LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

“Bệ hạ, thần đã nói với người rằng thần không muốn lập thiếp.” Đã không thể nói uyển chuyển, vậy thì nói trực tiếp cho xong.
 
Não hắn và não Tấn Chí Vũ hình như không cùng tần sóng?
 
“Trẫm tặng mỹ nhân cho ái khanh, ái khanh không cần khách khí.”
 
Ta chưa từng khách khí được không! Chúc Hợp yên lặng phun tào, sau đó mới nói: “Bệ hạ, thần có thê tử là đủ rồi.”
 
“Ái khanh, nam nhân nào mà chẳng thích tam thê tứ thiếp. Nhà khanh đã có chuyện khó nói nên trẫm giúp khanh tìm một thất thiếp. Nếu Tạ Phác có oán trách gì cứ bảo nàng ta đến tìm trẫm.”
 
Tần Chí Vũ thực sự không tin lời của Chúc Hợp, phàm là nam nhân ai chẳng thích được mỹ nhân vây quanh. Mà Chúc Hợp còn là người tài hiếm thấy, Tần Chí Vũ không tin hắn sẽ không bao giờ nạp thêm thiếp thất.
 
“Thần vẫn luôn mơ ước được cuộc sống một phu một thê, trượng phu bôn ba làm việc, thê tử ở nhà chăm con đợi ta về, đến khi đầu bạc sẽ cùng nhau hưởng thụ ngắm trăng. Thần không hy vọng giữa hai người sẽ có bất cứ một nữ nhân nào khác.”
 
Hắn đã nói rõ ràng đến vậy rồi, không tin Tần Chí Vũ vẫn không hiểu.
 
Tần Chí Vũ im lặng suy tư một lúc rồi nói: “Ái khanh rất đặc biệt.”
 
“Thần không hy vọng bởi vì tư dục của bản thân mà lại ngăn cách tình cảm phu thê.” Chúc Hợp luôn nghĩ đến Tạ Phác còn đang ở nhà đợi hắn, không biết giờ này nàng đã ăn cơm chưa.
 
Kiên trinh như vậy cũng thật hiếm thấy, nếu hắn vẫn cứ một mực ép buộc, có phải tối nay Chúc Hợp không định rời khỏi cung hắn hay không?
 
“Mỹ nhân đã tặng, ái khanh muốn xử lý thế nào thì tùy ái khanh, nhưng lời vua đã quyết không thể thu hồi.” Thôi được rồi, nhìn hắn kiên quyết như vậy, hắn quyết định sẽ buông tha cho Chúc Hợp lần này.

 
Tuy không thể trả lại mỹ nhân nhưng đạt được kết quả này hắn cũng hài lòng rồi, Làm người thì không nên quá tham lam.
 
“Vi thần tạ ơn hoàng thượng.”
 

Khi Chúc Hợp về đến nhà, đèn trong viện phủ và trong phòng vẫn sáng, Chúc Hợp nhìn thấy bóng của Tạ Phác in trên cửa sổ, Yến Hà cũng đang ngồi bên cạnh nàng.
 
Cái bụng nhô cao đang hoài hài tử đầu tiên của hai người, là kết tinh tình yêu của họ. Tạ Phác đang chờ Chúc Hợp trở về nên vẫn chưa đi nghỉ ngơi. Chúc Hợp mỉm cười nhìn cái bóng trên cửa sổ rồi đẩy cửa vào.
 
Tạ Phác còn đang khâu yếm cho tiểu hài tử thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.  Nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy Chúc Hợp đang mở cổng vào nhà, Tạ Phác buông kim chỉ rồi đi về phía Chúc Hợp.
 
Chúc Hợp vội vàng chạy về phía Tạ Phác đỡ nàng ngồi xuống, Yến Hà ngoan ngoãn đứng lên chuẩn bị cơm tối.
 
“Nương tử, hoàng thượng cho phép ta toàn quyền xử lý Vô Ưu. Nàng chỉ là một nha hoàn quét dọn nên nương tử yên tâm dưỡng thai. Ta sẽ giải quyết hết thảy khó khăn giúp nàng”
 
Chúc Hợp vẫn tiếc nuối khi không thể tiễn hẳn Vô Ưu đi, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn, hắn chỉ có thể nói đến mức này mà thôi, nếu hắn còn nói thêm nhất định Tần Chí Vũ sẽ không vui.
 
“Thiếp tin chàng.” Huống chi, Chúc Hợp cả cơm tối còn không kịp ăn mà đã gấp rút chạy ra ngoài.
 
Yến Hà đã dọn cơm xong cơm tối, Chúc Hợp đã đói đến mức da bụng dính da lưng. Lúc trước tâm thần không yên nên không thấy đói bụng, bây giờ nhìn thấy một bàn thức ăn toàn món hắn yêu thích, Chúc Hợp đã chắc chắn được một điều: nương tử không giận hắn.
 
Chúc Hợp nắm chặt tay Tạ Phác, há miệng muốn nói nhưng vẫn không biết nên nói thế nào. Hắn im lặng càn quét hết một bàn thức ăn phong phú.
 
Hôm sau khi hạ triều, Mã Đại lén lút đến gần Chúc Hợp, dùng cùi chỏ chọc chọc Chúc Hợp mà mặt còn cười gian.
 
Chúc Hợp quay đầu thì thấy Mã Đại đang cười hèn mọn y như ăn xin, Chúc Hợp cực kỳ muốn đoạn tuyệt với hắn. Tốt xấu gì cũng là Thượng tướng quân, sao lại thay đổi nhiều như vậy. Hắn vẫn còn nhớ rõ, Mã Đại của ngày hôm qua còn rất nghiêm túc chững chạc.

 
“Nghe nói hoàng thượng ban cho ngươi một đại mỹ nhân, cảm thấy sao?” Mã Đại tối qua đã thành công hóng hớt được tin này, có trời mới biết hắn đã ghen tị đến mức không ngủ được.
 
“Ngươi thấy sao?” Chúc Hợp hỏi lại.
 
“Mỹ nhân hoàng thượng ban chắc chắn phải là đại mỹ nhân.” Mã Đại sờ cằm khẳng định nói.
 
Thế mà tên này đoán hoàn toàn đúng, nhưng mà đại mỹ nhân thì sao chứ? Cho dù Tần Chí Vũ có tặng cho hắn vưu vật đẹp hơn, quyến rũ hơn, hắn cũng không cần.
 

Mã Đại hình như rất có hứng thú với nàng ta, Chúc Hợp chợt nảy ra một ý: “Ngươi thích?”
 
“Đương nhiên là thích rồi, tư vị của mỹ nhân có tiêu hồn thực cốt không?” Mã Đại nhích về phía Chúc Hợp rồi nói thầm với hắn.
 
Chúc Hợp ghét bỏ lùi ra sau, hai đại nam nhân ban ngày ban mặt đứng gần thế làm gì, bị người ngoài nhìn thấy người ta lại tưởng bọn họ có quan hệ không đứng đắn.
 
“Tư vị thì ta không biết, nhưng nếu ngươi thích ta tặng cho ngươi cũng được.”
 
Mã Đại lập tức nghiêm trang nói: “Không được, ta sẽ không lừa gạt thê tử của bạn.”
 
Chúc Hợp sầm mặt nhìn Mã Đại: “Nàng chỉ là nha hoàn của nhà ta mà thôi.”
 
“Nha hoàn? Không phải là thiếp sao?” Mã Đại mơ hồ gãi gãi đầu.
 
“Ai nói nàng ta là thiếp? Ngươi thấy ta hiếm lạ mấy thứ đó sao. Hoàng thượng thương cảm nhà ta không đủ nha hoàn để dùng nên ban thưởng nàng cho ta.”
 
Mã Đại chưa tin, hắn cảm thấy Chúc Hợp chỉ đang cãi láo mà thôi. Chúc Hợp đã vì Tần Chí Vũ mà làm bao nhiêu việc, hắn không tin Tần Chí Vũ chỉ ban thưởng một nha hoàn? Muốn lừa hắn hả, không có cửa đâu.
 
“Huynh đệ sợ vợ hả?” Mã Đại khoác tay lên vai Chúc Hợp nói “ Đệ muội nhìn ôn nhu như vậy, hóa ra cũng giống con sư tử cái nhà ta.”
 
Là một “Thanh niên tài tuấn” bên người Tần Chí Vũ, Mã Đại cũng khá có chỗ đứng trong triều. Sau khi hắn tới Triệu Dương thì được một phó tướng coi trọng, sau đó đã gả nhi nữ cho hắn, nhưng thê tử của hắn cũng không phải là loại bưu hãn bình thường.
 
“Nương tử của ta tốt lắm, ta sẽ không phụ nàng, Mã đại ca và ta cùng chung hoạn nạn mới có ngày hôm nay, huynh giúp ta một lần được không.”
 
Chúc Hợp đã nghĩ được đối sách hoàn hảo.
 
Lông tơ sau lưng Mã Đại dựng lên: “Giúp thế nào?”
 
“Vị mỹ nhân kia không phải là gu của ta, hay huynh thú nàng giúp ta được không.”

 
Mã Đại lập tức buông tay đang khoác vai Chúc Hợp ra, cách xa hắn mấy bước: “Người anh em, nhà ta như thế nào ngươi cũng biết rồi đó, mỹ nhân tuy đẹp nhưng ta không kham nổi.”
 
Chỉ mới nghĩ đến con cọp cái trong nhà, hoa cúc Mã Đại đã siết chặt lại, ẩn ẩn đau.
 
“Mã đại ca, chúng ta không phải là huynh đệ cùng chung họa nạn sao?” Tiểu tử, dám đến trêu trọc hắn, giờ lo mà giải quyết hậu quả.
 
“Phải.” Mã Đại gật đầu.
 
“Huynh nhất định phải giúp đệ, yên tâm huynh không lỗ đâu.” Chúc Hợp đập vai Mã Đại, không cho hắn có cơ hội từ chối đã cắp mông chạy mất.
 
Hắn còn phải về nhà đóng gói mỹ nhân đưa cho Mã Đại. Còn thái độ của Mã đại tẩu ra sao, hắn không phải người chịu trận, quan tâm làm gì.
 
Mã Đại đứng tại chỗ, nhìn nhìn Chúc Hợp đang đi xa. Hắn vẫn chưa hiểu ý của Chúc Hợp lắm?
 
Phẩm chất “bất sỉ hạ vấn*” Mã Đại chắc chắn không có, mà dù có thì sao, cũng không làm cho hắn nổi bật hơn được bao nhiêu.
 
*bất sỉ hạ vấn: không ngại học hỏi 
 
Nhưng mà không cần đợi quá lâu, Mã Đại đã muốn khóc rồi.
 
Chúc Hợp vui vẻ bừng bừng chạy về nhà. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Vô Ưu đang quét sân, Yến Thu ngồi trên thềm đang chăm chỉ cắn hạt dưa, nàng xử lý hạt dưa, còn vỏ hạt dưa do Vô Ưu xử lý.
 
Vì muốn giày vò Vô Ưu, tốc độ cắn hạt dưa của Yến Thu cực kỳ nhanh, không những vậy nàng còn vứt vỏ ở khắp nơi, không cho Vô Ưu có cơ hội th ở dốc.

 
Chúc Hợp đến trước mặt Yến Thu, nhìn nàng cắn hạt dưa nhanh thoăn thoắt mà thương thay cho hàm răng của nàng.
 
Vô Ưu trong lòng đã sỉ vả Yến Thu gần chết nhưng vẫn phải nhìn. MD* Nàng chưa thấy người nào biết cách hành hạ người như nàng ta.
*MD [ma de] câu chửu tục mẹ nó
 
“Gia?” Yến Thu nhìn thấy Chúc Hợp thì vội vàng dừng dây chuyền cắn hạt dưa lại. Yến Thu cúi đầu nhìn Vô Ưu, thấy nàng ta cũng đang nhìn chằm chằm Chúc Hợp liền tức giận quát: “Nhìn cái gì, quét sạch chưa?”
 
Yến Thu vẩy tất cả hạt dưa còn lại xuống đất, vẩy ra xung quanh mọi nơi để Vô Ưu không dám lười biếng.
 
Chúc Hợp co rút khóe miệng rồi chạy đi tìm Tạ Phác.

 
Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi nhìn Chúc Hợp đã đi khuất, nàng thề, chỉ cần nàng được lên làm thiếp, Yến Thu sẽ biết tay nàng.
 
“Nhìn đủ chưa?” Yến Thu như u linh nói với Vô Ưu, Vô Ưu không dám nhìn nữa mà tiếp tục quét rác.
 
Chúc Hợp hứng thú chạy đến phòng ngủ, Tạ Phác bất ngờ vì thấy Chúc Hợp về sớm nên hỏi: “Sao chàng đã về rồi?”
 
“Nương tử, ta đã nghĩ được cách giải quyết Vô Ưu.”
 
Không đâu tự nhiên chạy về vì nàng ta? Tạ Phác buồn bực hỏi lại: “Giải quyết như thế nào?”
 
Nếu Vô Ưu là cô nương bình thường thì Tạ Phác có vô số cách giải quyết, thế nhưng Vô Ưu lại là người Tần Chí Vũ ban cho Chúc Hợp. Nàng không dám nhúng tay vào. Nhìn thấy Chúc Hợp vui như vậy, có phải hắn đã nghĩ được cách nào tốt rồi không.
 
“Ta định tặng nàng cho Mã Đại ca.” Chúc Hợp cười híp mắt, gian trá nhìn Tạ Phác.
 
Ai bảo ngươi dám trêu chọc gia, gia sẽ cho ngươi ăn quả đắng.
...
 
Tạ Phác nghĩ đến Mã đại phu nhân: “Tướng công chắc chứ?”
 
“Đương nhiên, Mã đại ca còn hỏi ta cảm giác về nàng ta.” Chúc Hợp âm trầm nói “ Ta tất nhiên phải để hắn tự mình trải nghiệm.”
 
Một chút do dự trong lòng Tạ Phác cũng lập tức biến mất, nàng gật đầu đồng ý với quan điểm của Chúc Hợp: “Tướng công nói phải, Mã Đại ca sống cũng khổ sở.”
 
Cái chữ “khổ sở” này Tạ Phác nói cũng nhẹ nhàng. Lúc đầu nàng còn không tán thành cách này lắm, nhưng bây giờ nàng nghĩ lại rồi.
 
Mã Đại đang khóc thầm...
 
“Ta biết nàng sẽ đồng ý mà.” Chúc Hợp cười ha hả nói.
 
Tạ Phác bất đắc dĩ nhìn Chúc Hợp đang vui vẻ. Ai bảo Mã Đại khi không lại đắc tội hắn, thôi thì tự làm tự chịu.


 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi