LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, vì cuộc sống tương lai hạnh phúc, Chúc Hợp quyết định phải cực kì lạnh lùng với nàng ta, kiên quyết không cho nàng ta cơ hội được một tấc lại tiến lên một thước.
 
Hắn muốn làm thanh niên giữ mình trong sạch.
 
“Ân công, người đối xử với Hinh Nhi như vậy sao, Hinh Nhi ở đây chỉ vì ân công mà thôi.” Hinh Nhi giả vờ mất mát, mặt trắng bệch không còn giọt máu. Chúc Hợp quá lạnh lùng, chẳng lẽ nàng không còn mị lực như xưa?
 
“Thế ngươi còn giả vờ ủy khuất cho ai nhìn, ta muốn trịnh trọng tuyên bố với ngươi lần nữa, Đại Tráng và Đại Dũng cho ngươi bạc, muốn báo ân thì đến tìm hai người bọn họ, đừng quấn lấy ta nữa .”
 
Chúc Hợp nói xong, quay người muốn đi, thế nhưng Hinh Nhi đã chờ thật lâu mới có cơ hội ở riêng với hắn, làm sao có thể dễ dàng thả hắn đi như vậy.
 
Cánh tay nàng ta uyển chuyển như hai con rắn, di chuyển trên đùi Chúc Hợp, Chúc Hợp chợt thấy cơ hội thoát khỏi ma trảo của nàng ta sao mà nhỏ thế.

 
Chúc Hợp vừa đi được một bước thì Hinh Nhi lại ôm chặt hơn, nàng ta dính lấy Chúc Hợp, ngẩng đầu lên nói: “Ân công, người có nỗi khổ tâm đúng không, Đại Tráng Đại Dũng là hạ nhân nghe theo lệnh của người, những điều này Hinh Nhi đều biết.”
 
Đúng là tự kỉ, Hinh Nhi lại một lần nữa đổi mới tam quan cho Chúc Hợp.
 
“Ngươi nghĩ quá rồi đấy, nhanh buông ra!” Chúc Hợp giả vờ cao ngạo và nghiêm khắc nói với Hinh Nhi.
 

“Ân công, sao người lại đối xử với Hinh Nhi như vậy, người không thấy được tấm lòng của ta đối với người sao?” Hinh Nhi không cam lòng khóc lóc kể lể, hai mắt đỏ bừng, điềm đạm đáng yêu nhìn Chúc Hợp.
 
Tuy rằng hiện tại hắn không thích Hinh Nhi, nhưng tốt xấu kiếp trước Hinh Nhi cũng đã cùng hắn ở bên nhau, nếu có thể, hắn thật sự không muốn quá vô tình.
 
Mình đúng là người tốt, Chúc Hợp không nhịn được mà cảm khái, có một loại cảm giác rất vô sỉ, tuy nhiên hắn chỉ nghĩ vậy trong lòng, vẫn chưa nói ra, cho nên không ai biết được nội tâm đáng khinh của anh.
 
Xuyên suốt lúc hai người nói chuyện, Tạ Phác đều nghe thấy, không bỏ sót bất cứ chữ nào Chúc Hợp nói ra, vì vậy nàng cũng cảm thấy thật vừa ý với biểu hiện hôm nay của Chúc Hợp.
 
Tất nhiên Hinh Nhi biết được làm thê tốt hơn thiếp rất nhiều. từ lúc nàng sinh ra, nàng cũng muốn tìm một người yêu thương nàng thật lòng nhưng chỉ cần nghĩ đến đám ruồi bọ yêu thích nàng vì vẻ bề ngoài, Hinh Nhi đã không thể chịu đựng được.
 
“Ân công, người... sao có thể đối với ta như vậy?” Cái loại nam nhân không yêu thích vẻ bề ngoài như Chúc Hợp gần như không tồn tại, thời gian Hinh Nhi ở bên Chúc Hợp càng dài, Chúc Hợp càng kiên quyết phải tránh nàng càng xa càng tốt, tuy lúc đầu nàng khinh thường Chúc Hợp, nhưng bây giờ nàng đổi ý rồi.
 
Tạ Phác cũng đã nhìn đủ, nàng bước ra phía trước cây mộc đằng, lẳng lặng mà nhìn Chúc Hợp và Hinh Nhi. Ngay lúc Tạ Phác xuất hiện, Chúc Hợp lập tức luống cuống muốn đẩy ra Hinh Nhi tránh xa khỏi hắn. Nhưng hắn luống cuống tay chân chỉ đành đứng bất động nói với Tạ Phác: “Nương tử... nàng đến lâu chưa...”
 
Dù cho có sự xuất hiện của Tạ Phác, Hinh Nhi cũng không bối rối, chỉ cần nhìn trạng thái mập mờ giữa hai người bây giờ, nàng không tin Tạ Phác không hiểu lầm. Nàng chính là muốn lợi dụng lúc hai người đang hiểu lầm để đến an ủi tâm hồn bị thương tổn của Chúc Hợp rồi sẵn tiện trèo lên giường hắn.
 
“Phu nhân.” Hinh Nhi ôm chân Chúc Hợp thật chặt, phảng phất như muốn tìm kiếm sự bảo vệ của hắn. Nhìn hành động mật mờ như vậy, ai nhìn thấy đều sẽ hiểu lầm, Hinh Nhi không tin nàng không thể làm rạn nứt mối quan hệ phu thê của hai người này.
 

“Tướng công...” Tạ Phác không nói thì không sao, nàng vừa nói xong Chúc Hợp liền cảm thấy lạnh cả người. Hắn quá oan uổng, hắn và Hinh Nhi không có một xíu quan hệ nam nữ nào, nhưng lúc này càng giải thích càng chứng minh hắn chột dạ, Chúc Hợp cũng giả bộ đáng thương hề hề nhìn Tạ Phác, cầu nàng tin tưởng.
 
“Ta tin tướng công.” Tạ Phác đi đến bên cạnh Chúc Hợp rồi kéo tay hắn, vừa cười vừa nói.
 
Chúc Hợp nhìn thật sự là đáng thương, Tạ Phác thấy nếu lại cố ý gây khó dễ cho hắn thì bất nhân quá, cho nên quyết định lựa chọn trấn an cảm xúc của Chúc Hợp.

 
Chỉ cần một câu nói kia, Chúc Hợp hạnh phúc đến rơi nước mắt, nương tử nguyện ý tin hắn rồi.
 
“Nương tử, nàng tốt quá.”
 
Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, Chúc Hợp cũng như hài tử đang làm nũng, tích cực bán manh.
 
Tạ Phác vỗ vỗ bả vai Chúc Hợp: “Được rồi tướng công còn người ngoài đó.”
 
Bình thường trong phòng thì làm nũng cũng được nhưng bây giờ còn đang ở ngoài, Chúc Hợp nhõng nhẽo vậy không sợ mất thể diện sao. Ân... Tướng công chỉ được phép làm nũng cho mình nàng xem thôi.
 
Có thể lấy được tín nhiệm của Tạ Phác, Chúc Hợp cực kì an tâm, đời này hắn không muốn gì ngoài việc nương tử toàn tâm toàn ý với hắn: “Vâng ạ.”
 

Hinh Nhi một mực không buông ôm đùi Chúc Hợp nên biểu cảm lúc nãy của Chúc nàng cũng nhìn thấy rất rõ. Chúc Hợp khiến nàng phải thay đổi suy nghĩ về hắn thì thôi, hôm nay tam quan nàng cũng bị đập cho vỡ vụn, Hinh Nhi cảm thấy mắt mình bị chọc cho mù rồi, nàng nhìn thấy cái quái gì đó...

 
Nàng đã gặp rất nhiều nam nhân nhưng những nam nhân đó luôn tự cho mình là đúng, chưa bao giờ để nữ nhân vào mắt, trừ phi người đó quá trâu bò nếu không bọn họ cũng chẳng coi các nàng ra gì hết.
 
Thế nhưng Chúc Hợp là thành phần ngoại lệ, lúc hắn nhìn thấy Tạ Phác, thần sắc sợ hãi trên mặt chắc chắn không phải giả, Tạ Phác có gì tốt hơn ta mà chàng yêu thương nàng ta như vậy?
 
Hinh Nhi cảm thấy nhất định nàng đang nhìn lầm rồi, làm sao có thể chứ. Ngay lúc nhìn thấy hành động của Chúc Hợp, trong lòng nàng có một cảm giác bất an mơ hồ, chẳng lẽ Chúc Hợp thật yêu thê tử của hắn đến vậy sao? Tạ Phác gả được cho Chúc Hợp thật là may mắn. 
 
Yến Thu vừa nãy còn đi đâu đó, ngay lúc nàng ta thất thần liền chạy đến, vừa nhìn thấy động tác mập mờ hai tay ôm đùi Chúc Hợp của Hinh Nhi, Yến Thu đã muốn trừng trị nàng ta. Thậm chí nàng ta còn dám trừng Tạ Phác cơ à, giỏi lắm!
 
Kỳ thật Hinh Nhi đang trừng Chúc Hợp, rơi vào mắt Yến Thu lại thành Hinh Nhi đang trừng Tạ Phác. Yến Thu khó chịu thì Hinh Nhi lại xui xẻo.
 
Yến Thu nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh Hinh Nhi, bất ngờ cấu nàng ta. Hinh Nhi bị đau đột nhiên hét thảm, hấp dẫn ánh mắt của cả Chúc Hợp và Tạ Phác.
 
“Ân công, cứu Hinh Nhi với!” Cơ hội tốt ngàn năm có một nàng nhất định phải kiên nhẫn.
 
Yến Thu kéo Hinh Nhi, Hinh Nhi lại kéo Chúc Hợp, Chúc Hợp còn đang ôm Tạ Phác, vì vậy bốn người liên tục kéo qua kéo lại, Yến Thu thề nàng nhất định phải kéo được cánh tay bẩn thỉu của nàng ta ra, thế nhưng Hinh Nhi lại càng ôm đùi Chúc Hợp chặt hơn, nhất quyết không buông. Chúc Hợp cũng nhân cơ hội này mà ôm Tạ Phác cầu an ủi.
 
Yến Hà cũng gia nhập chiến cuộc, nhưng nàng lại kéo Tạ Phác. Nàng kéo hai lần khiến Chúc Hợp suýt không giữ nổi phải buông tay. Chúc Hợp ôm chặt eo Tạ Phác, bất đắc dĩ nói với Yến Hà: “Yến Hà, ngươi nên giúp Yến Thu kéo Lan Nhi ra chứ.”
 
“Vâng ạ, nô tỳ biết rồi!” Yến Hà nghe vậy thì lập tức buông Tạ Phác ra, nhanh nhẹn chạy đến giúp đỡ Yến Thu kéo Hinh Nhi.

 
Một mình Yến Thu kéo không kéo nổi nhưng thêm Yến Hà không nhẽ lại kéo không ra ra, Hinh Nhi chắc chắn không phải là đối thủ của hai người, nước cờ này coi như đi tong.
 
Nhưng Yến Hà cũng không phải con gà dễ bị người bắt nạt, Nàng ta vừa lôi kéo Hinh Nhi nhưng ngón tay lại dùng sức bóp Hinh Nhi, nếu trên tay Yến Thu có trâm thì trên tay Yến Hà chính là có kim nhọn.
 
Yến Hà sức tay lớn, chỗ nào trên tay Hinh Nhi bị nàng ta bóp cũng đã tím xanh.
 
Hinh Nhi không phải loại người bị oan khuất chỉ dám nuốt nước mắt vào trong, động tác của Yến Thu động rõ như ban ngày nhưng Chúc Hợp và Tạ Phác chỉ đứng nhìn. Hinh Nhi ôm thật chặt lấy Chúc Hợp, Yến Thu cứ bóp nàng một cái, nàng sẽ hét lên một tiếng, khóc lóc kể khổ với Chúc Hợp: “Yến Thu, Yến Thu, đều là nô tỳ, hà cớ gì phải làm khó nhau.”
 
Yến Thu nghe vậy, lập tức phủ nhận: “Ta nhổ vào, ngươi nếu còn biết bổn phận mình là nha hoàn đã không làm mất việc mất thể diện như bây giờ, ta biết ngay ngươi không phải loại tốt đẹp gì, mỗi làm việc còn tranh thủ nhìn loạn, đừng tưởng ngươi qua mặt được ta!”
 
Chúc Hợp cười nhẹ, nghiêm túc nhìn Yến Thu, hắn phát hiện Yến Thu thật đúng là có tiềm chất trở thành Dung ma ma thứ hai, động tác này, thủ pháp này y đúc như  Dung ma ma đang bóp Tử Vi.
 
“Không phải, ngươi hiểu lầm ta rồi!” Hinh Nhi đâu có ngốc mà thừa nhận loại tội danh như thế. Chuyện nhỏ như hạt cát nhưng bị nàng ta nói xiêu vẹo thành cái mẹ gì mà lo lắng cho ân công, ở lại vì ân công, trình độ vô sỉ như này chắc phải cho nàng max điểm, chẳng sợ nàng ta kiêu ngạo, người thì phải tiến bộ.
 
“Ngươi cho là ai cũng ngu dốt như ngươi đấy à, cô nương nhà ta đã nhận ra mục đích của ngươi từ lâu!” Yến Thu tức giận dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Hinh Nhi nói. Ánh mắt  khinh thường đã đả kích Hinh Nhi trầm trọng.
 
Nàng ta thật là quá đáng, từ bao giờ một nha hoàn cỏn con cũng dám nhìn nàng ta như vậy?
 
Lúc này d*c vọng được thượng vị của Hinh Nhi càng lớn hơn, Chúc Hợp đã không còn giá giá trị, vậy thì nàng xuống tay từ Tạ Phác, chẳng phải nàng đã thành công một lần rồi sao: “Phu nhân, xin người cho nô tỳ cơ hội báo đáp ơn cứu mạng của ân công, kiếp sau nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa trả nợ phu nhân.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi