LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Sau khi giải quyết nan đề Tần Chân Nguyệt, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống, Chúc Hợp thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ quay về phủ chơi đùa với nhi tử. Nhưng Chúc Hợp không nói cho Tạ Phác và Tạ phu nhân biết người phía sau là ai.
 
Chúc Hợp không nói gì nhưng Tạ Phác và Tạ phu nhân đều biết hắn đã giải quyết hung thủ, nếu mà đã như vậy thì hung thủ là ai cũng không còn quan trọng nữa.
 
Chúc Hợp cũng không được thảnh thơi lâu, hắn phụ trách việc thương lượng với người Liêu ở phương bắc, trước đó việc thương lượng vẫn không có tiến triển, sau khi Chúc Hợp trở về bẩm báo lại với hoàng thượng, Tần Chí Vũ quyết định muốn công chúa Liêu đến hoà thân.
 
Cho nên Chúc Hợp chỉ có thể ở nhà vài ngày, hắn u oán nằm cạnh Tạ Phác, nhìn nhi tử - Bình An, đang yên ổn nằm trong ngực nàng, Chúc Hợp cảm thấy oán niệm của mình rất nặng.
 
Tạ Phác đang chơi đùa với Bình An nên bỏ mặc Chúc Hợp đang một mình ai oán. Nhưng ánh mắt của hắn thật sự là quá cường liệt, Tạ Phác muốn xem nhẹ hắn cũng không được, nàng ngẩng đầu, không nhịn được cười mà nhìn Chúc Hợp đang ủy khuất: “Tướng công, chàng sao vậy?”

 
“Nương tử, nàng chỉ để ý đến Bình An mà không cần ta nữa.” Chúc Hợp rất muốn đưa Bình An cho nhũ mẫu, có hài tử ở đây muốn làm cái gì cũng không tiện. Nhưng hắn không có dũng khí đối nghịch với Tạ Phác.
 
Tạ Phác cười cười rồi gọi người phụ trách canh cửa: “Ngọc Nương.”
 
Lập tức có một phu nhân trung tuổi đi vào. Nàng ta chính là nhũ mẫu của Bình An, được Tạ Phác sai bảo bèn nhanh chóng ôm Bình An ra ngoài.
 
Chiếc bóng đèn Bình An đã bị ôm đi cho nên Chúc Hợp vui như mở cờ, hắn dịch người sát cạnh Tạ Phác rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng. Tay của nương tử càng ngày càng nhẵn nhụi nha.
 
“Nương tử, ta sắp phải đi rồi.” Chúc Hợp nhìn Tạ Phác.
 
Chúc Hợp nói câu này với ngữ khí vô cùng đáng thương, giống như một tiểu hài tử đói bụng lại còn bị lạc đường, ai nghe thấy cũng sẽ mềm lòng, Tạ Phác biết dạo này nàng cũng không để ý đến hắn nên bèn gật đầu: “Thiếp biết.”
 
“Nương tử có muốn nói gì với ta không?” Chúc Hợp cúi xuống tựa vào người Tạ Phác.
 

Chúc Hợp không cần nói nàng cũng hiểu hắn muốn gì.
 
Chúc Hợp nói đi là đi, sáng sớm tinh mơ Chúc Hợp đã dạy thật sớm cuốn gói chạy mất. Hắn sợ Tạ Phác tức giận xù lông, nàng chỉ một lần mềm lòng tin hắn mà ngay cả Bình An cũng không có sữa để uống.
 
Chúc Hợp chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
 
Lần này Chúc Hợp thuật lại nguyên vẹn ý tứ của Tần Chí Vũ cho người Liêu. Bên này Mộ Dung Đãng bị phái tới thương lượng cùng Chúc Hợp tức thiếu chút nữa lật bàn.
 
Hắn chưa từng gặp người nào khó chơi như Chúc Hợp, hắn không được phép phạm bất kì sai lầm gì, nếu không công chúa sẽ thực sự phải gả qua Đại Tề. Sau đó Mộ Dung Đãng có thương lượng thêm mấy lần nhưng Chúc Hợp kiên quyết sống chết không nhượng bộ, Mộ Dung Đãng thật sự không có cách nào, bất đắc dĩ phải nhận thua rồi quay về thương lượng với triều thần.
 
Lúc Mộ Dung Đãng sắp rời đi thì Chúc Hợp đột nhiên gọi hắn lại: “Kì thực hòa thân, đối với Đại Tề hay là người Liêu thì đều có lợi.”

 
Có lợi cái đầu ngươi! Mộ Dung Đãng không nhìn thấy bất kì lợi lộc nào từ việc hòa thân, hắn cực kì không muốn nói thêm câu nào với Chúc Hợp nhưng không thể bất lịch sự mà cứ thế đi mất.
 
Hắn cũng muốn biết nếu hòa thân thì người Liêu được lợi ích gì.
 
Chúc Hợp mỉm cười tiếp tục nói: “Chỉ cần công chúa sang hòa thân, quan hệ của hai nước chắc chắn sẽ tốt lên, đến lúc đó hai nước sẽ thông thương, chúng ta sẽ mua lại dê bò trên thảo nguyên, còn các ngươi có thể mua gạo, muối, chè của chúng ta.”
 
Mộ Dung Đãng âm trầm nghiến răng nghiến lợi, nói cũng như không. Chúc Hợp đây là đang uy hiếp hắn sao. Mộ Dung Đãng tức giận vứt lại ba chữ “Ta đã biết” rồi đi ra khỏi lều vải.
 
Chúc Hợp nhớ Mộ Dung Đãng có một muội muội tên là Mộ Dung Ngữ Yên, năm nay đã có thể xuất giá, nếu không có gì ngoài ý muốn thì công chúa bị đưa đi hòa thân hẳn là Mộ Dung Ngữ Yên. Hắn nghe người ta nói danh tự của vị công chúa này rất đẹp, rất ôn nhu nhưng tính cách thì đúng là một lời khó nói hết.
 
Không biết ai sẽ là quỷ xui xẻo lấy phải Mộ Dung Ngữ Yên.


 
Lần này Chúc Hợp đi cũng chính là quyết định vận mệnh của người Liêu. Mộ Dung Đãng đáp ứng với Đại Tề sẽ đưa công chúa sang hòa thân, mà vị công chúa kia không nghi ngờ gì nữa, chính là Mộ Dung Ngữ Yên.
 
Nếu không phải lợi ích mà Chúc Hợp đưa ra quá hấp dẫn thì Mộ Dung Đãng sẽ không đồng ý điều kiện của Chúc Hợp. Mùa đông năm nay còn lạnh hơn những năm trước, muốn yên ổn vượt qua mùa đông này thực sự rất khó khăn, bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức bảo tồn thực lực, mùa đông năm ngoái tuy lạnh nhưng họ vẫn dám đối chọi với Tần Chí Vũ không ai nhường ai. Có điều chỉ qua một năm, Tần Chí Vũ đã là nhân vật không thể dây vào, bọn họ cũng chỉ có thể cướp đoạt biên giới người Kim. Đang chiến sự thì mùa đông tới, người Liêu tổn thất nghiêm trọng, thật vất vả mới khôi phục nguyên khí, chỉ có thể nhẫn nhịn gả công chúa ra ngoài.
 
Lần đầu tiên Chúc Hợp nhìn thấy Mộ Dung Ngữ Yên là một buổi sáng mùa xuân tươi đẹp, Mộ Dung Ngữ Yên mặc một thân áo cưới đỏ rực, cưỡi ngựa đến quân doanh.
 
Trang sức trên đầu Mộ Dung Ngữ Yên tản ra hào quang chói sáng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt được trang điểm diễm lệ, mặc dù nàng ta đang ngồi trên ngựa nhưng ngay từ ánh mắt đã thể hiện rằng nàng ta cực kỳ không cam lòng.
 
Chúc Hợp đứng phía trước đội ngũ, nhìn Mộ Dung Ngữ Yên đang chầm chậm cưỡi ngựa đến. Mí mắt hắn giật liên hồi, bỗng có dựa cảm không tốt. Vì sao khinhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ngữ Yên, Chúc Hợp đột nhiên lại có cảm giác quen thuộc thế?
 
Hắn chưa từng gặp mặt Mộ Dung Ngữ Yên, vì sao lại có loại cảm giác kỳ quái này?
 
Chúc Hợp nghi hoặc trong lòng, bởi vì không hiểu cảm giác này từ đâu đến nên không khỏi nhìn chằm chằm Mộ Dung Ngữ Yên thêm vài lần.
 
Mộ Dung Ngữ Yên là công chúa được sủng ái nhất của người Liêu, từ nhỏ đến lớn, nàng muốn cái gì thì sẽ có cái đó cho nên nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng bị huynh trưởng xem như là đồ vật đem đi trao đổi với người khác.
 
Nàng đã kịp nghe ngóng, nam nhân đến thương lượng cùng huynh trưởng tên là Chúc Hợp, một tên tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ, chuyện của Vũ Văn Diệp nàng cũng biết đôi chút cho nên nhìn Vũ Văn Diệp sợ như vậy nàng rất khinh bỉ hắn, nàng quyết tâm phải gặp mặt tên vô sỉ trong truyền thuyết này một lần.
 
Mộ Dung Ngữ Yên xuống xe ngựa, cách Chúc Hợp ba mét thì ngừng lại, Chúc Hợp tiến lên một bước, mỉm cười hỏi nàng: “Tại hạ Chúc Hợp, bái kiến công chúa điện hạ.”
 
“Ngươi chính là Chúc Hợp?” Mộ Dung Ngữ yên nhíu mày khiêu khích, đánh giá Chúc Hợp từ trên xuống dưới. Hình như không giống lời đồn cho lắm.
 
Chúc Hợp mặt không đổi sắc, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy.”
 

Lời đồn cũng không ngoa, vị công chúa này không dễ đối phó.
 
Sau khi dò xét Chúc Hợp một hồi, Mộ Dung Ngữ Yên bắt đầu săm soi, nhìn hắn áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt, Mộ Dung Ngữ Yên cảm giác Chúc Hợp còn yếu ớt hơn cả nữ nhân.
 
“Bản công chúa mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Mộ Dung Ngữ Yên hất cằm ra lệnh cho Chúc Hợp, bộ dáng cao cao tại thượng không ai bì nổi.
 
Nghỉ ngơi thì quá đơn giản, dù gì thì hòa thân là việc ván đã đóng thuyền, để nàng “nghịch ngợm” một chút cũng không sao. Thế là Chúc Hợp sảng khoái đồng ý sắp xếp cho Mộ Dung Ngữ Yên một gian phòng thượng hạng rồi sai nha hoàn Yên Nhi hầu hạ nàng.
 
Mộ Dung Ngữ Yên bắt đầu vào phòng đã tra hỏi Yên Nhi về mọi thứ liên quan đến Chúc Hợp. Có những việc không thể đánh giá qua lời đồn, tỉ như tiểu thiếp thứ mười tám của Vương viên ngoại sinh nhi tử, ai cũng biết trong nhà Vương viên ngoại ngoại trừ hài tử của hắn thì đều là hài tử của con hắn; có điều người bên ngoài lại không biết, nghĩ đó là hài tử của Vương viên ngoại, còn khen một câu càng già càng dẻo dai, tuổi đã lớn nhưng vẫn có thể sinh thêm nhi tử.

 
Vân Nhi được Chúc Hợp phái tới hầu hạ Mộ Dung Ngữ Yên chứng tỏ nàng ta cực kì thông minh và trung thành, Mộ Dung Ngữ Yên hỏi thăm về Chúc Hợp cho nên Vân Nhi chọn những chuyện dễ nghe nhất kể cho nàng ta, về phần những tin đồn đã bị truyền sai khắp nơi, nàng nói nàng không biết.
 
Vân Nhi vẫn luôn cảm thấy Chúc Hợp làm gì cũng đúng, nàng thật sự không thể nói dối lương tâm rằng Chúc Hợp là tiểu nhân vô liêm sỉ như người ta vẫn đồn.
 
Mộ Dung Ngữ Yên nghe Vân Nhi ca ngợi Chúc Hợp nửa ngày mà phát ngán, nàng muốn nghe những chuyện xấu của hắn chứ không phải những chuyện này, Vân Nhi thật đúng là không thể yêu thương được.
 
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Càng nhìn nàng ta, Mộ Dung Ngữ Yên càng tức giận, thôi thì để nàng ta lui xuống còn hơn.
 
Vân nhi vô tội nói: “Công chúa, nô tỳ được phái tới chuyên hầu hạ người.”
 
“Ta đã có người hầu hạ.” Mộ Dung Đãng cho phép nàng mang theo hai nô tỳ thiếp thân.
 
Vân nhi nói: “Thế nhưng các nàng không quen thuộc chỗ này bằng nô tỳ.”
 
Vân Nhi càng nói Mộ Dung Ngữ Yên càng cảm thấy ghét nàng ta.
 
Mộ Dung Ngữ Yên lười nói nhảm với nàng nên trực tiếp cầm roi quất xuống chân Vân Nhi. Vân nhi không ngờ Mộ Dung Ngữ Yên lại bỗng nhiên động thủ nên bị dọa đến mức lảo đảo lùi lại hai bước.
 
Nàng vẫn hay nghe người khác nói công chúa người Liêu hết sức hung hãn, hôm nay được gặp mặt quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, nàng sao lại xui xẻo thế chứ, bị phái tới hầu hạ vị cọp cái này.
 

Mộ Dung Ngữ Yên nhíu mày, nhìn Vân nhi đang sợ sệt nói: “Sao vẫn chưa đi?”
 
“Nô tỳ xin cáo lui, công chúa có việc cứ gọi nô tỳ một tiếng.” Vân Nhi nói xong câu đó thì cấp tốc chạy mất, tốc độ kia nếu đi thi chạy, nàng đứng thứ hai thì không ai dám đứng nhất.
 
Mộ Dung Ngữ Yên tiện tay ném roi cho nô tỳ của nàng: “Không cho ngươi ăn ít khổ thì ngươi sẽ không biết được sự lợi hại của bản công chúa.”
 
Hai nô tỳ bị đưa theo Mộ Dung Ngữ Yên không dám ho he nói một câu nào, Mộ Dung Ngữ Yên lợi hại ra sao, không người Liêu nào không biết.
 
Vân Nhi chạy ra ngoài tìm Chúc Hợp. Chúc Hợp đang xem sách thì thấy nàng hớt hải chạy vào mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
 
Nghĩ đến bộ dáng hung hãn vừa rồi của Mộ Dung Ngữ Yên, Vân Nhi nói: “Tiên sinh, công chúa cứ hỏi mãi về ngài.”
 
Cũng không ngoài dự đoán của hắn, Chúc Hợp nhìn Vân Nhi vẫn còn chưa hoàn hồn, lại hỏi tiếp: “Tính cách nàng ta thế nào?”
 
Vân nhi suy nghĩ một lát rồi nói ra bốn chữ: “Cực kỳ hung hãn.”
 
“Nhớ phải trông coi nàng ta thật cẩn thận. Trước khi về đến Đại Tề không thể để nàng ta xảy ra bất kì việc ngoài ý muốn nào.” Cho dù Mộ Dung Ngữ Yên hung hãn đến mấy hắn cũng kệ, chỉ cần nàng ta không liên lụy đến hắn là được. Mục đích đi chuyến này là chỉ cần đưa Mộ Dung Ngữ Yên đến Đại Tề, còn những việc khác hắn không cần quan tâm.
 
“Vâng tiên sinh, nô tỳ sẽ ‘chăm sóc’ nàng ta cẩn thận.”
 
Vân Nhi là nha hoàn mà Tạ phu nhân đặc biệt tặng cho Chúc Hợp, dù gì lúc đó hắn cũng đang thiếu nhân lực phò trợ, ở một phương diện khác, Vân nhi này  cũng coi như được cử đến để giám sát Chúc Hợp. Nhưng Chúc Hợp cũng không sợ, hắn chưa từng làm việc gì sai với Tạ Phác thì sợ gì nha hoàn của Tạ phu nhân.
___
Tiểu kịch trường:
Nhiều năm sau, Mã Đại đã rụng hết nửa hàm răng ngồi dưới cây tử đằng, ngắm hoa trên đầu rồi nói với Chúc Hợp: “Chúc lão đệ, ta thực sự rất hâm mộ ngươi.”
 
“Vì sao?” Tóc Chúc Hợp bấy giờ cũng đã bạc trắng rất nhiều.
 
“Có thể tử ôn nhu hiền thục như vậy, năm đó nhìn ngươi thú thê, ta cũng chỉ hy vọng nương tử tương lai tốt được bằng nửa của ngươi là mãn nguyện rồi, chỉ là không nghĩ tới...” Mã Đại nghĩ đến Mã phu nhân mấy chục năm vẫn hung hãn như vậy, lệ rơi đầy mặt.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi