LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

“Trong mắt hai người, ta như một con ngốc làm trò đúng không?” Hinh Nhi thu lại vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, chất vấn Tạ Phác và Chúc Hợp vấn đề mà nàng muốn biết nhất.
 
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Dù sao Hinh Nhi cũng là “chân ái” kiếp trước nên Chúc Hợp không muốn làm khó dễ nàng.
 
Hinh Nhi cười lạnh. Bây giờ nàng cũng không biết nên làm gì, thân phận nàng đã bị vạch trần, tương lai của nàng bị Tạ Phác chi phối. Nàng không thể ở lại đây nhưng cũng không thể trở về bổn gia, nhưng cứ như vậy nàng không can tân.
 
“Uổng công ta vẫn luôn nghĩ bản thân đã thành công lừa gạt hai người, nhưng thực tế thì ngược lại nhỉ.”
 
Trước khi được cử đến Bình Thành, nàng chưa bao giờ tin trên đời nàng sẽ có nam nhân không bị sắc đẹp dụ hoặc, sau khi gặp Chúc Hợp nàng mới nhận ra dung mạo có đẹp đến mấy thì trước mặt hắn cũng không có tác dụng gì.
 
Hinh Nhi bị áp chế càng nhiều thì ý định phải thượng vị của nàng ta càng lớn, do đó mới kiên trì cố gắng không ngừng, nhưng kết quả vẫn là thất bại .
 
“Ngươi cũng không cần nói gì thêm, đơn giản vì ta không muốn nghe, nhưng chuyện tối nay ở hoa viên ta nhất định phải cho A Viện một lời giải thích hợp lý. Yến Hà, ngươi và Vương đại nương áp giải nàng ta giao cho Tạ đại phu nhân.”
 
Nghe Tạ Phác nói như vậy Hinh Nhi lại muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng nàng ta còn chưa chạy được thì Tạ Phác đã bổ cho nàng ta một câu, “À, Hinh Nhi, ta khuyên ngươi nên biết điều, cửa lớn đã đóng, ngươi không chạy nổi đâu. Còn nếu muốn trèo tường mà bị ngã dập mặt thì thật đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp của ngươi.”
 
Hinh Nhi nghe được ba chữ “thật đáng tiếc” mà thân thể khẽ run. Thứ nàng quý trọng nhất chính là khuôn mặt này, nếu bị hủy thì nàng coi như mất cả vốn lẫn lãi.
 
Yến Hà để đồ xuống dưới đất rồi cùng Vương Tiểu Nha lấy dây thừng trói hai tay Hinh Nhi lại để đề phòng nàng ta chạy trốn.
 
Hinh Nhi biết mình đã không còn đường thoát nên ngoan ngoãn đứng tại chỗ để Yến Hà trói lại. Trước khi bị lôi đi, nàng ta vẫn không cam lòng quay đầu nhìn Chúc Hợp: “Chúc Hợp, ta xinh đẹp như vậy, người thật sự không có cảm giác gì sao?”
 
Những cô con gái nuôi trên danh nghĩa của Tạ Nhượng thực chất địa vị trong phủ cũng chỉ ngang với một nha hoàn. Nhưng bọn họ từ nhỏ đã có người chuyên môn huấn luyện về cử chỉ, giọng nói. Cho dù nói chuyện bình thường nhưng Hinh Nhi vẫn đem lại cảm giác cho người khác như nàng ta đang nũng nịu.

 
Dưới ánh đèn ảm đạm, gương mặt của Hinh Nhi càng thêm mấy phần thê lương. Chúc Hợp đã không còn nhớ rõ gương mặt của người hắn từng sống cùng cả một kiếp, hắn chỉ nhớ kỹ duy nhất một việc, trước khi Tạ Phác chết, nàng đã nói với hắn sự thật về những “chân ái” ngày thường “dịu dàng, đáng yêu” của hắn.
 
Vì vậy kiếp này hắn hoàn toàn không yêu thích Hinh Nhi một chút nào, trong lòng hắn chỉ có duy nhất hình bóng của Tạ Phác.
 
“Sắc đẹp cũng không phải là tất cả.” Chúc Hợp trả lời nàng ta.
 
Chúc Hợp đột nhiên cảm thấy kỳ thật con người hắn kiếp trước vô cùng nông cạn, chỉ cần làm một vài chuyện lớn đã tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, tất cả nữ nhân sẽ không kìm được mà yêu thích hắn; nhưng thực tế thì sao, các nàng tiếp cận hắn đều có mục đích riêng, nhưng hắn vẫn ngây thơ cho rằng các nàng đến với hắn là vì yêu quý con người hắn.
 
Hinh Nhi đã đi khuất nhưng Chúc Hợp vẫn còn nhìn về phía thân ảnh của nàng ta, Tạ Phác thấy vậy bèn gọi: “Tướng công?”
 
“A, nương tử.” Chúc Hợp cúi đầu nhìn Tạ Phác đang đứng trước mặt hắn. Chúc Hợp nghĩ đến hành vi vừa nãy của mình rồi nhìn đôi mắt nghi ngờ của Tạ Phác, gấp gáp giải thích: “Nương tử, nàng nghe ta nói, ta không nghĩ linh tinh gì đâu!”
 
“Vậy chàng đang nghĩ gì?” Tạ Phác không vui không buồn hỏi lại Chúc Hợp.

 
Kỳ thật Chúc Hợp cũng đã nhận ra từ lâu Tạ Phác không hề giống như mặt ngoài vô hại mà nàng biểu hiện, kiếp trước nếu nàng chỉ là một tiểu thư khuê các nhu nhược hiền lành thì đã sớm bị hại chết rồi. Nhưng ngược lại, những “chân ái” kiếp trước của hắn tất cả đều chết dưới tay Tạ Phác
 
Chúc Hợp cũng không quá bất ngờ với sự thay đổi của Tạ Phác, đêm nay kể cả về suy đoán hay hành động, nàng đều cực kỳ tỉ mỉ và dứt khoát. Hắn biết, nương tử của hắn cũng không phải dạng vừa đâu.
 
Lời khi say của Chúc Hợp đã như một cái gai cắm sâu vào lòng Tạ Phác, Tạ Phác biết hắn có chuyện giấu giếm nàng, không muốn nàng biết.
 
“Nương tử, chúng ta đi ăn bánh trung thu đi.” Chúc Hợp bình tĩnh lại mới nhận ra bản thân vừa nãy đã thất thố, hắn dứt khoát nhắc lại chuyện bánh trung thu với Tạ Phác.
 
Ngày hôm nay có quá nhiều việc xảy ra ngoài dự liệu nên nàng cũng không còn tâm trí đâu mà ăn bánh trung thu, nhưng Chúc Hợp đã nói thì Tạ Phác cũng không muốn từ chối.

 
Yến Hà áp giải Hinh Nhi đến chỗ Tạ phu nhân rồi kể lại tiền căn hậu quả cho bà, Tạ phu nhân nhìn Hinh Nhi đang quỳ trên mặt đất, nàng ta lớn lên thực sự quá xinh đẹp.
 
Nghĩ đến việc Hinh Nhi do Tạ Nhượng phái đến để quyến rũ Chúc Hợp, Tạ phu nhân triệt để bùng nổ. Bà còn chưa tính toán nợ nần với Tạ Nhượng mà lão ta đã kịp phái Hinh Nhi đến quấy nhiễu nhà bà.
 
Một mình nàng ta tuyệt đối không thể đột nhập vào Tạ phủ, chắc chắn có người đã giúp đỡ nàng ta. Nhưng bà không hiểu một nha hoàn như Hinh Nhi vì sao lại muốn hãm hại Tạ Viện? Hai người đó có quan hệ gì?
 
Hinh Nhi bị bại lộ rơi vào tay Tạ phu nhân nên dù có muốn Tạ Nhượng cũng không thể để cho nàng quay lại bổn gia. Nếu đã không thể trở về bổn gia thì nàng đành phải lưu lại ở Bình Thành, mà Tạ phu nhân chính là nhân tố quan trọng có thể giúp nàng.
 
Sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, Hinh Nhi quyết định đàm phán điều kiện với Tạ phu nhân.
 
“Phu Nhân, ta muốn đàm phán.” Hinh Nhi cố gắng để cho mình bình tĩnh.
 
Tạ phu nhân cũng không để nàng vào mắt. Muốn bàn điều kiện với bà cũng phải nghĩ xem nàng ta có đủ bản lĩnh không: “Ngươi nghĩ ngươi có cái gì để ta phải bàn điều kiện với ngươi?”.
 
Tối thu sương rơi xuống rất lạnh, nàng ta mặc bộ quần áo mỏng manh quỳ trên nền đất, gió thổi từng đợt từng đợt qua cánh cửa mở rộng sau lưng càng khiến cho nàng ta run lên.
 
Nghe Tạ phu nhân nói như vậy, Hinh Nhi có dự cảm chẳng lành nhưng nàng vẫn cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh. Nàng tình nguyện dập đầu, thành khẩn cầu xin Tạ phu nhân: “Xin phu nhân cho ta một con đường sống.”
 
Nếu có thể, nàng ta nhất định sẽ không hèn mọn quỳ xuống cầu xin người khác như vậy.
 
Tạ phu nhân nhíu mày: “Ngươi cũng gặp phiền toái không nhỏ.”
 

“Nô tỳ lớn lên ở Tạ gia, Tạ Nhượng có đại ân với nô tỳ, nếu không có ông ta nô tỳ cũng đã chết đói từ lâu, theo lễ thường nô tỳ cũng phải báo đáp Tạ gia bằng cách gả cho người Hồ nhưng nô tỳ không can tâm trở thành đồ chơi của người Hồ nên Tạ Nhượng đã phái nô tỳ đến Bình Thành.”
 
Hinh Nhi không biết nghĩ đến điều gì mà thân thể run lẩy bẩy, sắc mặt tái mặt. Nếu có nam nhân nào nhìn thấy bộ dạng này của nàng, chắc chắn sẽ hận không thể nhanh chóng ôm nàng ta vào ngực rồi an ủi, nhân tiện cũng sẽ mắng chửi Tạ Phu nhân lòng dạ độc ác.
 
Tạ phu nhân nhìn Hinh Nhi, chỉ cảm thấy chướng mắt vô cùng. Bà vừa vui mừng vì Chúc Hợp không bị nàng ta câu mất, vừa tự hào bản thân chọn được con rể tốt.
 
“Nô biết, kiếp nạn hôm nay khó thoát nhưng xin phu nhân nể tình nô tỳ bất đắc dĩ, tha cho nô tỳ một con đường sống.”
 
Vì thái độ của Hinh Nhi quá thành khẩn nên cho dù Tạ phu nhân không thích nàng cũng sẽ không làm khó nàng, chỉ cần nàng không yêu cầu quá đáng Tạ phu nhân cũng không ngại cho nàng một cơ hội.
 
“Ngươi muốn như thế nào?” Bà cũng muốn xem điều kiện của nàng ta là gì.
 
“Nô tỳ xin người đừng đưa nô tỳ cho Tạ đại phu nhân.” Tình thế hiện giờ chỉ cho phép nàng ta yêu cầu như vậy, nàng nhất định không thể trở về bổn gia, nếu không nàng sẽ bị Tạ đại phu nhân giết đến mức chết không toàn thây.
 
Tạ phu nhân nghe nàng ta nói vậy thì hơi sửng sốt, điều kiện này bà cũng phải suy nghĩ. Nếu Hinh Nhi không muốn bị đưa đến chỗ Tạ đại phu nhân thì chẳng lẽ nàng vẫn muốn ở lại Chúc gia quyến rũ Chúc Hợp?
 
Hinh Nhi cảm giác nàng hình như nói thiếu cái gì nhưng nghĩ mãi không ra, việc cấp bách trước mắt là thuyết phục Tạ phu nhân không đưa nàng cho Tạ đại phu nhân: “Nô gia chỉ hy vọng có thể an tĩnh sống nốt một đời, tìm một đấng lang quân, cơm canh đạm bạc qua ngày.”
 
Tạ phu nhân không có thiện cảm nhìn Hinh Nhi: “Ngươi nói ngươi muốn thành thân, cơm canh đạm bạc qua ngày?” 
 
Nguyện vọng nào cũng có độ khó nhất định, chỉ riêng gương mặt của nàng thôi đã cực kỳ thu hút thị phi, muốn một đời an tĩnh cũng khó.
 
Hinh Nhi sờ lên khuôn mặt trơn mịn đã theo nàng từ nhỏ cho đến lớn. Nó tuy là cần câu cứu mạng của nàng nhưng cũng là tai họa có thể gi ết chết nàng bất cứ lúc nào.
 
Đã nhiều lần nàng chỉ cần dựa vào nhan sắc này mà đạt được mục đích, nhưng hiện giờ nàng sẽ cho nó phát huy giá trị lần cuối. Hinh Nhi thở dài, nghĩ đến tương lai sau khi bị bắt về bổn gia bèn dứt khoát lấy trâm ngọc trên đầu xuống, rạch một đường dài trên mặt.
 
Trên khuôn mặt trắng mịn xuất hiện một đường máu dài từ gò má đến cằm, phối hợp với gương mặt xinh đẹp của nàng lại có một loại mỹ cảm đặc biệt. Hinh Nhi cũng thật quả quyết, việc này cũng không giống tác phong bình thường của nàng ta, nhưng chỉ cần có một cơ hội được sống thì nàng cũng không ngại hủy dung.
 
Bên trên trâm ngọc dính máu, vết thương trên mặt cũng đang rỉ máu, máu chảy xuống rơi trên áo trắng của Hinh Nhi tạo thành những bông hoa hồng mai nhỏ li ti.

 
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy đột nhiên lại bị rạch một vết máu dài, Hinh Nhi không chỉ mặt đau mà tâm cũng đã đau như chết. Khuôn mặt này chính là cần kiếm cơm của nàng, cảm giác tự tay hủy đi thứ mình yêu quý nhất thật không dễ chịu gì. Nếu Tạ phu nhân vẫn không đồng ý, Hinh Nhi thực sự muốn chết luôn cho xong.
 
“Phu nhân, được chưa ạ?” Giọng nói của Hinh Nhi phát run, mảnh mai tràn đầy bất lực. 
 
Vết thương trên mặt nàng đau rát như bị bỏng khiến nàng không thể tập trung vào bất cứ việc gì.
 
Nhưng giọng nói này cũng cực kì mị hoặc lòng người.
 
Hinh Nhi thà rằng hủy dung cũng không muốn trở bổn gia rồi bị tặng cho người Hồ. Tạ phu nhân cũng phải nhìn nàng bằng ánh mắt khác, nhưng thế thì sao, chuyện chính sự thì vẫn phải nói.
 
“Ngươi đã thành khẩn như vậy ta cũng nên đáp ứng ngươi mới phải.”
 
Hai mắt Hinh Nhi tỏa ánh sáng nhìn Tạ phu nhân, chờ bà tiếp tục nói.
 
“Điền trang của ta có nhiều nông phu vẫn chưa cưới được tức phụ nếu ngươi kể hết cho ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
 
Hinh Nhi cười, nàng biết mà chỉ cần chịu khó cố gắng, nhất định có thể thành công.
 
Khi đã nghe Tạ phu nhân đảm bảo, Hinh Nhi dứt khoát kể hết tiền căn hậu quả từ khi nàng đến Bình Thành cho đến chuyện tối nay, nàng cũng không ngại ngần bán đứng Tạ Hoàn.
 
Nếu Tạ Hoàn mà biết Hinh Nhi chỉ cần gả cho một nông hộ mà lại bán đứng nàng ta, Tạ Hoàn tuyệt đối sẽ nhảy dựng đánh Hinh Nhi một trận, thật không có chí khí .
 
Chuyện của nàng, Tạ phu nhân chắc chắn đã biết nhất thanh nhị sở, nhất là chuyện xảy ra tối nay.
 
“Thật ra Tạ Hoàn cũng muốn làm thiếp của Chúc Hợp ...”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi