LẦN TỎ TÌNH THỨ MƯỜI MỘT

19.

Lưu Ngạn thích mình, đây là chuyện anh đã biết từ lâu, anh không chán ghét, đến cuối cùng lại thành thích hắn.

Anh cũng không biết chuyện bắt đầu từ bao giờ, có lẽ chính là năm mười sáu tuổi ấy, khi ánh nắng hè quá chói chang, khi gió cũng quá dịu dàng, làm anh không cẩn thận say đắm một Lưu Ngạn. Nhìn cậu thiếu niên mặt mày âu lo trước mắt mắt, anh tựa như bị người hạ độc, không biết ý nghĩ từ đâu cứ xuất hiện xúi giục bản thân, nói anh đi hôn lên khóe môi của người trước mặt, nói anh làm hắn mỉm cười.

Đương nhiên, lý trí của Từ Văn không cho phép anh làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như thế. Nhưng cho dù anh không thể hiện ra, thỉnh thoảng sẽ có lúc anh sinh ra một ít ảo tưởng, giả dụ như lúc Lưu Ngạn lấy con dao của anh đi rồi tức giận, lúc ấy Lưu Ngạn phồng lên trông như một con cá nóc nhỏ, đáng yêu tới mức khiến người ta muốn trêu chọc; lại giả dụ như lúc anh lạnh lùng nhìn Lưu Ngạn, lúc đó Lưu Ngạn cứ cúi đầu lặng im mặt mày uất ức, nhìn không khác gì một quả cà tím, chỉ có trời mới biết Từ Văn đã dùng biết bao nhiêu sức mới kìm được cái tay của mình không vươn ra bóp.

Dần dà, chút ảo tưởng trong đáy lòng cứ sinh sôi mạnh mẽ lên, Từ Văn cũng quên mất ngày nào, cứ bất ngờ như thế, anh rất muốn hôn Lưu Ngạn, rất rất muốn.

Nhưng trình của anh thượng thừa, giấu kín như bưng, cho dù có cắn lưỡi mình tới chảy máu cũng không hề lộ ra một chút khác thường.

Mãi tới khoảng đầu năm trước, anh giúp Lưu Ngạn lo chuyện mua nhà ở nên qua lại với anh trai hắn mới biết được tâm tình mà Lưu Ngạn đã cất giấu hơn mười năm qua.

Anh trai không ngại vấn đề này, hắn đã kết hôn từ lâu, có một cặp sinh đôi, gia đình đủ đầy, nhiệm vụ nối dõi tông đường hắn đã hoàn thành xong. Trong mắt người anh trai là hắn, không một ai có khả năng ngăn cản em trai yêu dấu của hắn theo đuổi tình yêu, hắn giúp Lưu Ngạn chống đỡ áp lực từ gia đình, mãi tới khi quen được ánh trăng sáng của thằng em nhà mình mới thấy thằng nhóc đúng là rất có phong phạm “tình thánh”.

Ngay khi anh trai bối rối vì lỡ miệng nói ra bí mật của Lưu Ngạn, người trẻ tuổi ít nói trước mắt đột nhiên hé miệng cười, lại lập tức phản ứng lại, thay thế bằng sự ngạc nhiên tột độ.

“Người Ngạn thích… là tôi sao?”

Một khắc kia Từ Văn rốt cuộc cũng hiểu rõ, năm mười sáu tuổi ấy, Trần Quân Hiền bảo anh chờ, còn Lưu Ngạn thì rề rà không nói. Mà hiện giờ anh đã biết, nhưng Lưu Ngạn vẫn chưa mở lời.

Anh vẫn chờ thêm chút nữa, chờ Lưu Ngạn chính miệng nói với anh, như thế anh mới có một lý do chính đáng để hôn lên đôi môi mình đã mong ước suốt mười năm ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi