn còn ghim thù, đợi đến khi cảm nhận được Lý Quyết sắp lên cao trào thì cậu mới ngẩng đầu khỏi giữa chân anh, hỏi:

– Bây giờ anh chịu thừa nhận rồi chứ? Từ đầu đến chân em đều là người đồng tính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi