LẦN TỎ TÌNH THỨ MƯỜI MỘT

27.

Tuy rằng ông anh không phải hạng tốt lành gì, nhưng hai đứa cháu gái đều là cháu gái ruột, đứa nào cũng là viên ngọc quý trên tay Lưu Ngạn. Vì vậy để mấy cô nhóc cảm nhận được tình yêu của chú, hắn đã quyết định đưa hai cô bé tới công viên giải trí chơi, tiện thể chuẩn bị cho Từ Văn một bất ngờ nho nhỏ.

Sau đó hắn mới ngộ ra hướng đi của mình đã trật từ đầu rồi, đứa trẻ nào vào công viên xong cứ như lên đồng, cho dù là ngoan ngoãn như Phương Phương và Viên Viên cũng không ngoại lệ, Lưu Ngạn phải dùng hết công suất căng mắt ra nhìn, chỉ sợ đứa nào chạy vụt đi mất.

Vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, hắn đã chơi xong tất cả trò chơi trong công viên giải trí, lại còn phải xách cặp hộ hai đứa rồi cuống kê đi tìm ly đựng sữa nữa chứ, phải gọi là vắt chân lên cổ. Tuy rằng nghe tiếng cười như chuông đồng của hai cô nhóc thích thật đấy, nhưng hắn hy vọng cả đời này không phải trải qua sự sung sướng trong thống khổ này nữa.

“Xin lỗi cậu, vốn định kéo cậu tới đây để giải trí, không ngờ đám nhỏ lại khó trông như vậy. Lỗi của tôi.” Lưu Ngạn sức cùng lực kiệt dựa vào lan can quây xung quanh trò chơi, vừa miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi nhóc Phương Phương, vừa đau đớn xin lỗi Từ Văn.

“Cậu lại nói xin lỗi rồi, uống nước đi.” Từ Văn vặn nắp chai nước đưa cho hắn, hắn cũng không khách sáo, một hơi tu hết nửa chai.

Từ Văn lại đưa khăn giấy qua: “Tôi nhớ hồi trước xem cậu tập boxing, uống một hơi hết hai chai nước.”

“Cậu còn nhớ à, gần một tháng nay không tập rồi, huấn luyện viên phê bình tôi quá trời.”

Từ Văn chưa kịp đáp, Phương Phương và Viên Viên từ đâu chạy lại, Lưu Ngạn ôm một đứa trong lòng, một đứa khác thì nắm tay, chuẩn bị lừa gạt hai đứa lên vòng quay khổng lồ ngồi.

“Sao tự dưng lại đi vòng quay khổng lồ?” Từ Văn nhìn dáng vẻ liều mạng thuyết phục hai cô nhóc của hắn, tự dưng nhớ tới dáng vẻ ngày ấy hắn kéo anh ra ngoài chơi lúc được nghỉ.

Sau một hồi năn nỉ gãy lưỡi, cuối cùng Phương Phương và Viên Viên đã đồng ý chơi vòng quay khổng lồ. Lưu Ngạn nhanh gọn lẹ mua vé, mặt mày hớn hở trả lời: “Bởi vì tôi thích.”

Từ Văn cúi đầu bật cười, nhiều năm trôi qua mà hắn vẫn giữ tích cách trẻ con như thế.

Bốn người bước vào buồng quan sát, Lưu Ngạn chống cằm nhìn Từ Văn cười, hai cô nhóc cười nói rộn ràng ngắm phong cảnh, còn Từ Văn thì thắc mắc nhìn người đối diện.

“Sao vậy?”

“Không có gì, cậu đẹp trai quá.”

Viên Viên ngồi bên cạnh Lưu Ngạn kéo góc áo hắn kêu: “Chú ơi, cao quá, con sợ.”

“Viên Viên nếu thấy sợ thì nhắm mắt lại nhé, nhất quyết không được mở ra đâu, bao giờ xuống phía dưới thì chú nói cho con, được không?”

Viên Viên im lặng, cô bé ngoan ngoãn co người thành một cục nắm, Phương Phương chắc thấy vui, cũng học theo Viên Viên bịt kín hai mắt. Lưu Ngạn thầm hoan hô trong lòng, cảm thấy đến cả trời xanh cũng giúp đỡ hắn.

“Từ Văn, tặng cậu một món quà.”

Từ Văn đã nhìn ra hắn bất thường từ lâu, biết hắn sẽ bắt đầu nên chỉ nhướng mày không đáp.

Hắn móc từ trong túi áo ra một cái hộp nhỏ hình lập phương, trong miệng vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Thật ra tôi mua món này cho cậu từ lâu lắm rồi, ai mà biết cậu lại dùng chuyện kết hôn để trêu ngươi tôi chứ, thế là tôi ném món này đi mất tiêu. Sau đó cậu lại tặng một chiếc cho tôi, tôi cảm thấy để nó đơn côi thì không hay lắm, mấy hôm trước có tìm được một cái phù hợp với cậu.”

Hộp nhỏ từ từ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương của nam giới, mặt đá chính giữa được một vòng kim cương vụn bao quanh, ánh nắng tháng năm xuyên qua cửa sổ buồng quan sát rọi vào mặt nhẫn, chiếu ra chút ánh sáng xanh. Từ Văn hốt hoảng nhận ra mùa hạ đã về.

“Tôi biết tôi chưa đủ tốt, nhưng tôi nghĩ nếu cậu đã đồng ý ở bên tôi, tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt. Cậu đã tặng nhẫn cho tôi, hiện giờ tôi đáp lại. Từ Văn, cậu đeo nhẫn của tôi, cậu là người của tôi.”

Lưu Ngạn kéo tay Từ Văn qua, vừa đơn giản vừa trịnh trọng đeo nhẫn cho anh. Từ Văn vẫn hơi hoang mang, run rẩy chỉ vào Phương Phương: “Bọn trẻ vẫn ở đây mà.”

Phương Phương mở to mắt nhìn Từ Văn, lại quay sang nhìn Lưu Ngạn, rồi ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng bàn tay lần nữa.

“Hai đứa cũng nhìn thấy rồi, về sau cậu không đổi ý được đâu.” Lưu Ngạn bật cười, cất hộp rỗng vào túi áo, dịu dàng nâng bàn tay Từ Văn lên, nhẹ nhàng đặt xuống ngón áp út một nụ hôn khẽ khàng.

Ánh mặt trời đầu hạ xuyên qua tán lá đổ những vệt loang lổ trên đất. Trước mắt anh là khuôn mặt của Lưu Ngạn, Từ Văn cảm thấy khung cảnh này sao quen quá, lại không nhớ ra mùa hè nào giống vậy. Nhưng anh nghĩ, hạ này ở bên Lưu Ngạn, và rất nhiều năm sau cũng thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi