“Nếu chưa có ai ngồi thì tôi ngồi nhé?”
Hai giây sau.
Nguyễn An An nghe thấy mình “Ừ” một tiếng,
Sau đó cô nhìn theo đôi chân dài của anh bước vào chỗ ngồi, theo động tác áo trêи dán sát vào cơ thể lộ ra vòng eo duyên dáng, xuống chút nữa chính là nơi cô thương nhớ đêm ngày ——
“Hôm trước cảm ơn cậu.” ʍôиɠ cong đánh gãy mạch suy nghĩ của cô, anh quay đầu lại nói: “Tôi là sinh viên trao đổi, vừa mới tới cho nên chưa kịp làm quen với cấu trúc của trường.”
“……”
Có lẽ anh đang ám chỉ việc hôm trước cô chỉ đường giúp anh.
Nguyễn An An không nghĩ tới anh sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện một cách thẳng thắn như vậy, cô theo bản năng nói: “Tôi cũng là sinh viên trao đổi.”
Rõ ràng anh hơi sửng sốt “Cậu cũng vậy?”
Nguyễn An An gật đầu.
Cô có nỗi khổ riêng, cô không có lựa chọn nào khác.
Hai người nhìn nhau, anh bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, tròng mắt sáng lấp lánh, đột nhiên anh bật cười sau đó gằn từng chữ nói: “Thật trùng hợp.”
Không biết có phải ảo giác hay không.
Cô luôn cảm thấy hai chữ này của anh được nhả ra một cách phá lệ ý vị thâm trường. (ý vị sâu xa)
Nguyễn An An ra vẻ trấn định: “Ừm…… Đúng vậy, thật trùng hợp.”
—— Mặc dù nói như thế nhưng giờ này khắc này trong lòng cô lại đang sóng cuộn biển gầm mà phản bác
—— Trùng hợp sao?
Không.
Chúng ta là hai người người lạ, tất cả đều dựa theo kịch bản của tôi.
Một! Chút! Cũng! Không! Trùng hợp!
……
Sau khi ngồi xuống, Nguyễn An An phát hiện dường như đại soái ca có việc bận hoặc có tin nhắn quan trọng muốn trả lời. Trêи cơ bản anh vẫn luôn nhìn di động, thỉnh thoảng đầu ngón tay sẽ ngẫu nhiên hoạt động trêи màn hình.
Nguyễn An An nhắn vài tin nhắn vào trong nhóm chat làm bộ mình cũng rất bận rộn, đồng thời nhịn không được mà liếc mắt ngắm nhìn người bên cạnh.
Bầu không khí xấu hổ như vậy vẫn luôn tiếp diễn tới khi trước mặt truyền tới quyển sổ điểm danh, hình như rốt cuộc anh cũng hết bận rồi.
Nguyễn An An biết quyển sổ này, đó là quyển sổ được phát đồng loạt tại trường đại học C. Có một số giảng viên ngại điểm danh, mỗi khi lên lớp đều trực tiếp dùng sổ để sinh viên đánh dấu ký tên là được. Ngày trước Nguyễn An An và Ân Viện đã có một khoảng thời gian vui vẻ cùng quyển sổ này, hôm nào cả hai người đều không dậy sớm đi học được sẽ nhờ người khác ký thay.
Chiếc bút màu đen trung tính kẹp trong cuốn sổ được một nữ sinh ngồi phía trước truyền tới tay đại soái ca.
Nguyễn An An vẫn luôn quan sát người bên cạnh, vì thế cô rõ ràng nhìn thấy trong nháy mắt khi nữ sinh kia đối diện với anh, cả người cô bé đều bị choáng váng.
Nhưng anh làm như không nhìn thấy, rất tự nhiên tiếp nhận cuốn sổ, còn vô cùng lễ phép mà gật đầu nhẹ một cái “Cảm ơn.”
“……”
Chỉ hai chữ như vậy nhưng cũng khiến gương mặt nữ sinh kia gần như đỏ bừng, lắp bắp trả lời: “Không, không cần khách khí.” Rồi sau đó xoay người sang chỗ khác, bắt đầu lay động cánh tay chị em tốt ngồi bên cạnh một cách mãnh liệt. Tuy rằng cô nghe không rõ lắm họ đang nói cái gì nhưng vẫn có thể suy đoán được nội dung đại khái.
Nguyễn An An nhìn thấy thế thì trong lòng thở dài.
Nếu bây giờ là thời cổ đại thì người bên cạnh cô chính là họa quốc yêu phi hồng nhan họa thủy.
Nguyễn An An quay đầu đi, cô thấy yêu phi dùng tốc độ cực nhanh viết xuống tên mình, nhanh tới mức cô còn chưa nhìn rõ anh vừa khoa tay múa chân viết cái gì. Chờ khi anh đẩy quyển sổ đến trước mặt cô cô mới nhận ra anh vừa viết chữ gì.
Cố, Quyết?
Có thể thấy rõ động tác của cô bị khựng lại, bên tai truyền đến thanh âm mang theo ý cười: “Làm sao vậy, chữ của tôi rất khó đọc sao?”
“Hử?” Nguyễn An An lấy lại tinh thần, cô lập tức lắc đầu “Không đúng không đúng, tôi đang nhìn ——” giọng nói của cô có chút không xác định: “Từ thứ hai trong tên của cậu là Quyết trong quyết định?”
“Không phải, là Quyết trong Khẩu Quyết.”
Lúc trước bởi vì thời điểm anh múa bút cô không nhìn thấy rõ nên Nguyễn An An “Ồ” một tiếng, cầm lấy bút bắt đầu viết xuống tên mình.
Mà Cố Quyết giống như đang bắt chước hành động nhìn chằm chằm vào anh của cô, cho dù Nguyễn An An không ngẩng đầu cũng có thể cảm giác được tầm mắt anh vẫn luôn đặt trêи người mình.
Sau khi viết xong Nguyễn An An truyền cuốn sổ cho người tiếp theo. Bên kia là một hàng cả nam sinh và nữ sinh, vốn dĩ bọn họ đang cười hì hì nói chuyện vui đùa, thời điểm cô đưa cuốn sổ sang cả khuôn mặt đều xoay qua, sự sôi nổi của mấy người bên kia lập tức như bị ấn nút tạm dừng.
Nhưng cô không chú ý.
Nguyễn An An đưa xong liền quay người lại, đối diện với đôi mắt Cố Quyết nói: “Tôi tên Nguyễn An An, Nguyễn là ——”
Lúc đầu cô định nói rằng “Nguyễn là xx Nguyễn,
An là xx An”, nhưng lượng từ ngữ đối với sinh viên hệ khoa học tự nhiên của Nguyễn học bá có chút khuyết thiếu, trong lúc nhất thời thế nhưng cô đột nhiên nhớ không nổi rốt cuộc dòng họ nhà mình gắn liền với từ ngữ hoa mỹ gì.
Cuối cùng đành phải khô cằn nói:
“Nguyễn…… Chính là dòng họ Nguyễn…… An là An trong an toàn.”
Nói xong cô mới phản ứng lại.
… Mẹ nó, đây là kiểu tự giới thiệu quái quỷ gì vậy.
……Lại còn trước mặt ʍôиɠ cong của cô.
……… Đây là đang ép người ta mua vé đứng sao.
Khả năng do người mà cô phải đối mặt quá đặc thù, cho nên những tiểu tiết cực kỳ nhỏ cũng bị cô phóng đại một cách vô hạn.
Lời nói ra như bát nước đổ đi, Nguyễn An An cảm thấy vô cùng hối hận
Nhưng thời điểm cô đang định chuyển đề tài thì người trước mặt lại đột nhiên nở nụ cười.
“Nguyễn An An, rất êm tai.”
Nguyễn An An sửng sốt.
Ý cười trong trẻo, bộ dáng ôn nhuận.
Ngay sau đó cô cảm thấy trêи mặt mình có chút không khống chế được mà nóng lên. Kỳ thật trong hai lần gặp nhau này Nguyễn An An cũng không nói chuyện với anh quá nhiều, nhưng những ấn tượng thật ra đều được khắc sâu trong lòng.
Tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, ngữ điệu cũng không có sự phập phồng quá lớn, tuy nhiên bởi vì giọng nói quá xuất sắc nên nghe vào tai thật sự là một loại hưởng thụ.
Đặc biệt là thời điểm anh gọi tên cô, quả thực……
Vừa nghĩ tới điều gì thì điều đó đến, cô còn chưa cảm nhận hết dư vị bên tai đã truyền tới một tiếng: “Nguyễn An An.”
Không chờ Nguyễn An An ngẩng đầu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Lòng bàn tay nông, xương ngón tay vừa thon dài, bàn tay rất đẹp.
Cô khó hiểu mà nhìn về phía chủ nhân của bàn tay này.
Cố Quyết vươn tay gác ở trêи bàn, rất tự nhiên nói: “Có thể cho tôi mượn bút không?”
……
“…… Hai người hàng sau cùng kia là ai vậy?”
“Chưa từng gặp, có thể là tới học môn tự chọn không?”
“Cậu bị ngốc sao? Môn này là môn học chính của khoa quản lý, làm gì có chỗ cho môn tự chọn!”
“Vậy càng kỳ quái…… cho dù không phải sinh viên khoa chúng ta, nhưng những người có diện mạo như vậy đã sớm nổi tiếng trong trường, chẳng lẽ là sinh viên trao đổi của trường khác?”
……
Nguyễn An An chuyên chú nói chuyện cùng Cố Quyết, cô hoàn toàn xem nhẹ những tầm mắt xung quanh mình, thẳng đến khi giọng nói của giảng viên vang lên cô mới chưa đã thèm mà quay đầu trở lại.
Đương nhiên cô không hề biết nội dung các cuộc thảo luận về hai người trong lớp học, cũng không biết nửa giờ sau trêи diễn đàn đại học C:
【 chủ đề 】# Lớp tài chính khoa quản lý có hai sinh viên trao đổi siêu cấp đặc biệt! Quả thực là giá trị nhan sắc tựa núi cao của đại học C!!! #
Sau khi bắt đầu vào lớp học, ppt được chiếu trêи màn hình lớn.
Nguyễn An An nhìn đại khái một chút, theo như lời giảng viên nói thì học kỳ này phải dùng giáo trình cô đã học xong từ hai năm trước.
Chẳng qua lúc ấy cô học tiếng Anh nguyên bản, còn bây giờ là tiếng Trung dịch bản.
Phong cách dạy học của giảng viên tương đối nghiêm túc, thuộc phong cách không thể nào tương tác cùng sinh viên. Tiết học đầu tiên chủ yếu dùng để chải vuốt kiến thức của học kỳ trước, vì thế không có mấy người nghiêm túc lắng nghe, trong phòng học vẫn luôn tồn tại âm thanh thảo luận.
Vốn dĩ Nguyễn An An cho rằng Cố Quyết mượn bút khẳng định sẽ nghiêm túc nghe giảng —— hơn nữa Cố Quyết lại không mang bất cứ balo túi xách nào, ngay cả một quyển vở cũng không có, cô còn tưởng rằng không lâu sau Cố Quyết sẽ hỏi mượn notebook.
Nhưng nửa giờ trôi qua.
Cô thật sự nghĩ không ra.
Anh mượn bút của cô nhưng chỉ cầm trong tay và xoay bút……
Rất nhiều lần Nguyễn An An muốn nói lại thôi, đại khái Cố Quyết cũng nhìn ra suy nghĩ của cô, anh mỉm cười giải thích: “Thời điểm học cao trung, mỗi lần nghe giảng đều cảm thấy không kiên nhẫn, cũng không biết khi nào tôi bắt đầu có thói quen xoay bút.”
Trong khi anh nói chuyện, động tác trêи tay không hề bị gián đoạn.
Đầu tiên là vòng quanh ngón cái, lúc thì xoay thuận theo chiều kim đồng hồ lúc thì xoay ngược lại, thỉnh thoảng còn có thể di chuyển qua khe hở các ngón tay. Một cây bút màu đen đưa qua đưa lại giữa năm ngón tay trắng nõn càng giống như đang biểu diễn một trò ảo thuật nào đó.
Kỳ thật Bệnh “nhan” khống (mê luyến sắc đẹp) của Nguyễn An An không chỉ dừng lại ở gương mặt mà còn nằm ở dáng người, ví dụ như chân này, tay này, eo này hoặc ʍôиɠ gì đó đều nằm trong phạm vi.
Cho nên được nhìn một bàn tay xinh đẹp như vậy biểu diễn xoay bút trước mặt mình cũng là một loại hưởng thụ.
Qua nửa giờ, buổi học đầu tiên của kỳ học mới kết thúc, giảng viên tuyên bố tan học.
Thời điểm Cố Quyết trả bút cho cô đột nhiên hỏi: “Bên cạnh khu giảng đường có siêu thị không?”
“Hả?”
“Tôi khát nhưng lại không mang theo nước, có thể là bởi vì vừa mới khai giảng nên trước đó tôi thấy máy b*n n**c tự động chưa được bổ sung nước uống.”
Nguyễn An An bừng tỉnh: “Có siêu thị nhưng tôi nhớ nó ở rất xa…… Gần đây có một cửa hàng đồ uống bán trà sữa haval và nước dừa, cậu muốn uống không?”
“?” Ha cái gì Yale? (Yale phát âm gần giống dừa lộ)
Cố Quyết cho rằng vừa rồi anh nghe lầm chữ nào đó, đang chuẩn bị hỏi lại một lần nữa thì thấy Nguyễn An An đột nhiên bật cười.
Thời điểm cô cười rộ lên gương mặt có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt cong cong như một con tiểu hồ ly xinh đẹp, vừa đáng yêu lại giảo hoạt.
“Mấy cửa hàng này đại khái cũng được coi là nét đặc sắc của trường đại học C đi.” Cô nói: “Là một người bạn học nghiên cứu sinh nói cho tôi…… A cậu từ từ chút.”
Lời này không phải nói dối, hiện tại Ân Viện chính là nghiên cứu sinh của trường đại học C.
“Kỳ thật đại học C có rất nhiều tiệm trà sữa, có thể vì thị trường cạnh tranh quá khốc liệt nên họ nghĩ ra cách tự đặt cho mình một cái tên bắt mắt, hơn nữa nơi này tỷ lệ sinh viên xuất ngoại du học rất cao ——” nói xong, cô lưu loát mở quyển notebook mới tinh ra, ngón tay mảnh khảnh lấy bút ra sột soạt viết mấy chữ sau đó giơ trước mặt anh: “Cho nên mới có những thứ này đó.”
Cố Quyết rũ mắt.
—— trà sữa Haval
—— siêu thị Si Tan Fu
—— nước dừa·
Cố Quyết: “…………”
Hai cái trước hoàn toàn không cần giới thiệu, Nguyễn An An chỉ vào “nước dừa” nói: “Ở đây chủ yếu b*n n**c dừa.”
Cố Quyết bắt đúng trọng tâm: “…… Còn rất biết tiếp thị nhỉ.”
Bình luận xong, anh cũng không nhìn lại mà giương mắt hỏi: “Cậu thích uống gì nhất?”
“Haval đi, bạn tôi từng đưa tôi đi uống, trân châu nhà này ăn khá ngon.” Nguyễn An An đã ba năm không uống, nhắc tới cũng có chút hoài niệm.
“Cậu biết đường không?”
“Có.”
“Vậy cậu dẫn tôi đi, tôi mời cậu.”
“?”
…… Còn có chuyện tốt này sao?
Nguyễn An An sửng sốt: “Vì sao lại mời tôi?”
Hình như Cố Quyết không nghĩ tới cô sẽ hỏi một câu như vậy, anh hơi nhướn mày: “Phí dẫn đường?”
“……”
Vừa rồi tới gần lúc tan học cô còn đang suy nghĩ không biết nên ngỏ lời mời như thế nào để vừa lễ phép lại không xấu hổ cũng không khiến người ta phản cảm mà vẫn nối tiếp đoạn duyên phận này.
Không nghĩ tới duyên phận mọc chân tự mình chạy tới.
Hay cho một phí dẫn đường!
Sau cơn mưa trời lại sáng, cô nghĩ mình sắp thành công rồi!
Nội tâm Nguyễn An An nhất thời khua chiêng gõ trống chí khí bừng bừng, cô lưu loát cất vở và bút vào trong túi xách sau đó đi theo Cố Quyết từ phía cửa sau phòng học ra ngoài.
Hành lang có hơi ồn ào, lúc này trong đầu cô bị giao nhau bởi câu “ʍôиɠ cong muốn mời ta uống trà sữa” và “Ha ha ha ha ha ha ha” nên cô cũng không biết nên nói gì với Cố Quyết, tâm trạng ngập tràn nhiệt huyết nhưng không có chỗ rải.
Mãi cho đến khi chờ thang máy Nguyễn An An mới mở WeChat ra, ngón tay điên cuồng gõ bàn phím mang tất cả những tiếng thét chói tai gửi vào quân đoàn Xú Muội Muội:
【 Quả nhiên vẫn là làm bạn học đáng tin cậy nhất! Kịch bản này con mẹ nó dùng quá tốt! Mới qua buổi học đầu tiên thế nhưng ʍôиɠ cong đã muốn mời tớ uống trà sữa a a a a a a!!】
Khương Di không ăn gừng: 【?? Này? Đại soái ca không rụt rè vậy á? 】
Ân Viện không hôn nhân: 【??? Mẹ kiếp? Ôn nhuận thuần khiết ở chỗ nào? 】
Khương Di không ăn gừng: [Metro Grandpa nhìn vào di động.jpg] (đây là gói biểu cảm地铁老爷爷看手机.jpg, mn có thể search gg nhé)
Thời điểm cô vùi đầu gõ chữ , Cố Quyết đứng bên cạnh cũng lấy điện thoại ra.
Di động không tiếng động rung từng hồi, Cố Quyết nhận điện thoại, đầu kia truyền đến giọng nói quen thuộc của người trợ lý: “Cố tổng, hội nghị trực tuyến dự kiến sẽ bắt đầu sau nửa giờ nữa vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch sao?”
“……”
Cố Quyết rũ mi mắt nhìn người bên cạnh.
Cô gái nhỏ đang cúi đầu xem di động, ngón tay tinh tế lướt nhanh gõ bàn phím, không biết đang nói chuyện gì mà khóe mắt cô cong cong, làm lộ cả hai má lúm đồng tiền.
“…… Khụ, Cố tổng?”
Cố Quyết dựa nửa người vào vách tường, đôi mắt nhìn sang người bên cạnh, mặt mày có chút lười biếng, hơi hạ giọng trả lời: “Không, tạm hoãn đi.”