LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Tần Thiếu Nghiệp về đến nhà bèn trực tiếp cáo trạng với mẫu thân. Hắn đem chuyện Mộ Dung Ngữ Yên không tuân thủ phép tắc rồi thêm mắm dặm muối kể lại cho mẫu thân nghe. Hắn cực kỳ xem thường loại nữ nhân như Mộ Dung Ngữ Yên, cho dù có là công chúa thì sao, nhân phẩm của nàng ta nát đến mức không thể cứu vãn. Thất đại nương nghe vậy nổi trận lôi đình, càng không đồng ý việc thú Mộ Dung Ngữ Yên vào cửa.
 
Bà trấn an Tần Thiếu Nghiệp: “Con yên tâm, ta tuyệt đối không làm mất mặt con đâu. Ta sẽ không bao giờ để con phải thú nàng ta.” Nhi tử của bà phải thú một khuê nữ đại gia tộc mới đúng, bà cực kì chướng mắt cái loại nữ tử như Mộ Dung Ngữ Yên.

 
Tần Thiếu Nghiệp gật đầu tán đồng: “Nương, tương lai hạnh phúc của nhi tử phải dựa vào người.” Hắn không muốn ngày nào đó vừa ngủ dậy đã phát hiện mây xanh che đỉnh đầu đâu.
 
Thất đại nương ôm Tần Thiếu Nghiệp rồi vỗ vỗ lưng an ủi hắn: “Nương biết.”
 
Lý hoàng hậu gọi Thất đại nương tiến cung để bàn về hôn sự của Tần Thiếu Nghiệp và Mộ Dung Ngữ Yên. Có điều chuyện còn chưa nói được một nửa, Thất đại nương đã dứt khoát ngồi bệt xuống đất làm ầm làm ĩ, biểu thị bà ta kiên quyết không đồng ý chuyện để Tần Thiếu Nghiệp thú Mộ Dung Ngữ Yên.
 
Lý hoàng hậu: ... Ngươi tốt xấu gì cũng phải để ta nói xong rồi hẵng khóc chứ!
 
Lý hoàng hậu đâu phải là đối thủ của Thất đại nương. Lý hoàng hậu sống trong cung cho nên phải kiêng kị rất nhiều lễ tiết, nhưng Thất đại nương thì khác, chỉ cần đạt được mục đích, thanh danh hay mặt mũi bà đều không cần; chính vì thế nên mới có chuyện Thất đại nương ngồi dưới đất khóc lóc om sòm.

 
Thất đại nương bán thảm rất chuyên nghiệp, cái gì mà bà đã thủ tiết cả đời, khổ sở như thế nào mới nuôi lớn Tần Thiếu Nghiệp, nói đến mức lòng người cũng cảm thấy chua xót, trên khuôn mặt đáng thương chỉ toàn nước mắt nước mũi.
 
Lý hoàng hậu á khẩu, không nói lại được câu nào.
 
Lý hoàng hậu buồn bực. Nàng vốn cũng không muốn dây dưa với mấy kẻ như Thất đại nương, nhưng đây là nhiệm vụ Tần Chí Vũ giao cho nàng, nàng lại không thể kháng lệnh vui, thôi thì đành nhận mệnh.
 
Lý hoàng hậu liên tục trấn an Thất đại nương, dùng hết bản lĩnh mong Thất đại nương chấp nhận Mộ Dung Ngữ Yên làm con dâu bà. Nhưng Thất đại nương vẫn cứ một mực kiên định, Lý hoàng hậu cũng không biết làm sao với bà nên đành cho bà lui.
 

Lý hoàng hậu ưu thương nhìn Thất đại nương vẫn còn đang khóc lóc om sòm.
 
Tần Chí Vũ vẫn đang trông đợi vào một tương lai tươi sáng. Hắn vẫn nghĩ Lý hoàng hậu có thể thuyết phục được Thất đại nương, nhưng hắi vui hơn sớm rồi....
 
Sau khi Tần Chí Vũ biết đầu đuôi cũng phải đồng tình với Lý hoàng hậu, nàng thật đáng thương. Đồng thời lần này hắn cũng thực sự tức giận, hắn đường đường là hoàng đế một nước, chỉ muốn hoàng thất thú công chúa ngoại quốc mà bọn họ dám từ chối, đúng là gan to muốn khiêu khích hoàng quyền!
 
Khi Tần Chí Vũ tức giận thì sẽ không thể khống chế được cảm xúc, hơn nữa sẽ làm ra một số việc không thể lường trước.
 
Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Tần Chí Vũ quả quyết hạ lệnh cưỡng chế ban thưởng Mộ Dung Ngữ Yên cho Tần Thiếu Nghiệp làm chính thê.
 
Tần Thiếu Nghiệp đang hớn hở ngồi trong nhà vì hôm nay không cần phải gặp mặt Mộ Dung Ngữ Yên thì bỗng nhiên bị thánh chỉ từ trên trời rơi xuống làm cho trợn mắt hốc mồm. Tần Thiếu Nghiệp nhanh chóng chạy đi tìm thân mẫu để hỏi rõ ràng chuyện thánh chỉ.
 
Thất đại nương cũng cực kì vô tội. Có trời mới biết, bà như một con khỉ nhảy múa trong cung đến cả áo lụa sang quý cũng bị rách mất mấy chỗ mới có thể giải quyết ổn thỏa chuyện của nhi tử, nhưng bà còn chưa về đến nhà, Tần Chí Vũ đã ban thánh chỉ bảo nhi tử thú Mộ Dung Ngữ Yên?
 
Không được, bà không đồng ý!

 
Thất đại nương kiên định cho rằng nhi tử của bà phải thú khuê các thư hương chứ không phải là loại nữ nhân ngoại tộc như Mộ Dung Ngữ Yên. Nhất định bà phải bắt Tần Chí Vũ thu hồi thánh chỉ.
 
Nội thị đến truyền tin còn chưa đọc xong thánh chỉ, Thất đại nương đã sẵn sàng đứng dậy đi tìm Tần Chí Vũ tính sổ, nhưng trước khi cho người đến truyền tin, Tần Chí Vũ đã sớm nghĩ tới trường hợp Thất đại nương hung hãn không nghe theo lời, cho nên Tần Chí Vũ đã truyền chỉ cho hoạn quan chuẩn bị tâm lý đối phó bà ta. Thất đại nương còn chưa kịp đứng lên nội thị đến truyền chỉ đã nháy mắt ra hiệu cho người dưới, đầu năm nay làm nghề gì cũng khó khăn quá.
 
Hắn ra hiệu cho hai nội thị đi cùng hắn giữ cho bà ta quỳ, Thất đại nương bị hai người đè lên vai đến mức không thể động đậy.
 
Lần này nội thị có thể thanh thản tiếp tục tuyên thánh chỉ, sau khi đọc xong còn cười ha hả chúc mừng Thất đại nương.
 
Mà Thất đại nương đáp lại hắn: “Ta phi!”

 
Nội thị bị bà ta làm cho mất mặt. Hắn nhìn Thất đại nương rồi quả quyết quay người rời đi, trong nội tâm đã thầm mắng bà ta đến máu chó đầy đầu.

 
Sau khi được thả ra, Thất đại nương lại muốn xông ra ngoài nhưng mới chạy được một nửa thì cổng lớn đã bị đóng lại.
 
Nội thị châm chọc nhìn Thất đại nương vừa nãy còn dám khinh bỉ hắn: “Xin phu nhân ở trong phủ để chuẩn bị đồ cưới cho công chúa.”
 
Thất đại nương nghe xong thì cực kì tức giận mà trực tiếp đạp cửa lớn, nhưng mới đạp được hai lần, ngoại trừ thu về được một cái chân đau thì cửa cũng chẳng xi nhê gì.
 
Bà quay đầu nhìn Tần Thiếu Nghiệp ngây như phỗng đang quỳ trên đất, khập khiễng đến trước mặt hắn rồi dang tay ôm lấy: “Nhi tử không khóc, nương nhất định sẽ có cách để con không phải thú Mộ Dung Ngữ Yên.”
 
Tần Thiếu Nghiệp ghé vào trong ngực Thất đại nương, thất thanh khóc rống. Bắt hắn thú Mộ Dung Ngữ Yên, chẳng thà bảo hắn chết đi cho rồi. Hắn không muốn cả đời này bị dẫm đạp không còn tôn nghiêm dưới chân Mộ Dung Ngữ Yên đâu!
 
Thú Mộ Dung Ngữ Yên, chẳng khác gì đang thú một ác phụ lại còn thích hồng hạnh xuất tường.

 
Hôn sự được ấn định vào nửa tháng sau. Thất đại nương dứt khoát lấy cứng chọi cứng, bà không thèm chuẩn bị, ăn chơi nhảy múa như không có gì xảy ra. Hết cách, Tần Chí Vũ đành phải phái nội thị đến nhà Tần Thiếu Nghiệp bày trí phòng cưới.
 
Nếu cứng đối cứng vẫn chưa được, Thất đại nương liền trực tiếp xù lông đối kháng với Tần Chí Vũ, đồ vật nội thị ban ngày vừa mới bày xong, đến tối bà sẽ sai người vứt sạch.
 
Hôm sau nội thị đến để tiếp tục bài trí phòng nhưng nhìn thấy thành quả cả một ngày của mình cứ thế bị hủy đi thì tức giận muốn hộc máu. Thất đại nương thì hất cằm, khiêu khích nhìn bọn họ. Bọn hắn cũng không muốn nói nhảm với Thất đại nương cho nên trực tiếp về cung cáo trạng.
 

Lần này Tần Chí Vũ càng không vui nổi. Thất đại nương có được ngày hôm nay tất cả đều bởi vì bấu víu vào quan hệ với hắn, hiện tại hắn chỉ muốn nhi tử của bà ta cưới công chúa mà thôi, vậy mà lại dám ầm ĩ đến mức này?
 
Thất đại nương bất hạnh chỉ nghĩ rằng mình đang cố gắng kháng cự việc nhi tử thú Mộ Dung Ngữ Yên, lại không ngờ đụng phải vảy ngược của Tần Chí Vũ. Hoàng thượng dứt khoát sai người nhốt bà ta cho đến ngày Tần Thiếu Nghiệp thành thân.

 
Không có Thất đại nương chiến đấu nơi tiền tuyến, Tần Thiếu Nghiệp như diều đứt dây không có một chút uy hiếp, thế là hôn sự của Tần Thiếu Nghiệp thuận lợi tiến hành.
 
Khi Mộ Dung Ngữ Yên biết tin mình bị gả cho tên trảm bạch khê hôm trước nàng vừa mới chỉ mặt thì hết sức không phục. Nàng muốn gặp Tần Chí Vũ nhưng lại không được phép gặp, Mộ Dung Ngữ Yên đành phải tiếp tục đi quấy rối Chúc Hợp.
 
Bởi vì Mộ Dung Ngữ Yên tới quấy rối cho nên Chúc Hợp trực tiếp giả chết, dù sao chỉ còn nửa tháng nữa Tần Thiếu Nghiệp thành thân, Chúc Hợp bán thảm khóc lóc kể lể với Tần Chí Vũ đòi hắn cho mình về phủ xử lý sự vụ. Tần Chí Vũ cũng không chịu nổi hắn dây dưa nên bất đắc dĩ phải đồng ý.
 
Mộ Dung Ngữ Yên muốn tìm Chúc Hợp thì chắc chắn phải đến nhà hắn, nhưng nhiều lần Mộ Dung Ngữ Yên đến Chúc gia đều không gặp được Chúc Hợp, mà người cản trở nàng gặp hắn không ai khác chính là Tạ Phác.
 
Nguyên nhân vì sao Chúc Hợp phải làm việc ở phủ thì Tạ Phác cũng biết, Tạ Phác tỏ ra đã hiểu và cũng đồng thời xung phong nhận việc giải quyết Mộ Dung Ngữ Yên, nàng nói với hắn, chỉ cần một mình nàng cũng thừa sức đối phó với vị công chúa bạo ngược này.

 
Chúc Hợp lo lắng Mộ Dung Ngữ Yên sẽ làm tổn thương đến Tạ Phác và hài tử cho nên khéo léo khuyên nhủ nàng: “Nhưng Mộ Dung Ngữ Yên cực kì hung hãn, ta sợ nương tử sẽ bị nàng ta tổn thương, hơn nữa nàng bây giờ còn đang có thai.”
 
Nếu Mộ Dung Ngữ Yên biết hình tượng của mình trong lòng Chúc Hợp đã tụt dốc đến mức vậy, chắc chắn nàng ta sẽ không ngại mà còn hung hãn với hắn hơn nữa.
 
“Tướng công không cần lo lắng, đây không phải đất của người Liêu, chắc chắn Mộ Dung Ngữ Yên sẽ không dám nháo ra chuyện gì quá đáng đâu.” Tướng công nhà mình đã sa sút đến mức phải hồi phủ tránh nàng ta, Tạ Phác là thê tử, tất nhiên phải giúp hắn phân ưu, cũng thuận lợi đòi một chút lợi ích.
 
Chúc Hợp vẫn chưa yên tâm, Tạ Kì đứng bên cạnh lập tức xem mồm vào: “Tỷ phu yên tâm, Mộ Dung Ngữ Yên lần trước đến còn bị tỷ tỷ làm cho tức phải bỏ về.”
 
Đồng thời ngay trước mặt Tạ Phác kể lại chiến tích huy hoàng của Tạ Phác đối phó với Mộ Dung Ngữ Yên.
 
Chúc Hợp:... Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
 

Tạ Phác: ... Ngươi có phải là thân đệ của ta không?
 
Mộ Dung Ngữ Yên tới cửa cũng chỉ có thể gặp Tạ Phác còn Chúc Hợp thì không biết đã trốn đi đâu. Lần thứ hai nhìn thấy Tạ Phác, Mộ Dung Ngữ Yên lập tức nhớ tới cuộc đối thoại lần trước giữa hai người, tức giận đến mức muốn đánh người.
 
“Mộ Dung công chúa, lại gặp rồi.” Tạ Phác vừa cười vừa nói với Mộ Dung Ngữ Yên.
 
Nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi.
 
Mộ Dung Ngữ Yên không phản ứng, Tạ Phác cũng không thèm để ý, nàng tiếp tục nói: “Lần trước hai người chúng ta nói chuyện thật vui, sau khi công chúa đi thì không có người đến nói chuyện với ta như vậy nữa, khó tránh khỏi tịch mịch, may mà công chúa lại đến.”
 
Mộ Dung Ngữ Yên:... Nàng một chút cũng không cảm thấy vui? Quan hệ của hai người từ bao giờ lại thân thiết như vậy? Lần trước rõ ràng nàng còn bị Tạ Phác làm cho tức chết mà.
 
Mộ Dung Ngữ Yên đã xác định nàng không phải là đối thủ của Tạ Phác cho nên quyết định nói thẳng luôn: “Tạ Phác, ngươi bớt nói nhảm, mục đích của ta đến đây là gì chắc ngươi rõ hơn ai hết.”

 
“Ta cũng không thừa hơi mà đánh thái cực với công chúa, chỉ là lâu ngày không gặp nên hỏi thăm vài câu, so với người hoạt bát nhanh nhẹn như công chúa thì đã là gì.” Mộ Dung Ngữ Yên không hiểu Tạ Phác đang khen nàng hay đá đểu nàng nữa.
 
Yến Thu và Yến Hà cúi đầu nén cười, Mộ Dung Ngữ Yên ngốc nên không hiểu nhưng các nàng tất nhiên đều hiểu, Tạ Phác đang ám chỉ Mộ Dung Ngữ Yên có chút ngốc.
__
Tiểu kịch trường:
 
Năm nào đó khi Chúc Hợp đã sáu mươi tuổi, con cháu đã đầy  cả sảnh đường, một hôm tôn tử nhỏ nhất của hắn đột nhiên chạy đến hỏi Chúc Hợp: “Gia gia, sao nãi nãi lại lợi hại hơn gia gia?”
 
Chúc Hợp đang suy nghĩ thì vô tình nhìn thấy Tạ Phác từ đằng xa đi tới, hắn nhanh trí lập tức nói: “Cái này phải đến hỏi nãi nãi.”
 
Tiểu tôn tử nói: “Thế nhưng nãi nãi bảo con đến hỏi người đó.”
 
Tạ Phác đứng trước mặt hắn, hai mắt mỉm cười “dịu dàng” nhìn Chúc Hợp, Chúc Hợp đâu còn biết tôn nghiêm là gì nữa: “Đương nhiên là vì nãi nãi lợi hại.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi