LẦN TỎ TÌNH THỨ MƯỜI MỘT

33.

Lúc quay về xe, Từ Văn chủ động muốn chở hắn.

“Cậu? Cậu không đạp được đâu.” Lưu Ngạn tháo khóa xe, hờ hững bác bỏ yêu cầu của anh. Vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp hàng lông mày nhướn cao của Từ Văn – hắn thực sự không nhìn nổi đôi lông mày ấy nhướn lên, rõ ràng không có chuyện gì xảy ra mà hắn lại sợ hãi, vội vàng giơ tay, vứt vũ khí đầu hàng.

Từ Văn chậm rãi ngồi lên yên trước, không hề quay đầu lại nói với Lưu Ngạn: “Cậu khinh thường chồng cậu quá.”

Lưu Ngạn: “…”

Lời này từ miệng anh nói ra cũng quá í ẹ.

Lưu Ngạn nhận ra Từ Văn của hôm nay có hơi khác hồi trước, độ tập trung không cao, nói cũng nhiều hơn, tâm trạng cũng hăng hái lạ thường.

Hắn hiếm khi ngồi yên sau, đây cũng chỉ là lần thứ hai Từ Văn chở hắn. Chân cẳng của Từ Văn đúng là không ổn, cũng chỉ miễn cưỡng đạp về phía trước. Lưu Ngạn nhìn anh đạp, trong lòng hắn càng hoảng hơn, nhìn chằm chằm cái ót của Từ Văn nhằm tìm ra chuyện gì khác để phân tán lực chú ý, cuối cùng chọn chuyện định nói ở bữa tối ánh nến cho đủ quân số: “Từ Văn, thương lượng với cậu một chuyện.”

“Sao cơ?” Từ Văn vừa vượt qua ngã tư, anh giơ tay chỉnh lại kính.

“Ba mẹ tôi bảo ngày mai cậu qua ăn cơm.”

Hai chân Từ Văn đột nhiên loạng choạng, chiếc xe bị mất kiểm soát, suýt chút nữa đâm vào chiếc xe máy phía trước, kéo theo một đống lời phàn nàn bất mãn.

Lưu Ngạn vội đứng dậy, bảo Từ Văn ra yên sau ngồi rồi im lặng, tự đánh chết mình và không dám hó hé gì với Từ Văn, lại tiếp tục mắng mỏ bản thân miệng thúi trong lòng.

“Sao bất ngờ vậy?” Từ Văn ngồi yên sau, lặp lại lời nói của Lưu Ngạn mấy lần mới mở miệng.

“Không bất ngờ, tôi với anh trai đã nói chuyện với gia đình từ lâu rồi. Ông nội tôi hai hôm nay nằm viện nên không tới, nhưng mai bà tôi tới. Ba mẹ tôi bảo cậu không tới cũng được, không ép cậu tới. Chỉ là một buổi liên hoan gia đình đơn giản thôi.” Lưu Ngạn đạp vô cùng chú tâm, Từ Văn có thể nhìn thấy bả vai của hắn vì hoạt động mà không ngừng cong lên.

Trong lòng Từ Văn vô cùng rối rắm, chiến lược của anh đối phó với gia đình là lừa gạt, tiếp tục lừa tới khi họ xuống đất thì anh sẽ tự do. Người trong nhà không biết anh có bạn trai, em gái Từ Tư cũng chỉ biết anh có người yêu, vì vậy anh vẫn luôn phải đi xem mắt.

Nhưng Lưu Ngạn lại mời anh đi gặp gia đình, đây là một chuyện hoàn toàn khác. Người trong nhà Lưu Ngạn dễ như bỡn chấp nhận anh, còn người trong nhà anh lại hoàn toàn không hề hay biết quan hệ giữa anh và hắn, cũng đồng nghĩa với việc Lưu Ngạn phải chịu thiệt thòi khi ở bên anh. Chuyện này thực sự quá tồi tệ trong mắt anh.

Tất nhiên Lưu Ngạn biết anh không thích thiếu nợ người khác, cho nên đây là một nước cờ nguy hiểm. Một khi đã gặp mặt rồi thì chắc chắn phải thuận lợi, làm Từ Văn không còn khúc mắc nào trong lòng, kiên quyết không để lại ám ảnh trong lòng anh, tốt nhất là không có biến cố nào hết. Vì vậy hắn đã yêu cầu cả nhà phải lừa ông mình, triệt để cách ly nhân tố không xác định này.

Từ Văn bảo hắn cho anh một ít thời gian để suy nghĩ, anh phải cẩn thận tính toán khả năng giới thiệu Lưu Ngạn cho cha mẹ mới có thể đồng ý lời mời của hắn được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi