LÀM THẾ NÀO ĐỂ NGĂN NAM CHÍNH MẤT KIỂM SOÁT

Tôm nướng tỏi là món tôm tươi được rửa sạch, bóc vỏ, phết nước xốt tỏi, ướp cho ngấm rồi cho vào lò nướng đã làm nóng sẵn, nướng vài phút. Tôm nướng kiểu này thơm ngon, mềm ngọt lại giòn, không mất đi hương vị vốn có của hải sản.

Dạo này, khẩu vị của Bạc Ly khá thanh đạm, thích trộn tôm nướng với rau nướng, rưới nước xốt dầu giấm, vừa có vị mặn mà lại không quá ngấy.

Erik còn hiểu khẩu vị của cô hơn cả cô, nước xốt dầu giấm anh pha chế thơm ngon mà không ngấy, không giống những loại nước xốt khác, ăn nhiều sẽ thấy cổ họng dính nhớp.

Bạc Lỵ đẩy Erik vào bếp rồi đi tắm. 

Vì tìm anh, cô đã toát mồ hôi lạnh, người dính nhớp nháp, khó chịu vô cùng.

Tắm xong, Bạc Lỵ mặc một chiếc váy ngủ mỏng nhẹ, đi vào bếp tìm Erik. 

Cô nghĩ rằng nửa tiếng đủ để anh làm xong bữa trưa cho hai người, dù sao tôm nướng tỏi cũng không khó, chỉ cần bóc vỏ tôm, cho vào lò nướng là xong.

Nhưng không ngờ, khi cô bước vào bếp, anh đang đứng trước bồn rửa, nhìn những con tôm tươi đang nhảy tanh tách mà ngẩn ngơ.

Bạc Lỵ cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn. 

Cô bước tới. 

Anh nhanh chóng quay lại, mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cô, cứ như một phản xạ tự nhiên để đối phó với sự tấn công bất ngờ.

Trước đây Erik thực sự có bản năng như vậy. 

Vì vậy ban đầu, Bạc Lỵ rất ít khi lại gần anh từ phía sau, luôn luôn xuất hiện trong tầm nhìn của anh trước, rồi mới từ từ tiến lại gần. 

Đây là cách đối phó cơ bản nhất khi gặp thú dữ ngoài tự nhiên — không bao giờ quay lưng lại với thú dữ, và cũng không bao giờ lại gần chúng từ phía sau.

Vấn đề là, sau khi hai người ở bên nhau, bản năng thú tính không kiểm soát được của anh đã giảm đi rất nhiều, dần trở thành một người bình thường có đủ loại cảm xúc, chứ không phải là con thú dễ bị kích động.

Tại sao anh đột nhiên lại trở nên lạnh lùng và cảnh giác như lúc ban đầu? Là do di chứng của việc xuyên không, hay… nguyên nhân nào khác?

Bạc Lỵ bước tới một bước, quan sát Erik kỹ lưỡng. 

Dưới ánh nhìn của cô, khóe mắt anh vô thức giật giật, vô thức quay đầu đi, tránh ánh mắt của cô. Đây thực sự là phản ứng chỉ có Erik mới có.

Bạc Lỵ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tự cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều. 

Nhưng nếu anh không bị linh hồn khác chiếm hữu thì tại sao lại có biểu hiện bất thường như vậy?

Bạc Lỵ suy nghĩ một chút, nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng mở các ngón tay hơi cong của anh ra, đan tay vào tay anh.

Erik vẫn không nhìn cô, cũng không có bất kỳ sự giãy giụa nào, nhưng ngón tay lại run rất dữ dội. 

Thông thường, chỉ khi cô cố tình siết chặt thì phản ứng của anh mới mãnh liệt như vậy.

Hôm nay anh làm sao vậy? Một trò chơi mới để thu hút sự chú ý của cô? Hay là, cô vô tình nói sai điều gì đó, anh đang giận dỗi với cô?

Nhưng trước đó, ngay cả khi anh giận cô, anh cũng không quên chăm sóc cô, càng không từ chối việc nấu cơm.

Bạc Lỵ thở dài. Có lẽ, cô không nên coi sự hi sinh của anh là điều hiển nhiên.

Nếu anh không muốn nấu cơm vậy thì cô sẽ làm, dù sao tôm nướng tỏi cũng không khó.

Bạc Lỵ cúi đầu, hôn lên khớp ngón tay anh: “Không muốn nấu cơm thì thôi, để em làm nhé, anh cứ ngồi đó chờ là được rồi.”

Erik không nhúc nhích, cũng không nói gì. Bạc Lỵ không để ý, trước tiên làm nóng lò nướng, rồi đi đến bồn rửa, nhanh chóng bóc vỏ tôm, rửa sạch, cho vào bát, phết nước xốt tỏi.

Sau đó, cho vào lò nướng đã làm nóng sẵn, đặt thời gian là 7 phút.

Erik đứng bên cạnh, cúi mắt nhìn động tác của cô, không biết đang nghĩ gì.

Bảy phút sau, tôm nướng chín. Bạc Lỵ lại nướng thêm một ít khoai tây và rau củ, lót ở đáy bát, rồi xếp lên trên những con tôm mềm ngọt, rưới nước xốt dầu giấm, hai bát đồ ăn nhẹ đơn giản là đã hoàn thành.

Thấy Erik vẫn đứng bên cạnh, Bạc Lỵ không nhịn được đá anh một cái: “Nhìn gì thế, ăn cơm nào.”

Anh đứng đơ ra một lúc lâu rồi mới cầm bát, ngồi xuống bàn ăn nhưng vẫn không động đến đồ ăn.

Bạc Lỵ đành phải đặt dĩa xuống, đi tới, ôm anh từ phía sau.

Thân thể anh rõ ràng cứng đờ lại, hơi thở cũng đột nhiên trở nên gấp gáp. Bạc Lỵ nhẹ nhàng nâng cằm anh lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau. 

Vẻ mặt anh kỳ lạ vô cùng, mặt đỏ bừng, yết hầu chuyển động, gân xanh trên trán rung lên nhè nhẹ, dường như đang chìm đắm trong một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó không thể thoát ra được.

Bạc Lỵ chớp mắt, lại gần, hôn lên má anh: “Rốt cuộc là sao thế, hôm nay anh cứ là lạ sao ấy.”



Erik không biết mình có đang mơ hay không. Nhưng ngay cả khi mơ, anh cũng chưa từng mơ thấy giấc mơ phi thực tế như vậy.

Tối hôm qua, anh không thể nào ngủ được, đành dậy quan sát kỹ môi trường xung quanh. Đây hẳn là nhà anh — tủ quần áo toàn là quần áo của anh, hoàn toàn vừa vặn với số đo của anh.

Chỉ là, anh không bao giờ mặc quần áo màu sáng. Màu sáng quá dễ thấy, không có lợi cho việc ẩn thân. Trong tủ quần áo lại có rất nhiều quần áo màu sáng — trắng, xám, nâu nhạt, những màu này tuy không nổi bật nhưng lại cho người ta cảm giác khá thoải mái. Khi anh mua những bộ quần áo này, tâm trạng hẳn phải rất tốt.

Những bản nhạc trên bản nhạc piano cũng là nét chữ của anh. Nhưng không biết là viết cho ai, giai điệu nhẹ nhàng lại sến súa, khiến người ta cảm thấy khá khó chịu.

Erik liếc nhìn một cái, nổi da gà, lập tức đặt nó trở lại.

Điều khiến anh khó hiểu là, nếu đây là nhà anh, tại sao lại có nhiều gương đến vậy?

Tủ quần áo có gương, bàn trang điểm có gương, phòng tắm có gương, ngay cả phòng vệ sinh cũng có gương.

Gương ở khắp mọi nơi, thật khó chịu.

Erik đã nghĩ đến việc rời khỏi đây, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc rời xa người phụ nữ trên giường là ngực anh lại đau nhói đến nghẹt thở.

Anh hoàn toàn không hiểu nổi loại đau đớn này.

Cuối cùng, anh cố gắng chịu đựng cơn đau thắt ngực, trèo ra khỏi cửa sổ và nhanh chóng kiểm tra tình hình xung quanh.

Biệt thự này dường như nằm trong khu dành cho người giàu, nhưng sân sau không có chuồng ngựa, không có xe ngựa, và không có tiếng vó ngựa bên ngoài hàng rào.

Đã là năm giờ sáng, trời tờ mờ sáng, nhưng đèn đường hai bên vẫn chưa tắt.

Erik nhìn kỹ lại, phát hiện ra những chiếc đèn đường đó hóa ra là những chiếc đèn điện sang trọng và sáng chói.

Lúc này, một chiếc xe đen bóng loáng chạy vụt qua trước mặt anh — tốc độ rất nhanh, không có ngựa kéo, giống như một chiếc xe lửa thu nhỏ, nhưng không có hơi nước phun ra từ trên cao.

Anh đang ở đâu vậy?

Đi tiếp về phía trước, Erik nhận thấy mặt đường bằng phẳng và sạch sẽ, không có phân ngựa, không có bùn đất hay nước bẩn, toàn bộ con phố đều là đường nhựa sạch sẽ.

Chẳng lẽ toàn bộ thị trấn này đều là khu dành cho người giàu?

Erik liếc nhìn mặt trời, lúc này hẳn là sáu giờ sáng, nhưng thị trấn lại yên tĩnh đến lạ thường, dường như vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Điều này thật phi lý.

Ngay cả khi chủ nhân có thói quen ngủ nướng đến tận trưa thì người hầu cũng nên dậy chuẩn bị bữa sáng rồi chứ.

Erik đã dành vài giờ để đi khắp thị trấn.

Anh dần nhận ra rằng, những gì mình mất đi có thể không chỉ là vài năm ký ức — trình độ công nghệ của thị trấn này vượt xa trí tưởng tượng của anh.

Từ năm 1885, anh đã nghe nói có người thiết kế và chế tạo ra một loại xe không cần ngựa, ba bánh xe, được vận hành bằng động cơ đốt trong.

Lúc đó, nhiều người đánh xe ngựa đều lo lắng, sợ rằng mình sẽ mất việc. Tuy nhiên, ba năm trôi qua, loại xe không cần ngựa đó vẫn chưa xuất hiện, những người đánh xe ngựa lại yên tâm trở lại, tin chắc rằng xe ngựa sẽ không bị thay thế.

Bây giờ, những chiếc xe đang phóng vút trên đường, rõ ràng là những chiếc xe không cần ngựa, nhưng tốc độ nhanh hơn và chất lượng chế tạo hoàn thiện hơn so với chiếc xe ba năm trước.

Anh đã mất đi bao nhiêu năm ký ức.

Người phụ nữ nằm bên cạnh anh là ai.

Hiện tại, chỉ còn cách quay lại thẩm vấn cô ta.

Erik quay lại biệt thự, trở về biệt thự, vừa nhìn đã thấy bóng dáng người phụ nữ đó.

Anh nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc kỳ lạ và nóng rực trong lòng, bước tới và đẩy cô vào tường.

Rầm một tiếng, cô bất ngờ, lưng đập mạnh vào tường. Khoảnh khắc đó, lồng ngực anh dâng lên cảm giác tự trách mãnh liệt — tại sao mình lại ra tay mạnh như vậy, lưng cô nhất định rất đau.

Erik hít sâu một hơi, kìm nén cơn xúc động muốn đến chăm sóc cô, vừa định bóp cổ cô để thẩm vấn thì người phụ nữ đột nhiên đẩy mạnh anh ra, mắng anh một trận.

Sau đó, cô lại khóc.

Chỉ vì cả buổi trưa không tìm thấy anh.

Anh quan trọng với cô đến vậy sao?

Erik nhìn cô, ngực anh đau nhói giống như bị một loại bệnh cấp tính nào đó, ngay cả hơi thở cũng tỏa ra hơi nóng của bệnh tật.

Ai ngờ, đó mới chỉ là bắt đầu.

Tiếp theo, người phụ nữ tháo mặt nạ của anh ra, hôn ngón tay anh, và… nửa khuôn mặt bị khuyết của anh ta.

Erik cảm thấy ù tai, tim đập mạnh, toàn thân tê dại như bị điện giật.

Nhớ lại những phản ứng kỳ lạ của cơ thể anh, sự quan tâm của cô dành cho anh, bản nhạc trên giá nhạc, và những bộ trang phục được đặt cạnh nhau trong tủ quần áo… anh nghiêng đầu nhìn cô, trong đầu lóe lên một suy đoán không thể nào nhưng cũng là suy đoán có khả năng nhất.

— Cô là vợ anh.

Lúc này, cô áp sát tai anh và hỏi lại một lần nữa: “Em có nói gì sai khiến anh không vui à?”

Erik rũ mắt xuống, trong chớp mắt đã nghĩ ra một lời bào chữa: “… Không, anh mơ một giấc mơ xấu.”

“Hử?” Cô không nghi ngờ gì cả: “Mơ gì vậy?”

Anh từ từ nói: “Anh mơ thấy mình quay lại gánh xiếc bị ngựa kéo lê, toàn thân đầy thương tích, rồi ngất đi.”

Cô hôn lên khuôn mặt anh: “Rồi sao nữa?”

— Cô không hỏi anh tại sao lại mơ thấy gánh xiếc, cũng không hỏi anh tại sao lại bị ngựa kéo lê.

Chỉ có vợ anh mới biết được quá khứ bí mật và nhục nhã như vậy.

Cô quả thực là vợ anh.

Erik mất một lúc lâu mới lên tiếng: “Không có gì, chỉ là hơi phân biệt không rõ giữa giấc mơ và hiện thực.”

Cô không hề nghi ngờ gì: “Chẳng trách anh tối qua lại kỳ lạ như vậy… làm em sợ chết khiếp, em còn tưởng anh bị nhập hồn nữa.”

“Nhập hồn?”

“Anh quên rồi à.” Cô nói một cách vô tư: “Lúc đó em nhập vào thân xác của Polly Claremont nên mới quen anh… Sau khi anh cùng em trở về thời hiện đại, tinh thần anh luôn không được tốt… Lúc nãy em suýt nữa thì tưởng anh bị linh hồn khác nhập vào rồi.”

Erik suy nghĩ một chút, liền hiểu được ý nghĩa của những lời này.

Hóa ra, lý do họ quen biết là vì linh hồn cô đã nhập vào cơ thể của Claremont. Thảo nào cô có vài nét tương đồng với Claremont.

Dựa vào môi trường xung quanh có thể suy đoán ra, cô không phải là người cùng thời với anh nên mới nói “trở về thời hiện đại”.

Vậy thì, anh bị mất trí nhớ hay là nhập vào thân xác của chính mình nhiều năm sau?

Erik tạm thời không thể đưa ra kết luận.

Người phụ nữ nói xong những lời này liền quay trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục ăn.

Erik cũng cúi đầu ăn một lúc.

Anh đột nhiên nghĩ, nếu anh không phải bị mất trí nhớ, mà là nhập vào cơ thể này, thì thái độ của người phụ nữ có lẽ sẽ khác?

Lẽ ra, anh và người phụ nữ này mới chỉ gặp nhau, không có tình cảm gì, không nên quan tâm đến thái độ của cô như vậy.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô biết được sự thật rồi sẽ không còn dịu dàng nói chuyện với anh nữa, thì cảm giác đau nhói lại bắt đầu dâng lên trong ngực.

Giống như bị những sợi dây xích vô hình siết chặt cổ họng, toàn thân khó chịu đến cực điểm.

Sao anh của trước kia có thể chịu đựng được cảm giác kỳ lạ như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi