LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Tần Chí Vũ không biết có nên tin những lời Tần Chân Nguyệt nói hay không. Hắn nghĩ tới những lời nhận xét của Chúc Hợp về Tần Chân Nguyệt, tính cách kiên nghị, không phải là người có thể yên vị, lòng trả thù cực lớn.
 
Chỉ cần nhìn vào những chiến tích vĩ đại của Tần Chân Nguyệt trong hậu cung của Triệu Càn là thấy, tâm cơ của Tần Chân Nguyệt thực sự là sâu không thấy đáy.
 
Tần Chí Vũ vẫn nghiêng về phía Chúc Hợp hơn, cho dù Tần Chân Nguyệt có thể hiện nghiêm túc, thành khẩn bi thương đến mức nào đi nữa, Tần Chí Vũ sẽ không dễ dàng tin vào những lời của nàng.
 
Tần Chân Nguyệt đi đến bước này cũng chỉ có thể trách tâm tư của nàng ta quá nặng, tự mình đào hố chôn mình, đưa mình đi vào ngõ cụt.
 
“Nguyệt nhi, không phải huynh không tin ngươi. Nhưng...” Tần Chí Vũ bất đắc dĩ nhìn Tần Chân Nguyệt, hắn không biết phải nói như thế nào để Tần Chân Nguyệt không bị tổn thương.
 
“Nhưng sao?” Tần Chân Nguyệt bén nhạy bắt được trọng điểm trong lời nói của Tần Chí Vũ, nàng nhìn chằm chằm Tần Chí Vũ, im lặng chờ hắn nói nốt câu.
 
“Không có gì.” May quá, suýt chút nữa thì hắn đã bán đứng Chúc Hợp.
 
Cảm giác của Tần Chân Nguyệt qua nhiều năm vẫn luôn cực nhạy bén, nàng nhờ vào nó mà đã vượt qua vô số gian nan ở quê người. Tần Chí Vũ chắc chắn đang giấu giếm nàng điều gì đó, rất có thể là mấu chốt hình thành nên việc Tần Chí Vũ không tin nàng.
 
“Ta không trách ca đưa ta xuống Nam triều liên hôn, nhưng Chúc Hợp biết rất rõ tâm ý của ta với hắn mà vẫn kiên trì ủng hộ huynh.” Tần Chân Nguyệt nghĩ một lúc rồi nói lời thăm dò Tần Chí Vũ.
 
Nàng nhất định phải biết nguyên nhân mà Tần Chí Vũ một mực không tin lời nàng nói.
 
Tần Chí Vũ không nói, nàng vẫn sẽ có cách để hắn phải nói ra, hoặc là thuận tiện hãm hại Chúc Hợp cũng được.
 
Nàng không có được Chúc Hợp, người khác cũng đừng mơ có được hắn.
 
“Muội và Chúc ái khanh có thường qua lại không?” Sao hắn không biết? Lý hoàng hậu cũng không hề nói gì với hắn.
 

“Tất nhiên muội sẽ nói cho Chúc Hợp biết tình cảm của mình. Năm đó ta theo đuổi Chúc Hợp, chỉ hi vọng Chúc Hợp có thể để mắt tới ta một chút thôi, nhưng hắn lại nhẫn tâm ủng hộ huynh đưa ta xuống Nam triều.” Tần Chân Nguyệt tự giễu cười nói.
 
Tần Chí Vũ: ... Hình như hắn đã bỏ qua cái gì rồi?
 
“Ý của muội là Chúc Hợp biết tình cảm của muội?” Tần Chí Vũ cảm thấy hơi khó chịu.
 
“Muội đã nỗ lực đến mức đó, làm sao Chúc Hợp lại không biết được?” Tần Chân Nguyệt thể hiện tràn đầy không cam lòng.
 
Nàng có cảm giác, nàng sắp chạm đến chân tướng của chuyện này.
 
Tần Chí Vũ không thể không suy nghĩ kĩ hơn. Dựa vào tính cách phóng khoáng của Tần Chân Nguyệt, có lẽ nàng sẽ làm vậy thật, nhưng chuyện đã qua nhiều năm, giờ muốn tra cũng hơi khó.
 
“Chúc ái khanh dù sao cũng người đã có thê thất, muội cũng đã thành thân, chuyện quá khứ thì cứ cho nó trôi qua đi, việc muội cần quan tâm hiện giờ chính là yên ổn sống với Triệu Càn.” Tần Chí Vũ trấn an vỗ vai Tần Chân Nguyệt.
 
Mục đích của Tần Chân Nguyệt gần như đã đạt được, nếu nàng còn cố nói thêm sẽ rất dễ bại lộ, cho nên nàng dứt khoát gật gật đầu nói: “Vâng, muội biết.”
 
Tần Chân Nguyệt phảng phất trở lại là thiếu nữ của mấy năm trước, vẫn chưa lớn hẳn, thường hay nũng nịu với Tần Chí Vũ.
 
Tần Chí Vũ bất đắc dĩ cười cười, cô muội muội Tần Chân Nguyệt này của hắn, hắn gần như không có cách nào nặng lời với nàng.
 
Tần Chân Nguyệt quay lưng về phía Tần Chí Vũ cho nên hắn không thấy được nụ cười lạnh lùng của nàng. Nàng đã đoán ra đại khái nguyên nhân Tần Chí Vũ một mực không chịu tin tưởng nàng, hóa ra là như vậy.
 
Sau khi Tần Chân Nguyệt cáo lui, Tần Chí Vũ đã nghĩ thật lâu nhưng vẫn không thể bình tĩnh, trong đầu hắn không ngừng xuất hiện những lời Tần Chân Nguyệt vừa nói. Mục đích của Chúc Hợp khi đề xuất việc liên hôn là gì? Bởi vì mượn tay của hắn giải quyết phiền toái sao?
 
Có những việc càng suy nghĩ thì càng dễ phiền lòng, Tần Chí Vũ bắt đầu nghi ngờ Chúc Hợp yêu cầu hắn đưa Nguyệt nhi xuống Nam triều là có mục đích, không đơn giản chỉ vì giao hảo hai nước.
 
Vì vậy hắn dứt khoát phái người đi thăm dò, bời vì việc xuất cung đều phải có người ghi chép lại cho nên chỉ cần muốn tra thì chắc chắn sẽ tra ra. Tần Chí Vũ chui vào trong ngõ cụt, hắn nhất định phải biết mục đích của Chúc Hợp khi đề nghị đưa Tần Chân Nguyệt xuống Nam triều liên hôn.
 

Chúc Hợp là người thông minh, hắn biết nếu muốn đối phó với những người như Tần Chân Nguyệt nhất định phải lợi dụng được thái độ của Tần Chí Vũ, trong mấy năm nay hắn đã âm thầm sắp xếp một số nhân thủ vào trong cung Tần Chí Vũ.

 
Một động tác nhỏ của Tần Chí Vũ, chỉ cần hắn không tận lực giấu giếm thì Chúc Hợp đều có thể nhanh chóng nhận được tin.
 
Vì vậy khi Tần Chí Vũ phái người đi điều tra ghi chép xuất cung của Tần Chân Nguyệt, còn có những lần gặp nhau của hắn và Tần Chân Nguyệt, Chúc Hợp lập tức cảm thấy có điềm xấu. Tần Chí Vũ sẽ không vô duyên vô cớ điều tra lại việc của mấy năm trước, chắc chắn Tần Chân Nguyệt đã nói cái gì đó với Tần Chí Vũ.
 
Chúc Hợp biết Tần Chí Vũ làm vậy vì hắn đã bắt đầu nghi ngờ mình, nhưng hắn lại không có khả năng ngăn cản, cảm giác này thật sự là khiến người ta muốn phát điên.
 
Chúc Hợp đau đầu không chịu nổi.
 
Tần Chí Vũ còn chưa điều tra xong thì Chúc Hợp vẫn chưa thể bình tĩnh, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian nghĩ cách đưa Tần Chân Nguyệt quay lại Nam triều, để nàng đời đời kiếp kiếp không thể trở lại nữa.
 
Người đưa tin đã rất nhanh báo cáo kết quả cho Tần Chí Vũ, lúc nhận được kết quả, Tần Chí Vũ có cảm giác bị phản bội sâu sắc. Chúc Hợp rõ ràng đang lợi dụng hắn, mượn tay hắn giải quyết Tần Chân Nguyệt, vậy mà hắn vẫn một mực tin tưởng Chúc Hợp đối với hắn là tuyệt đối trung thành, mọi việc đều nghĩ cho hắn, hóa ra lòng trung thành của Chúc Hợp cũng phải đổi bằng lợi ích.
 
Nhưng mấu chốt ở chỗ Chúc Hợp đã đụng đến người không nên đụng.
 
Tần Chí Vũ tức giận, gạt hết tất cả những đồ vật trên bàn xuống đất.
 
Chúc Hợp, ngươi giỏi lắm, một tên thân tử nho nhỏ như ngươi cũng dám lợi dụng ta, mượn tay ta để đưa thân muội ta xuống Nam triều liên hôn!
 
Uổng công hắn còn suy nghĩ giúp Chúc Hợp, vì phòng ngừa Tần Chân Nguyệt trả thù Chúc Hợp, hắn còn không ngừng nói tốt về hắn trước mặt Tần Chân Nguyệt. Hiện tại nghĩ lại mới thấy hắn thật là hồ đồ.
 
Tần Chí Vũ một mình triệu kiến Chúc Hợp, trước khi Chúc Hợp vào cung hắn đã có dự cảm không tốt, Tần Chí Vũ vẫn luôn hòa ái dễ gần với thần tử, thỉnh thoảng có bị đại thần làm cho tức giận thổ huyết, Tần Chí Vũ vẫn nhẫn nại chịu đựng.
 
Tần Chí Vũ rất ít khi âm trầm như bây giờ.
 

Chúc Hợp quỳ bái Tần Chí Vũ rồi nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, đánh bạo hỏi: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy ạ?”
 
Tần Chí Vũ từ trên cao nhìn xuống, nghĩ đến những việc Chúc Hợp lợi dụng mình, làm sau lưng mình, Tần Chí Vũ không kiềm được mà giận đến đỏ mặt.
 
“Chúc thái phó, Lẫm Nguyệt công chúa vừa nói với trẫm một chuyện, trẫm không biết là thật hay giả cho nên cố ý triệu kiến Chúc thái phó đến hỏi một chút.”
 
Bình thường Tần Chí Vũ luôn gọi Chúc Hợp là Chúc ái khanh nhưng hôm nay Tần Chí Vũ lại gọi Chúc Hợp là Chúc thái phó, hiển nhiên, Tần Chí Vũ đang cực kì tức giận.
 
Tần Chí Vũ có nhắc đến Tần Chân Nguyệt, cho nên việc hắn bị Tần Chí Vũ triệu kiến chắc chắn không khỏi liên can tới Tần Chân Nguyệt.
 
“Lẫm Nguyệt công chúa nói gì ạ?”
 
Hắn biết mà, chỉ cần việc gì liên quan đến Tần Chân Nguyệt thì tuyệt đối không tốt đẹp gì.
 
Tần Chí Vũ nhìn chằm chằm Chúc Hợp: “Lẫm Nguyệt công chúa nói nàng vẫn luôn yêu thích ngươi.”

 
Chúc Hợp bình tĩnh đứng thẳng tắp không nhúc nhích, giờ thì hắn đã biết Tần Chân Nguyệt muốn đào hố gì rồi.
 
“Công chúa yêu thích ta?” Chúc Hợp kinh ngạc hỏi.
 
Hắn tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu hắn thừa nhận thì hậu quả hắn chắc chắn không gánh nổi. Tần Chân Nguyệt quả nhiên là khắc tinh của hắn.
 
“Chúc thái phó không biết?”
 
Tần Chí Vũ không hoàn toàn tin lời Tần Chân Nguyệt nhưng giờ hắn cũng không còn tin Chúc Hợp nữa.
 
“Thần thật sự không biết.” Sắc mặt Chúc Hợp muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, trong nháy mắt, Chúc Hợp sửng sốt, giả vờ ngây thơ vô tội nhìn Tần Chí Vũ.
 
“Không có lửa làm sao có khói, trẫm sẽ không vô duyên vô cớ triệu kiến ngươi, trước khi gọi ngươi vào cung trẫm đã phái người đi điều tra việc này.” Đã đến nước nàymà  Chúc Hợp vẫn còn kiên trì nói dối, chứng cớ đã bày ra trước mắt, Chúc Hợp giả vờ vô tội cho ai nhìn, Tần Chí Vũ kiên quyết không tin.
 
“Bệ hạ, thần đã có thê tử, thần còn từng nói với người, thần cả đời này chỉ thú duy nhất thê tử, tuyệt đối không hái hoa ngắt cỏ bên ngoài. Thần thực sự không biết công chúa yêu thích thần, xin bệ hạ mình xét.” Chúc Hợp chỉ kém bước chỉ tay lên trời thề độc.

 
Chúc Hợp nhíu mày thật sâu, hắn phải cố gắng nghĩ ra biện pháp giải quyết nan đề phức tạp Tần Chân Nguyệt.
 
Quyết định liên hôn cũng là hắn đề xuất, hắn vì muốn đảm bảo còn lợi dụng Tần Chí Vũ, giật dây gây mâu thuẫn quan hệ của Tần Chân Nguyệt và Tần Chí Vũ. Nếu Tần Chí Vũ biết hắn lợi dụng mình để trả tư thù, Tần Chí Vũ nhất định sẽ cho rằng hắn đang lợi dụng thực quyền, sau đó sẽ nghi kỵ Chúc Hợp.
 
Hắn đã bỏ bao nhiêu công sức để leo lên được chức Thái phó, nếu chỉ vì cái phần nghi kỵ này mà đạp đổ cố gắng bao nhiêu năm, ngay cả khóc hắn cũng không có chỗ để mà khóc nữa.
 
Tần Chân Nguyệt thật là âm hồn bất tán, vừa quay về đã không quên hãm hại hắn, còn khiến hắn đau đầu không thôi.
 
“Cho nên thái phó vì thê tử, vì gia thất, cho nên yêu cầu trẫm đưa công chúa xuống Nam triều liên hôn để tránh phiền toái?” Tần Chí Vũ không muốn vòng vo tam quốc nữa, hắn trực tiếp hỏi đến mấu chốt vấn đề, làm cho Chúc Hợp á khẩu không trả lời được.
 
Chúc Hợp quỳ trên đất, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn nói: “Bệ hạ, thần không có ý này, thần oan uổng!”
 
“Chúc Hợp, trẫm đã nói đến mức này, ngươi còn dám nói ngươi oan uổng?” Tần Chí Vũ nhíu mày chất vấn Chúc Hợp.
 
Chúc Hợp nói: “Thần thật sự oan uổng.”
 
Lần này mặt Chúc Hợp đã thật sự tái nhợt không còn giọt máu, hắn tức giận đến tức ngực rồi.
 
“Chứng cớ đều đã bày ra trước mắt mà ngươi vẫn ngụy biện à!”
 
Chúc Hợp liên tục chửi thề trong lòng, cho dù chứng cớ đã bày ra trước mắt, hắn vẫn sẽ khẳng định mình oan uổng, hắn thừa nhận... làm gì có chuyện đó.
 
Chỉ là hắn chỉ kêu oan không thôi thì Tần Chí Vũ nhất định không tin, nếu Tần Chí Vũ quyết định trách phạt hắn thì ấn tượng của Tần Chí Vũ với hắn sẽ càng ngày càng tệ hơn, đến lúc đó hắn có khóc đến chết cũng không rửa sạch tội.
 
Tần Chân Nguyệt đã hại hắn như vậy, nếu hắn không đánh trả thì hai chữ Chúc Hợp này sẽ viết ngược.
 
Trên đời này, không hiểu sao cứ luôn có một vài người cứ thích tìm rắc rối cho hắn.
 
“Bệ hạ, thần có một vài điều không hiểu.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi