LÂM TỔNG CHỈ BẠN CÁCH YÊU ĐƯƠNG

Một

Sau khi Lâm tổng trở nên hơi hơi nổi tiếng một tí, có mấy công ty giải trí cũng ngắm trúng khối bánh bao này, mời cậu đi tham gia một vài chương trình thực tế.

Lâm Mộc Nam nằm ở trên giường, không thấy hứng thú gì lắm, nói với Phí Mạo: “Chương trình thực tế có gì vui đâu? Còn không bằng ở nhà ngủ.”

Thế nhưng ngày hôm sau Lâm Mộc Nam lại thay đổi ý định, cầm điện thoại di động chạy như bay đến thư phòng: “Phí Mạo ơi Phí Mạo, em sắp tham gia chương trình thực tế rồi!”

Phí Mạo đỡ lấy cậu: “Tại sao lại đột nhiên đồng ý? Chương trình của bên nào?”

Lâm Mộc Nam mở mail ra: “Chính là chương trình du lịch anh sắp sửa tham dự gần đây ấy, bọn họ mời em tham gia kỳ đầu tiên.”

Vạn Hoan Hoan nhận cho Phí Mạo một chương trình hướng dẫn du lịch đại chúng, không cần chơi trò chơi, chỉ việc ăn ăn uống uống đi dạo, rất gần gũi cũng rất phật hệ.

Chương trình cần ghi hình ba ngày, tuần sau bắt đầu, mỗi kỳ đều sẽ có một vị khách mời thần bí, tổ chương trình vì tỉ lệ người xem, tìm đến Lâm tổng.

Lâm Mộc Nam vừa ý vô cùng, cậu cầm di động tra hướng dẫn: “Chúng ta hiếm khi cùng nhau đi du lịch, không bằng coi lần này là du lịch tuần trăng mật nhé!”

Phí Mạo có dự cảm trên mạng sẽ gió tanh mưa máu ra sao, thế nhưng anh từ trước đến giờ luôn cưng chiều Lâm Mộc Nam, vì vậy chỉ nhếch khóe miệng cười một tiếng: “Ừ, tùy Nam Nam quyết định.”

Hai

Đúng ngày, Lâm Mộc Nam tay không đến sân bay tập hợp, trợ lý chương trình chào đón Lâm Mộc Nam, nhìn tay của cậu một chút: “Lâm tổng, hành lý của anh đâu?”

Lâm Mộc Nam tự nhiên nói: “Anh chờ một chút.”

Trợ lý đợi một lúc, nhìn thấy Phí Mạo bước xuống từ trên xe, đi tới trước cốp sau, đẩy hai cái valy lớn ở trong tay.

Lâm Mộc Nam chỉ: “Hành lý ở chỗ này.”

Trợ lý: “… Được rồi, Lâm tổng, đi thôi.”

Ba

Tổ chương trình không mua vé máy bay ngồi gần nhau cho hai người, Lâm Mộc Nam sau khi ngồi xuống nhìn một chút, hỏi: “Tại sao Phí Mạo lại ngồi xa tôi như vậy?”

“Bởi vì đây là chương trình du lịch một người,” Trợ lý nói, “Cho nên không chỉ riêng vé máy bay, khách sạn cũng là phân chia tùy biến, mỗi người một phòng…”

“Anh đợi một lát,” Lâm Mộc Nam bối rối, “Mỗi người một phòng?”

“Đúng vậy,” Trợ lý cẩn thận giải thích, “Lâm tổng không xem mail sao?”

Lâm Mộc Nam rụt cổ, cậu quả thực không xem mail, cậu chỉ nhìn thấy có thể cùng đi du lịch với Phí Mạo…

Trở lý lấy tài liệu từ trong ba lô ra: “May mà tôi có mang theo, Lâm tổng bây giờ xem qua đi.”

Bốn

Lâm Mộc Nam hối hận rồi, Lâm Mộc Nam khóc thầm trong lòng rồi.

Đây là chương trình như quần gì vậy nè! Lại yêu cầu khách mời hành động một mình, để mang đến các hướng dẫn du lịch khác nhau cho khán giả, ngày thứ nhất chỉ nghỉ ngơi chung một khách sạn. Ngày thứ hai và ngày thứ ba chỉ cần dẫn theo trợ lý và quay phim, có thể ở tại khách sạn khác nhau.

Lâm tổng nhìn tài liệu trên tay, nghĩ thầm, bình thường mình xem hợp đồng nghiêm túc như vậy, tại sao cái này lại không xem cho thật kỹ!

Tui hận tui hờn!

Năm

Nghiệt mình tạo thì tự mình ăn, Lâm Mộc Nam méo miệng xuống máy bay: “Vậy nên tôi với Phí Mạo ở riêng hai phòng?”

Trợ lý an ủi: “Các anh vừa vặn ở sát nhau, buổi tối có thể cùng nhau đi chơi.”

Chơi cái gì mà chơi, Lâm tổng phẫn nộ, ngủ mới quan trọng được không!

Sáu

Buổi tối, Lâm tổng nằm lăn qua lăn lại trên giường một lúc, cuối cùng bật dậy, gãi đầu: “Ai, ngủ không được.”

Lâm Mộc Nam có thói quen rất xấu, nếu như không được Phí Mạo ôm, cậu sẽ mất ngủ, tuy rằng Phí Mạo thông thường sẽ đi đóng phim, nhưng lộ trình cũng sẽ không quá xa, buổi tối bình thường đều ở nhà. Nếu như anh thật sự không về được, Lâm Mộc Nam một mình nằm trên chiếc giường quen thuộc, chịu đựng đến nửa đêm cũng có ngủ thiếp đi.

Nhưng đối với Lâm Mộc Nam mà nói, khách sạn này hoàn toàn xa lạ, dù giường nệm mềm mại, nhưng lại không có mùi vị khiến cậu an tâm, Lâm Mộc Nam ngồi trên giường, thét lớn: “Mặc kệ!”

Lâm tổng lê dép ra ngoài, dáo dác nhìn quanh cửa một lúc, rồi nhảy ra như thỏ, gõ ba tiếng cốc cốc lên cửa phòng kế bên.

Cửa vừa mở ra, Lâm Mộc Nam liền nhào về trước, Phí Mạo đón được cậu: “Làm sao vậy?”

Lâm Mộc Nam rất tủi thân: “Em ngủ không được.”

Phí Mạo liếc xem thời gian, mới mười giờ, dở khóc dở cười nói: “Còn sớm như vậy, em ngủ được chỗ nào.”

“Bậy rồi,” Lâm tổng hùng hồn đáp, “Em bởi vì không có anh nên mới ngủ không được.”

Tám

Trong phòng Phí Mạo còn có ba nghệ nhân, lại đây chơi bài với nhau, bọn họ đang ngồi dưới đất, không đợi được Phí Mạo trở về ra bài, mà lại nhìn thấy Phí ảnh đế ôm một người trở lại.

Lâm tổng vừa nhào tới trong lồng ngực của Phí Mạo thì liền buồn ngủ, ngáp một cái, nhìn ba người đang mặt ngơ ra một chút: “Mọi người chơi đi, tôi ngủ.”

Lâm Mộc Nam nằm xuống trên thảm trải sàn, gối đầu trên đùi của Phí Mạo.

Phí Mạo điều chỉnh tư thế, để cho mặt của đối phương quay về phía hông của mình: “Đánh xong ván này thì nghỉ thôi.”

Ba người đáp một tiếng, điên cuồng nhường, thành công thua sạch toàn bộ trong vòng ba phút, đứng dậy đi ra ngoài.

Chín

Sáng hôm sau Lâm tổng tỉnh lại, vô cùng thỏa mãn, thoải mái đến nỗi nhất thời quên mất chuyện đang ghi hình, cậu đến gần hôn nhẹ Phí Mạo: “Chào buổi sáng.”

Phí Mạo vuốt mặt cậu một cái: “Chào buổi sáng.”

Lâm tổng không hài lòng: “Sao anh không nói yêu em?”

Phí Mạo dịu dàng nói: “Yêu em, chào buổi sáng.”

Lâm tổng vẫn không hài lòng: “Sao ngày hôm nay anh không có hôn em?”

Phí Mạo biết Lâm Mộc Nam phản ứng vẫn chưa như bình thường, anh kéo cậu về phía mình, hôn môi đối phương: “Bây giờ hài lòng chưa hả? Tên nhóc lơ mơ.”

“Hài lòng.” Tên nhóc lơ mơ Lâm Mộc Nam ngồi dậy, nhìn thấy camera ở góc tường đang quay về phía trên giường, yên lặng nằm xuống, mở to mắt ôm hi vọng hỏi: “Camera chắc không mở đâu ha?”

“Mở nguyên một đêm.” Phí Mạo khoan thai chọc thủng ảo tưởng của Lâm tổng, kéo cậu đứng lên, “Dậy, đi du lịch nào.”

Mười

Lúc đánh răng, Lâm Mộc Nam hỏi không dưới hai mươi câu.

“Lúc em ngủ có chui vào trong lồng ngực của anh không?”

“Lúc em ngủ có ôm anh không?”

“Em có đá chăn không?”

Phí Mạo nhấc cánh tay đè lên đầu của cậu: “Không chỉ chui, còn đặt đầu trên ngực anh, lại còn đá chăn, ban đêm anh phải giúp em đắp đàng hoàng ba lần. Anh vừa dậy, em liền lẩm bẩm.”

Lâm Mộc Nam chống trên bồn rửa tay, kêu rên: “Xong rồi xong rồi, em mất hết hình tượng rồi.”

Mười một

Hình tượng của Lâm tổng từ bá đạo tổng tài tiểu sweetheart đã biến thành quỷ lơ mơ lớ ngớ thích dính người hay làm nũng.

Thế nên Lâm tổng bèn lành làm gáo, vỡ làm muôi.

Lâm Mộc Nam nắm tay Phí Mạo, lý tưởng hào hùng nói: “Đi thôi! Hưởng tuần trăng mật nào!”

Mười hai

Lâm Mộc Nam thật sự có rất nhiều thói xấu, ngoại trừ ngủ phải ôm Phí Mạo, còn thích mua đủ loại đồ ăn vặt, nhưng chỉ ăn có hai miếng, còn dư lại cần Phí Mạo giải quyết.

Lâm Mộc Nam thích chơi bắn súng ném phi tiêu, nhưng biết bản thân không thắng được, bèn kéo Phí Mạo vào trận, cố gắng đảo thua thành thắng.

Lá gan của Lâm Mộc Nam cũng rất nhỏ, nhưng một mực thích đi nhà ma, cậu kéo Phí Mạo vào trong trải nghiệm, thế là trên đường vừa kêu a a loạn xạ, vừa ôm Phí Mạo không buông tay, cuối cùng được Phí Mạo ôm ra ngoài.

Sau khi quay xong toàn bộ hành trình của ngày thứ nhất, nhân viên đi theo hai người yêu cầu đổi chỗ với đạo diễn.

Anh quay phim cường tráng độc thân vô cùng sầu khổ: “Tôi cảm thấy tôi sẽ bị kích thích đến tổn thọ, không bằng để anh Vương đi đi.”

Anh Vương đùn đẩy cho anh Lý, anh Lý đùn đẩy cho anh Tiền, anh Tiền đùn đẩy cho anh Tôn.

Tổ đạo diễn chương trình suy nghĩ một chút, bảo: “Thôi, các cậu thay phiên nhau đi, ai cũng đều có phần.”

Mười ba

Sau khi kết thúc ghi hình cho kỳ đầu tiên, đạo diễn chương trình gặp ai cũng nói: “Đừng tùy tiện tìm Lâm tổng lên chương trình, dễ chết sớm.”

Hoàn toàn không biết mình đã tạo nên thương tổn cho rất nhiều người, Lâm tổng vui vẻ hí hứng mua đặc sản, về chia cho toàn bộ công ty.

“Em cảm thấy chương trình du lịch rất tuyệt.” Lâm tổng nói với Phí Mạo, “Bọn họ nên thường xuyên mời em tham gia.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi