LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Do bị thân phận hạn chế, khi triều đình khiêu khích Tần Chí Vũ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Dựa vào năng lực của Tần Chí Vũ, việc đánh tan triều đình và thống nhất Trung Nguyên chỉ cần vài tháng, thế nhưng mưu sĩ dưới tay Tần Chí Vũ lại không nguyện ý tham dự.
 
Lúc Chúc Hợp đến gặp Tần Chí Vũ, tâm tình của hắn đang không tốt lắm, hiện tại hắn đã có ý muốn thu phục triều đình nhưng quân sĩ dưới trướng lại không hợp tác.
 
Người của mình không dùng được cũng chỉ có thể đổi biện pháp khác, bên người Tần Chí Vũ không thiếu mưu sĩ, cũng không thiếu kẻ muốn lợi dụng cơ hội này để bò lên trên. Chính lúc này Tần Chí Vũ liền nhớ đến Chúc Hợp ở Bình Thành, lúc Chúc Hợp cứu Tạ Thành, nước cờ hắn đi quá mức âm độc, thủ hạ dưới tay Tần Chí Vũ và không ít mưu sĩ đều không thích phương pháp như vậy, cảm thấy Chúc Hợp âm hiểm xảo trá, tiểu nhân mười phần.
 
Nhưng cũng có những lúc, tiểu nhân hèn hạ mới thực sự hữu dụng.
 
Tần Chí Vũ âm dương quái khí nói chuyện cùng Chúc Hợp nhưng Chúc Hợp là người thế nào chứ, chỉ một lúc sau đã hiểu được ý tứ của Tần Chí Vũ.
 
Chúc Hợp muốn trở thành thân tín của Tần Chí Vũ thì chỉ thiếu một cơ hội mà thôi, hiện tại cơ hội tốt như vậy đã bày ra ngay trước mắt, sao có thể buông tha.
 
Vì vậy Chúc Hợp lập tức bày tỏ, hắn đã có chủ kiến.
 
Sau khi cùng Tần Chí Vũ thương nghị, Chúc Hợp nhớ đến sắc mặt tái nhợt của Tạ Phác lúc xuống xe ngựa, vội vàng chạy về trạch viện.
 
Vừa về tới nhà, Yến Thu vừa trông thấy Chúc Hợp đã mỉm cười thật to nhìn hắn , giống như như nàng ta vừa ăn một miếng bánh ngọt to đùng vậy.
 
Yến Thu nhanh chân chạy đến gần Chúc Hợp rồi cười nói với Chúc Hợp: “Chúc mừng gia, chúc mừng gia, nãi nãi đã có bầu được nửa tháng!”
 
Nghe thấy vậy Chúc Hợp lập tức đần độn đứng tại chỗ, nửa ngày không có động tĩnh gì, chỉ sững sờ nhìn Yến Thu.
 
Yến Thu hơi bất ngờ nhìn Chúc Hợp đang đứng im. Nàng phất phất tay trước mặt hắn nhưng tròng mắt của Chúc Hợp vẫn không hề động: “Gia sao thế?”

 
Yến Thu đang nghĩ xem nên dùng cách gì để kéo hồn Chúc Hợp về, nếu hắn vẫn tiếp tục như vậy, nàng sẽ có cách để cho hắn phải chú ý.
 
Đáng tiếc Yến Thu còn chưa kịp hành động thì Chúc Hợp đã hoàn hồn. Chúc Hợp vừa nãy vẫn còn ngây người như phỗng bỗng nhiên dùng tốc độ một trăm tám mươi bước chạy về phía phòng ngủ.
 
Yến Thu quay đầu nhìn Chúc Hợp vừa lướt qua nàng như một cơn gió, rồi la lớn: “Gia, chạy sai hướng rồi!”
 
Trong phòng, Tạ Phác đang nằm trên giường nghỉ ngơi, Yến Hà đang ngồi cạnh nói chuyện với nàng thì thấy Chúc Hợp từ bên ngoài xông vào; thấy vậy, Yến Hà lập tức đứng lên rời khỏi phòng.
 
Chúc Hợp ngồi xuống bên cạnh Tạ Phác, nhìn sắc mặt nương tử vẫn đang tái nhợt, đau lòng nắm lấy tay nàng. Hắn há hốc miệng, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thốt lên: “Nương tử, vất vả cho nàng rồi.”
 
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Chúc Hợp, Tạ Phác không nhịn được mà muốn cười: “Chúng ta đã thành thân lâu như vậy nhưng thiếp vẫn không có thai, nói thực trong lòng thiếp vẫn rất bất an. Bây giờ đã có, thiếp cũng có thể thả lỏng hơn rồi.”
 
“Hóa ra nương tử lo lắng chuyện này, vậy mà ta lại không biết.” Chúc Hợp áy náy nắm tay Tạ Phác.
 
“Chàng ngày nào cũng bận rộn như vậy, không cần phải nhọc lòng lo lắng thêm gì mới phải.”
 
Kiếp trước trước trước nữa chắc hắn phải là anh hùng cứu thế, vậy nên kiếp này mới có thể tìm được nương tử tốt như vậy.

 
“Nương tử nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cho nàng những gì tốt đẹp nhất.” Chúc Hợp thề trước mặt Tạ Phác.
 
“Thiếp tin chàng.” Chúc Hợp từ xưa đến nay chưa bao giờ bội ước với nàng, vì vậy nàng tình nguyện tin hắn vô điều kiện.

 
Chúc Hợp lập tức cười, trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh của Tạ Phác, hắn cúi đầu tựa vào ngực nàng, nhịn không được cọ cọ hai cái: “Nương tử, hình như ngực nàng lớn hơn thì phải.”
 
Tạ Phác nghe vậy lập tức sầm mặt, vừa rồi nàng còn đang bị hắn làm cho cảm động, mà giờ Chúc Hợp lại giở trò vô liêm sỉ ngay được.
 
Nàng đẩy hắn ra rồi gọi Yến Hà vẫn đang đứng ở bên ngoài: “Yến Hà, hầu hạ gia rửa mặt.”
 
Chúc Hợp còn chưa kịp cọ tay đã bị Tạ Phác đẩy ra. Mặt hắn u oán nhìn Tạ Phác, thừa dịp Yến Hà còn chưa vào, Chúc Hợp tiện tay sờ s0ạng một cái. Nếu không phải Chúc Hợp ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, Tạ Phác đã hất tay hắn ra rồi.
 
Tạ Phác mang thai, Chúc Hợp cũng có tinh thần hơn nhiều, Tần Chí Vũ giao cho hắn nhiệm vụ, hắn nỗ lực nhanh chóng hoàn thành để tiếp tục con đường bước lên đinh cao nhân sinh.
 
Trời đã sắp vào đông, phương bắc đại hạn nên trên thảo nguyên thiếu nước nghiêm trọng, người Hồ không kiêng nể đến cướp giật, may mà ở thành Tiêu Dương có quân của Tần Chí Vũ nên người Hồ cũng không cướp bóc được gì nhiều.
 
Người Hồ không cướp được tất nhiên sẽ tức giận, bọn chúng cử người đến phương nam tìm triều đình tạo áp lực, muốn triều đình hỗ trợ kiềm chế Tần Chí Vũ. Triều đình tuy chiến loạn nhưng cũng đã hưởng lạc nhiều năm, gần đây bị người Hồ bức hiếp lập tức như ngồi trên đống lửa, sau khi hai bên thương nghị, triều đình quyết định hợp tác với người Hồ để kiềm chế Tần Chí Vũ.

 
 Tần Chí Vũ một bên phải đối kháng người Hồ một bên phải chống lại triều đình, tức đến mức muốn bùng nổ. Hắn đành để lại hơn phân nửa binh lực đối phó người Hồ, số ít  còn lại đối phó với triều đình.
 
Quân của Tần Chí Vũ nằm giữa phía nam và phía bắc, ngăn cách người Hồ và triều đình một đoạn lớn vì vậy diện tích chiếm được của người Hồ và triều đình cũng nhỏ đi rất nhiều. Chỉ cần triều đình có ý muốn chống đối người Hồ, hoàn toàn có thể đối kháng với bọn chúng mà không sợ bị người Hồ uy hiếp. Chiêu này của triều đình không nghi ngờ gì chính là một nước cờ sai lầm. Những binh sĩ được cứ đến tiến đánh Trần Chí Vũ cũng không có tinh thần đối chiến, chỉ vài trận quân Tần Chí Vũ đã giành được quyền kiểm soát.
 
Triều đình ngu ngốc nhưng không có nghĩa là thủ hạ tướng sĩ cũng ngu ngốc, nhiều năm qua triều đình vẫn một mực nghị hòa, lại uyển chuyển mà đè ép tướng sĩ, quan võ từ lâu đã không còn kiên nhẫn mà bọn quan văn cứ luôn lải nhải bên tai nghị hòa nghị hòa, chỉ cần có cơ hội, bọn hắn nhất định sẽ cho những tên quan văn suốt ngày chỉ biết lải nhải vài bạt tai.
 
Binh sĩ bằng mặt không bằng lòng đã cho Tần Chí Vũ một cơ hội để giành quyền kiểm soát, Tần Chí Vũ đã có thể sử dụng toàn bộ lực lượng để ứng phó với người Hồ.

 
Triều đình căn bản vẫn không biết tướng sĩ phía dưới đã phản, thậm chí cả bách tính trong thiên hạ cũng như bách tính được Tần Chí Vũ che chở cũng biết triều đình muốn bắt tay với người Hồ tiêu diệt Tần Chí Vũ.
 
Nếu như không không có Tần Chí Vũ và binh sĩ của hắn, hiện tại bọn họ vẫn còn phải bị người Hồ áp bức, vì vậy bách tính Tây Bắc cực kì oán giận triều đình. Nếu Hoàng đế mà dám đến đây, hắn nhất định sẽ được tặng vài chục quả trứng thối.
 
Ngay lúc song phương đối chiến ác liệt, Chúc Hợp dựa theo ý tứ của Tần Chí Vũ,  kêu gọi tướng sĩ dưới trướng cùng nhau ủng hộ Tần Chí Vũ lên ngôi Hoàng đế.
 
Những tướng sĩ kia không giống thủ hạ văn sĩ của Tần Chí Vũ thích dông dài, bọn hắn từ lâu đã khó chịu với triều đình. Còn đám văn sĩ kia, mấy trăm năm qua luôn được dạy bảo không cần thiết thì không nên dùng vũ lực, cho nên trong triều quan văn vẫn được chú trọng hơn quan võ. Cho dù đây là quân doanh của Tần Chí Vũ thì cũng không khá hơn là bao.
 
Lúc này triều đình đột nhiên muốn tiến công đánh Tần Chí Vũ, nếu không phải bị đám kia văn sĩ ngăn cản, bọn họ đã sớm cầm đao đánh xuống triều đình để cho bọn họ biết mặt.
 
Lúc Chúc Hợp mới đến, bởi vì xuất thân cũng như thanh danh của hắn không tốt, thủ hạ của Tần Chí Vũ vẫn luôn coi thường hắn, không thể ngờ được lúc bọn chúng không chú ý Chúc Hợp đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó, đến lúc bọn hắn phát hiện muốn ngăn cản thì đã muộn.
 
Trong quân doanh của Tần Chí Vũ xuất hiện một trận binh biến, tướng sĩ thì ủng hộ Tần Chí Vũ leo lên Hoàng đế vị, còn văn sĩ lại muốn ngăn cản. Những tướng sĩ bọn họ vẫn luôn không để vào mắt hôm nay lại cực kỳ phẫn nộ mà rút đao đe dọa, chỉ cần nói sai một câu, bọn chúng sẽ không ngại cho bọn họ một đao.
 
Tức giận thì muốn giết người là sao!
 
Văn sĩ vẫn luôn muốn ngăn cản bị lưỡi đao kề cổ, không dám nói thêm câu nào. Tần Chí Vũ thành công leo lên Hoàng đế vị, trước đó vẫn không quên già mồm hai câu.
 
Từ đó Tần Chí Vũ lên ngôi Hoàng đế, lấy quốc hiệu là Đại Tề.
 
Mà Chúc Hợp từ đây bị tất cả các văn nhân xa lánh, tên tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ Chúc Hợp từ đó bắt đầu nổi danh.
 
Cái thanh danh này Chúc Hợp cũng không thừa hơi mà để trong lòng, thắng làm vua thua làm giặc, hiện giờ hắn đang chiếm thế thượng, phong thanh danh thì tính là cái gì, có ăn được không, huống chi hiện giờ mọi việc hắn làm đều vì Tần Chí Vũ, sau này chỉ cần biểu hiện tốt trước mặt Hoàng đế thì lo gì không rửa sạch được thanh danh.
 
Hơn nữa hắn có cơ hội trở thành tâm phúc của Tần Chí Vũ, cộng thêm kinh nghiệm huy hoàng của kiếp trước, Chúc Hợp sao có thể dễ dàng buông tha cho nhân sinh đỉnh cao trong tương lai.
 
Mặc kệ bên ngoài gió tanh mưa máu ra sao Tạ Phác vẫn luôn được Chúc Hợp bảo vệ thật tốt. Chúc Hợp hiện giờ đang phải chạy qua các nơi để tìm một miếng đất cho Tần Chí Vũ tế thiên địa nên thời gian ở nhà ít hơn rất nhiều so với lúc ở Bình Thành.

 
Trên cơ bản mỗi ngày khi Chúc Hợp về nhà Tạ Phác đều đã ngủ, mấy lần liên tục như vậy, Chúc Hợp cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của nàng mà dứt khoát ngủ ở thư phòng.

 
Lân gần nhất Chúc Hợp gặp được Tạ Phác là nửa tháng trước, nàng đã mang thai năm tháng. Nàng ngồi trong lương đình nhìn đàn cá chép bơi lội dưới hồ, thỉnh thoảng lại rắc ít thức ăn cho chúng.
 
Tần Chí Vũ giờ đã trở thành Hoàng đế vô cùng hài lòng với Chúc Hợp, sau khi nghị sự hôm nay kết thúc, Chúc Hợp đang muốn về sớm để gặp Tạ Phác thì Tần Chí Vũ gọi hắn lại, nói có chuyện muốn cùng trao đổi cùng hắn.
 
Lúc Tần Chí Vũ gọi một mình Chúc Hợp ở lại đã khiến cho đám văn sĩ vô cùng khó chịu, đồng thời cũng rất hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, bọn chúng đã giúp Chúc Hợp giật giây tướng sĩ, cùng nhau nâng Tần Chĩ Vũ lên đế vị.
 
Nếu vậy vị trí hiện tại của Chúc Hợp sẽ là của bọn hắn.
 
Trong ánh mắt ước ao ghen tị của mấy tên văn sĩ, Chúc Hợp thản nhiên ở lại.
 
Tần Chí Vũ đánh giá Chúc Hợp một lúc lại nghĩ đến những việc Chúc Hợp đã làm vì hắn, Hoàng đế vô cùng hối hận không chiêu nạp Chúc Hợp từ sớm. Nếu trong quân doanh có người như Chúc Hợp, có phải hắn sẽ không cần phải tức giận nhiều lần như vậy rồi không.
 
“Bệ hạ có chuyện gì muốn phân phó hạ thần?”
 
Tần Chí Vũ đánh giá đứng Chúc Hợp đang cung kính cúi đầu đứng trước mặt hắn, Trong nhà Chúc Hợp thê tử còn đang mang thai, dù cho bên ngoài Chúc Hợp hô mưa gọi gió nhưng lại không có tiếng nói trong nhà, thê tử có thai, thậm chí một thê thiếp cũng không có.
 
Tần Chí Vũ mới nhậm chức Hoàng đế chưa lâu, hắn muốn thu phục quân tâm nên cũng muốn đồng tình với Chúc Hợp: “Nghe nói thê tử ngươi đang mang thai, trong nhà ngươi lại không có thiếp thất, trẫm ban cho ngươi mỹ nhân, thế nào?”
 
Ngay từ lúc Tần Chí Vũ nói câu “thê tử ngươi đang mang thai” Chúc Hợp đã có dự cảm không lành, quả nhiên, khi Tần Chí Vũ vừa nói xong, mặt hắn đã tái đi rồi.
 
Hình như dạo này Tần Chí Vũ quá rảnh rỗi nên đã bắt đầu để ý đế chuyện nhà hắn?

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi