LẦN TỎ TÌNH THỨ MƯỜI MỘT

31.

Từ Văn bị mù đường, bình thường ngồi trên xe Lưu Ngạn cũng chỉ nhớ được đường từ nhà hắn tới đơn vị, những chỗ khác thì không để tâm tới. Lần này ngồi ở trên xe đạp, anh cảm thấy con đường này rất quen, khung cảnh xung quanh cũng không xa lạ. Nhưng anh không quá để tâm, dù sao cũng đã sống ở đây gần ba mươi năm, cái gì không quen cũng dần thành quen thôi.

Nắng tháng tám rọi xuống như đổ lửa, hai bên đường phủ đầy tán bạch dương, mặc dù sắp lập thu nhưng trong thành phố vẫn là không khí của mùa hè. Lưu Ngạn dừng xe trước một ngôi trường lớn, do đang ở cửa hông nên Từ Văn không rõ là trường đại học nào, dù sao cũng không phải trường của mình.

Lưu Ngạn ngồi xổm bên bánh xe, khóa xe lại. Từ hướng nhìn của Từ Văn có thể nhìn thấy rõ ràng xương bả vai lộ ra qua lớp áo trắng. Từ Văn thực sự cảm thấy cái áo này quá nhỏ với hắn, chẳng hiểu hắn lấy cái áo này từ đâu ra.

Lưu Ngạn vỗ tay phủi bụi, đoạn quay đầu lại cười với Từ Văn, nắng tháng tám quá chói chang, Từ Văn hốt hoảng tưởng mình đã về lại thời trung học, ngày ấy họ chết chìm trong những thăng trầm của tuổi trẻ, búng nhẹ tay, mọi thứ lại như trước đây.

Lưu Ngạn búng tay ngay trước mắt anh, kéo Từ Văn đang bước vào cõi thần tiên về hiện thực, lại như làm nũng túm góc áo anh nói: “Muốn đi dạo với cậu một lúc.”

“Hôm nay nóng lắm.” Từ Văn nghẹn ra câu này nhưng hai chân vẫn ngoan ngoãn đi theo Lưu Ngạn. Trên đường nhựa xe cộ đi lại như nước chảy, trên đỉnh đầu là tiếng ve râm ran, đủ loại người tới lui qua lại, Lưu Ngạn dán vai vào anh, Từ Văn tưởng như hai người họ đang ở một thế giới khác.

“Có muốn mua mũ không?” Lưu Ngạn vươn tay giúp Từ Văn chắn ánh nắng mặt trời, chỉ vào một cửa hàng hỏi anh: “Tôi thích cái màu đen kia.”

Từ Văn theo chỉ tay của anh nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen, ngẫm nghĩ hai giây nói: “Tôi đứng đây đợi cậu, cậu đi mua hai cái, mua giúp tôi một chai soda nữa.”

“Cậu cũng muốn hả?” Lưu Ngạn nhìn anh, trong đáy mắt hắn lóe lên niềm vui bí ẩn, lại bị Từ Văn nhạy bén nhìn thấu điểm lạ của hắn, khó hiểu nhìn lại.

Lưu Ngạn bị người nhìn chằm chằm tới xù lông, sờ sống mũi, “Tôi nhớ ngày trước cậu bảo đội mũ rất phiền.”

Đúng là Từ Văn không thích đội mũ, hôm nay cũng là do Lưu Ngạn thích, lại dưới chất xúc tác đặc biệt của “Thất Tịch” mà trong lòng anh nảy lên cảm xúc mãnh liệt muốn đội một thứ giống hắn. Nhưng đương nhiên không thể nói thẳng cho hắn rồi, thế là Lưu Ngạn mặt mày ngu ngơ bị Từ Văn đánh một phát lên eo, mặt mày xám xịt đi mua hai cái mũ và hai chai soda.

Lưu Ngạn vẫn không hiểu gì, tuy hắn đã quen cái thói miệng kín như bưng của Từ Văn, nhưng hắn thực sự không biết tại sao hôm nay Từ Văn lại thích nhéo mỡ trên eo hắn như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi