LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Chúc Hợp đứng ở góc vườn nôn oẹ, may mà còn chưa nôn luôn cả mật ra ngoài. Sau khi nôn một lúc, hắn cảm thấy tốt hơn không ít.
 
Chúc Hợp đang định quay người muốn đi, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói mềm mại gọi hắn. Chúc Hợp cảm giác như gặp quỷ, da gà da vịt nổi hết cả lên.

 
“Ân công.” Hinh Nhi đứng dưới cây hoa quế. Nàng mặc một thân đồ trắng, mái tóc dài xõa ra, nếu không phải Hinh Nhi hô lên một tiếng “Ân công”, Chúc Hợp còn tưởng mình gặp quỷ.
 
Nhìn thấy Hinh Nhi trang điểm xinh xắn như thế này, Chúc Hợp cũng chẳng có cảm giác gì, sau hắn chợt nhớ ra đây là nhà phụ thân mà, sao Hinh Nhi tới được đây?
 
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Dưới ánh trăng sáng, Chúc Hợp nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Hinh Nhi, nghĩ bụng hình như hắn vẫn quá nhân từ với nàng ta thì phải, đáng lý ra phải đuổi nàng ta đi mới đúng.
 
Hinh Nhi chậm rãi đến gần Chúc Hợp. Dưới ánh trăng, mùi hoa quế thơm nức mũi, nhưng mùi phấn son trên người Hinh Nhi trên còn nồng hơn mùi hoa quế mấy phần. Vì muốn tạo thành hiệu quả “dáng người yểu điệu” nên nàng ta đã mặc một bộ sa mỏng. Khi gió đêm thổi tới, sa mỏng dán chặt lên người, phô bày dáng người hoàn mỹ của nàng ta.
 
“Nô gia muốn gặp ân công.” Hinh Nhi u oán nói, phảng phất như thể Chúc Hợp đã làm chuyện gì có lỗi với nàng.
 
Hinh Nhi tiến lên một bước, Chúc Hợp lùi về sau một bước. Đêm hôm khuya khoắt, nàng ta lại ăn mặc mỏng manh như vậy, cho dù ai nhìn thấy cũng đều sẽ cảm thấy hai người có gì đó mờ ám. Nếu như thật sự có người nhìn thấy, Chúc Hợp có mười cái mồm cũng không cãi được.
 
Hạ nhân ở Tạ gia nhiều hơn ở nhà hắn rất nhiều, nếu vô tình bị ai thấy, Chúc Hợp có phản bác cũng không ai tin.
 
Thấy Chúc Hợp đề phòng mình như phòng tặc, trong lòng Hinh Nhi tức giận vô cùng. Chúc Hợp càng ngày càng thái quá, nàng so ra cũng không kém Tạ Phác, tại sao Chúc Hợp cứ tránh mãi, không chịu thân cận với nàng?
 
Đã có kinh nghiệm từ nhiều lần thất bại trước, Hinh Nhi cũng không dám đến gần Chúc Hợp. Nàng ta dừng lại, ánh trăng sáng bao phủ lên toàn bộ người nàng, Chúc Hợp cũng nhìn rõ Hinh Nhi hơn.

 
Hinh Nhi không tiếp tục tiến lên phía trước nên Chúc Hợp cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn đang định quay người đi, Hinh Nhi lại gọi Chúc Hợp: “Ân công!”
 
Chúc Hợp cực kì muốn giả vờ cái gì cũng không có nghe thấy rồi trực tiếp rời đi, nhưng Hinh Nhi thấy Chúc Hợp không có để ý tới nàng, tiếng “Ân công” gọi càng lớn, thanh âm quanh đi quẩn lại, phảng phất như đau đớn đến đứt ruột.
 
Trong hoa viên rất yên tĩnh không có một tiếng động, Hinh Nhi càng nói càng lớn, rất dễ dụ người ngoài đến, Chúc Hợp dù không muốn để ý đến nàng ta cũng không thể cứ thế mà đi.
 
Chúc Hợp quay người duy trì một khoảng cách nhất định, phòng bị nhìn Hinh Nhi rồi hỏi nàng: “Ngươi đến cùng muốn thế nào?”
 
Chúc Hợp thế này rất giống thiếu nữ nhà lành bị tên hoa hoa công tử bám lấy không tha, chỉ là giới tính đổi thành nam mà thôi. Chúc Hợp là âm thầm thề, mai hắn nhất định phải đuổi Hinh Nhi ra khỏi nhà. Cho dù ai đứng sau cũng mặc kệ nàng, hắn cũng không quan tâm nữa.
 
“Hinh Nhi biết ân công ghét bỏ Hinh Nhi, cũng không muốn nói chuyện cùng Hinh Nhi, nhưng trong lòng Hinh Nhi, ân công mãi mãi là một người đặc biệt. Hôm nay Hinh Nhi đến tìm ân công chỉ là muốn nói lời cáo biệt với ân công, sau ngày hôm nay Hinh Nhi sẽ không còn ở Bình Thành nữa.”
 
Dù sao nếu đêm nay kế hoạch thuận lợi thành công nàng cũng chỉ ở sau màn xem náo nhiệt thôi, đến thời cơ thích hợp nàng sẽ quay về đục nước béo cò.
 
Chúc Hợp một chút cũng không muốn nghe những lời vô nghĩ này của Hinh Nhi: “Được rồi, ta biết.”
 
Chúc Hợp vẫn luôn muốn cho Hinh Nhi cơ hội ăn năn hối lỗi, nhưng tối nay nàng ta đã triệt để chọc giận Chúc Hợp. Mấy ngày gần đây hắn mệt gần chết, ban đêm còn làm bánh trung thu để bồi dưỡng tình cảm với Tạ Phác, hắn không hy vọng tình cảm giữa hắn và Tạ Phác thật vất vả bồi dưỡng ra bị hủy hoại trong tay Hinh Nhi.
 
Chúc Hợp muốn đi nhưng Hinh Nhi không buông tha cho hắn. Nàng ta không cam lòng, những thứ không có được bao giờ cũng khiến người ta mơ ước, mà Hinh Nhi cực kì muốn bắt lấy tâm của Chúc Hợp.
 
“Ân công, chẳng lẽ người không có gì muốn nói với ta sao?” Hinh Nhi thu lại biểu cảm đáng yêu điềm đạm, tỉnh táo hỏi Chúc Hợp.
 

“Không có.” Hắn chả có gì để nói với nàng ta hết, hắn chỉ muốn nói chuyện với nương tử thôi.
 
Đột nhiên sau bụi cây có tiếng động, Hinh Nhi biết thời cơ đã đến liền nói: “Ân công đã không muốn nghe thì Hinh Nhi sẽ không dây dưa với ân công thêm nữa.”
 
Vừa mới nói là sẽ không quấn quýt với hắn mà giờ lại nói mấy câu vô nghĩ này làm gì? Nàng ta hôm nay hơi quái quái nha. Chúc Hợp trong lòng sinh nghi, hắn chỉ hận không thể tránh nàng ta thật xa, nếu không phải duy trì hình tượng, Chúc Hợp chắc chắn đã tìm đường ngách chạy đi rồi.
 
Hinh Nhi nhìn bóng lưng khuất dần của Chúc Hợp rồi mỉm cười. Nàng ta nói với bóng người vừa đi ra từ bụi câu: “Ngươi có thể ra.”
 
Tạ Hoàn chui ra từ trong bụi cây. Hinh Nhi cùng Tạ Hoàn lôi Tạ Viện bị đánh ngất xỉu ra ngoài, để nàng ta nằm lên chỗ Chúc Hợp vừa mới nôn. Bọn họ còn cởi qu@n áo của Tạ Viện, sau đó ăn ý mà bóp tím một vài chỗ trên người nàng ta. Sau đó Hinh Nhi móc từ trong tay áo ra ngọc bội trộm được của Chúc Hợp rồi nhét vào quần áo của Tạ Viện.
 
Sau khi xử lý tốt mọi việc, Tạ Hoàn nhíu mày nhìn trang phục của Hinh Nhi: “Ngươi bị điên sao mà ăn mặc như thế này?”
 
Hinh Nhi vung tay, lướt qua lọn tóc trên thái dương, nhìn Tạ Hoàn nói: “Ta chỉ muốn kiểm chứng mị lực của bản thân thôi.”
 
Tạ Hoàn nhìn Hinh Nhi ngu xuẩn bất kham như vậy, quyết định sau này sẽ không hợp tác cùng nàng ta nữa. Nếu không phải lần này nàng không biết xoay xở kiểu gì thì nàng cũng không thèm hợp tác với nàng ta, lúc này còn có tâm trạng chơi đùa à. Thật muốn bóp ch3t nàng ta cho xong.
 
Chúc Hợp chạy nhanh nên về đến tiệc rượu hắn cảm giác vẫn chưa hoàn hồn, Hinh Nhi bỗng nhiên thay đổi biện pháp để tiếp cận hắn, Chúc Hợp thấy không quen lắm.
 
Thôi quan tâm nàng ta làm gì, hắn chỉ hy vọng Hinh Nhi sẽ giữ lời, từ sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
 
Chúc Hợp ôm tâm trạng thấp thỏm ngồi uống rượu cùng Tạ Đinh, hắn thấy mình thảm không kể đâu cho hết.
 

Tạ Hoàn đã quay lại bàn rượu, Tạ đại phu nhân đang nói chuyện cùng với Tạ phu nhân thì thấy Tạ Hoàn đã quay về nhưng lại không thấy Tạ Viện, bà ta nhướng mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.
 
“A Viện đi đâu rồi?” Tạ đại phu nhân trực tiếp hỏi Tạ Hoàn.
 
Tạ Hoàn nhìn chỗ Tạ Viện vừa ngồi nói: “Con không biết.”
 
“Chắc là hôm nay nàng không thoải mái.” Tạ phu nhân mỉm cười nói.
 
Tạ đại phu nhân nhìn về phía bàn Chúc Hợp trong lòng không hiểu sao lại có dự cảm không lành, Tạ đại phu nhân cũng không thèm nghe lời Tạ phu nhân, bà ta quay nói với Tâm Liên sau lưng: “Đi tìm tiểu thư.”
 
Hôm nay Liên Diệp không biết ăn gì mà đau bụng tiêu chảy nên không cùng tới, Tạ Viện lẻ loi một mình nên Tạ đại phu nhân thật sự lo lắng Tạ Viện sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
Tạ đại phu nhân làm vậy cũng như đang tát mặt Tạ phu nhân một cái thật mạnh. Bà ta lo lắng Tạ phủ sẽ làm khó dễ nữ nhi bà ta? Bà đã quản lý hậu trạch nhiều năm, chưa từng mắc sai lầm gì, Tạ đại phu nhân đang trực tiếp chất vấn năng lực của bà sao? Tạ Phu nhân cực kì bất mãn với Tạ đại phu nhân cũng như Tạ Viện đang yên lành lại chạy đi lung tung.
 
Tạ Phu nhân không vui, dứt khoát đứng lên nói: “Đại tẩu không yên lòng như vậy thì để ta bảo nha hoàn đi tìm cùng Liên Tâm.”
 
Nữ nhi của ta mất tích, ta đây không vui thì thôi bà đây còn giận dỗi cho ai nhìn! Tạ đại phu nhân cũng không cao hứng đứng lên nói: “May quá, ta còn lo nha hoàn của ta không biết đường!”
 
Lời này vừa nói ra, khói thuốc súng nổ khắp nơi, hai người không ai nhường ai mà đưa đẩy.
 
Tạ Phác đứng lên muốn khuyên hai ba câu nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng lựa chọn im lặng. Tạ phu nhân là mẫu thân của nàng, làm nữ nhi sao lại không hiểu ý trong lòng bà, Tạ Phu nhân mà không vui thì cũng không ai khuyên bảo được, tốt nhất nàng không nên lãng phí sức lực thì hơn.
 
Tạ phu nhân đã tức đến phát điên. Trong khoảng thời gian này bà vẫn luôn nhẫn nhịn người của bổn gia, nhưng Tạ đại phu nhân lại trực tiếp chỉ trích bà, thù này không trả thì không phải là Tạ phu nhân.
 
Dù có là trung thu thì bà vẫn quyết tâm phải làm cho Tạ đại phu nhân tự vả mặt.
 
Thế là hai chị em dâu cùng đi đến hoa viên. Một người tìm nữ nhi còn một người tìm lại mặt mũi.

 
Bên bàn nữ quyến không ai ngồi, Tạ Thành nhìn thấy khẳng định sẽ hỏi chuyện gì xảy ra. Trước khi đi Tạ Phác đã dặn dò nha hoàn của Tạ phu nhân, nếu lão gia có hỏi thì bảo mấy người họ đi hoa viên ngắm trăng.
 
Tạ phu nhân cùng Tạ đại phu nhân không phân cao thấp, Tạ phu nhân đột nhiên bước vượt qua Tạ đại phu nhân, đi ở phía trước dẫn đường cho Tạ đại phu nhân. Chỉ cần ai nhìn thấy bà lúc này cũng biết bà đang cực kì không vui
 
Đệ muội không vui thì sao, có quan trọng được bằng an toàn của nữ nhi không? Vì thế Tạ đại phu nhân cũng mặc kệ quan hệ hai nhà mà xé rách mặt. Nữ nhi nhà bà không có việc gì mới là quan trọng nhất.

 
Tạ Phác chạy chậm gia nhập vào nhóm người. Nàng thấy bầu không khí xấu hổ giữa Tạ phu nhân và Tạ đại phu nhân nên quyết định không đuổi theo hai người họ mà đi cùng nhóm nha hoàn.
 
Tạ phu nhân và Tạ đại phu nhân đi không lâu đã nhìn Tạ Viện đang hôn mê trên mặt đất, quần áo đã không còn chỉnh tề.
 
Lúc nhìn thấy Tạ Viện hôn mê nằm trên đất, Tạ phu nhân mắt lạnh liếc qua một đống người. Bà ẩn ẩn xuất hiện sát khí, kẻ nào to gan dám làm chuyện này dưới mi mắt bà?
 
Tạ đại phu nhân thấy Tạ Viện hôn mê, quần áo lại không chỉnh tề, “A” một tiếng rồi chạy nhanh qua người Tạ phu nhân ngồi xổm bên người Tạ Viện ôm lấy nàng ta.  Lúc Tạ phu nhân chỉnh lại quần áo cho Tạ Viện đã nhìn thấy những vết bóp thâm tím trên người Tạ Viện, Tạ đại phu nhân đánh thức Tạ Viện: “A Viện, A Viện con sao rồi?”
 
“Mẫu thân?” Tạ đại phu nhân không ngừng đánh thức Tạ Viện, Tạ Viện từ từ mở mắt mơ mơ màng màng nhìn xung quanh. Nàng không rõ lắm sao nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy mẫu thân, sau gáy nàng vì sao lại đau như vậy.
 
“A Viện, con thấy sao?”
 
Tạ Viện đưa tay định vuốt gáy vô tình làm ngọc bội mà Tạ Hoàn để vào người nàng rơi xuống đất, tiếng ngọc rơi thanh thúy đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
 
Lúc Tạ Phác nhìn thấy ngọc bội này, nàng không khỏi chấn động. Đây không phải là ngọc bội của tướng công sao? Sao lại xuất hiện ở trong người Tạ Viện? Nàng có dự cảm hình như có chuyện không hay vừa xảy ra.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi